Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh đều như mất đi lý trí, hai người như phát điên bắt đầu lao vào nhau tranh chấp chửi bậy, âm thanh hai người phát ra phải nói là có lực xuyên thấu không hề nhỏ.
Trần Ngưỡng đang định mang thiếu niên tiến vào trong hang động nhìn một chút, đợi đi ra rồi hỏi Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh tỉ mỉ lại mọi chuyện, xem có thể phát hiện ra chuyện gì hay không, sau lưng của anh bất thình lình truyền đến hai tiếng vang trầm đục, một trước một sau, cơ hồ là cùng nhau xuất hiện trong vòng hai đến ba giây.
Tiếp theo là tiếng kêu sợ hãi của Triệu Nguyên.
Sau đó nữa là tiếng vang của vật nặng rơi xuống, mùi máu tươi nồng nặc.
Trần Ngưỡng nhanh chóng quay người lại, nhìn thấy một khắc trước hai người còn đang nổi điên nói đối phương mới là kẻ nói dối đã ngã trên mặt đất, động mạch chủ ở cổ đang phun ra một lượng lớn máu đỏ tươi. Hình ảnh của em gái lúc chết bỗng nhiên xuất hiện trong đầu.
Hô hấp của Trần Ngưỡng trong nháy mắt bị đình chỉ, thân thể hơi lay động.
Một cái gậy chống nạn chống ở sau lưng anh đề phòng anh ngã về phía sau.
Thiết phiến trong tay của Lâm Nguyệt không ngừng rỉ máu chảy xuống, có một phần nhỏ là máu từ lòng bàn tay bị đâm thủng của cô ta, phần nhiều hơn là máu ở trên cổ của Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh.
Triệu Nguyên không hề được báo trước thấy được hiện trường gϊếŧ người, cả người run thành cái sàng: "Cô,cô gϊếŧ bọn họ!"
Lâm Nguyệt rủ mắt không nói lời nào.
"Huyết dịch lưu thông trong thân thể của bọn họ là màu đỏ, không hề phát sinh dị biến," Triệu Nguyên chỉ Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh hai mắt trừng lớn đang nằm trong vũng máu, trên mặt đầy nước mắt, "Đều là người, bọn họ đều là người a!!!" "Vậy thì như thế nào?" Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hiện lên đầy sự điên cuồng, "À, vậy thì như thế nào?"
Điên rồi.
Người phụ nữ có tinh thần không được bình thường này triệt để điên rồi!.
Triệu Nguyên cảm giác được sự nguy hiểm bùng nổ, cậu ta theo bản năng chạy về hướng của Trần Ngưỡng, bước chân lảo đảo, cả người nhào tới.
Sau đó thì bị một cái gậy đập ngã xuống đất.
.
Trần Ngưỡng bây giờ mới phản ứng lại, đối với cái chết của Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh cảm thấy thật vô lực, anh không nói một lời nhìn Trương Duyên.
Trương Duyên không thể giả bộ làm người vô hình được nữa, rốt cuộc lên tiếng, một bộ dáng không hề tán thành cách làm của Lâm Nguyệt: "Bên chân hai người kia đều có cái bóng, quỷ sẽ không có thứ này, tại sao cô lại động thủ?" Lâm Nguyệt dùng cái tay không còn lại quấn quấn lọn tóc dài bên tai, thái độ so với lúc đối mặt với Triệu Nguyên ban nãy hơi thu liễm lại không ít: "Bọn họ đúng là có cái bóng, nhưng trên người bọn họ có nhiều điểm nghi vấn không phải sao?Không phải quỷ, lẽ nào không thể là do quái vật biến thành? Hoặc là những thứ khác? Ai biết được."
Trương Duyên nhíu mày: "Vậy thì cô cũng không thể chưa điều tra ra cái gì liền gϊếŧ chết bọn họ, bây giờ nhìn thấy rồi đi, đều là con người, hai cái nhân mạng."
"Điều tra?" Lâm Nguyệt đạp lốp lá khô nhuốm đầy máu đỏ, bên môi gợi lên nụ cười lạnh, "Làm sao điều tra, hang đá tôi đã xem qua, bên trong căn bản là không có dị thường, Trương Duyên anh cũng đã đi vào, không biết sao?"
Lâm Nguyệt khinh bỉ nói với Trương Duyên: "Con mẹ nó anh ở đây giả trang chính nhân quân tử cái gì? Tôi gϊếŧ hai đứa phế vật đầy khả nghi này, trong lòng anh cao hứng còn không kịp!" Tâm tư Trương Duyên bị đâm thủng, sắc mặt cực kì khó coi.
Trần Ngưỡng như nhìn thấy từng lốp từng lốp mặt nạ ngụy trang của Trương Duyên như hoá thành thực tại bóc ra, anh dùng lực kéo khóe miệng mình hạ xuống, quay đầu nhìn Lâm Nguyệt:"Ít nhất phải để cho Chu Hiểu Hiểu chạm mặt A Mậu."
Lâm Nguyệt đối diện với anh vài giây, ngữ khí đã không còn cuồng loạn, hít sâu một hơi nói: "A Mậu chỉ là đem cô ta tới nơi này, chuyện phát sinh phía sau cậu ta làm sao mà biết được."
Gương mặt Trần Ngưỡng lạnh lùng đông cứng: "Vậy thì cũng phải chạm mặt xong lại nói."
"Gϊếŧ cũng đã gϊếŧ." Lâm Nguyệt nhìn thi thể bên chân, lộ ra vẻ thần kinh mà cười cười, "Chính bọn họ đều không thể giải thích được, tại sao cùng trốn trong một hang động thời gian dài như vậy, lại không hề biết sự tồn tại của đối phương, trách ai được chứ." "Thà gϊếŧ nhằm, còn hơn bỏ sót." Lâm Nguyệt đem bàn tay cầm thiết phiến tuỳ tiện lau lên một thân cây bên cạnh, "Tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trở về."
Nói xong thì bước đi trước.
.
Triệu Nguyên trừng bóng lưng Lâm Nguyệt, hàm răng cọt kẹt run lên.
Cậu ta biết nơi này không phải là thế giới thực, là một thế giới nhiệm vụ có quỷ quái sinh tồn, khi bọn họ làm nhiệm vụ nói chết là chết.
Nhưng cậu ta vẫn không có cách nào tiếp thu được việc hai con người đang sống sờ sờ chết ở trước mặt mình.
"Cô ta gấp gáp gϊếŧ bọn họ như vậy, có phải là đang chột dạ hay không?" Triệu Nguyên cũng sắp điên rồi, "Cô ta mới là quái vật đi"
Trương Duyên ngồi chồm hổm xuống kiểm tra hơi thở của Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh,xác định đã ngỏm rồi, khó phát giác mà thở ra một hơi, hai người này mất tích trong đoạn thời gian đó nhất định có vấn đề, không thể để cho bọn họ sống. Chỉ có điều Lâm Nguyệt gϊếŧ đi quá sớm.
Còn có mấy vấn đề anh ta còn chưa có hỏi.
Trần Ngưỡng liên tục nhìn chằm chằm vào Trương Duyên, lập tức bắt được khoảnh khắc anh ta trong một giây đó đã thở ra một hơi, da đầu không khỏi cảm thấy hơi tê tê.
Trương Duyên và Lâm Nguyệt không gϊếŧ kẻ trúng lời nguyền là anh đây, chẳng lẽ cảm thấy được anh không dễ gϊếŧ? Chừa lại còn có tác dụng? Lời Nguyền rủa đang lan tràn, đều gϊếŧ hết, thì không ai đi tìm manh mối?
Từ khi lên thuyền Trần Ngưỡng vẫn luôn đề phòng hai người bọn họ, có lưu tâm thì tính uy hϊếp không phải rất lớn, một khi bọn họ đối với anh động thủ, anh chắc chắn sẽ phản đòn tự vệ.
"Thi thể sẽ giống như ở trong game, không cần phải để ý đến, nằm một hồi liền tự động biến mất sao?" Trần Ngưỡng bất động thanh sắc hỏi. "Còn phải xem tình huống." Trương Duyên nói.
Trần Ngưỡng khắc chế sự kích động muốn đem thẻ thân phận trong túi móc ra, bẻ làm hai nửa ném đi: "Vậy đem bọn họ đi chôn thôi."
Trương Duyên âm thầm liếc mắt nhìn hang động một cái, anh ta đã đi vào nhìn, không phát hiện được gì.
"Được." Trương Duyên chỉ chỉ Triệu Nguyên rồi nói với Trần Ngưỡng, "Vậy tôi cùng cậu ta đem xác đi chôn, còn hai người vào trong hang đá tìm manh mối."
.
Trương Duyên cùng Triệu Nguyên ở bên ngoài xử lý thi thể.
Trần Ngưỡng thì lôi kéo thiếu niên tiến vào trong hang đá, bên trong tối đen thui lùi, nhưng khi mở đèn bin di động cầm tay ra chiếu một cái, cơ hồ nhìn không sót thứ gì.
Hang động này còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng nắm tay thiếu niên ở trong động xoay chuyển một hồi lâu, mỗi một góc đều không buông tha. Anh tìm được một viên đá nhỏ màu hồng trên giày của Chu Hiểu Hiểu rớt xuống, vải vóc quần áo của Hoàng Thanh không cẩn thận quẹt phải.
Cái này thì thật sự quỷ dị rồi....
Hai người Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh thật sự đã trốn ở đây, lại không hề phát hiện sự tồn tại của đối phương!
"Người không có vấn đề, hang động cũng không có vấn đề, vậy thì cái gì có vấn đề?" Trần Ngưỡng trong tay nắm viên đá màu hồng cùng miếng vải vụn, tự mình lầm bầm lầu bầu, anh có cảm giác trước mặt mình có một tấm sương mù, chân tướng chính là nằm ở phía sau nó.
Thiếu niên thiếu kiên nhẫn:"Đi thôi."
Trần Ngưỡng thất vọng đem hai món đồ đó nhét vào trong túi, đem di động trả lại cho thiếu niên: "Thời điểm khi Lâm Nguyệt động thủ, cậu thấy được?"
Thiếu niên không đáp. Trần Ngưỡng biết đáp án, đó chính là thấy được:
"Chân cậu có thương tích, chớ chọc cô ta, tự vệ quan trọng nhất."
Thiếu niên: "Tại sao tôi lại chọc giận cô ta?"
"Khó mà nói, nói chung là cậu để tâm lo lắng cho mình một chút."
Thiếu niên nhấn tắt đèn bin di động, ánh sáng biến mất, tiếng nói trong bóng tối của thiếu niên vang lên không rõ, nghe không ra là có tâm tình gì, như kim loại lạnh băng:"Anh hiểu rất rõ về chướng ngại tinh thần?"
Trần Ngưỡng nói: "Không hiểu biết."
"Chỉ là thường xem nhiều hơn vài loại sách hỗn tạp." không biết làm sao sống lưng hình như có cảm giác hơi ớn lạnh, anh lập tức nói ra một câu này. Người thân của những bệnh nhân chung phòng bệnh của anh mua cho họ xem, xem xong rồi thì cho anh.
Anh có cái gì thì xem cái đó.
Bên ngoài truyền đến tiếng la của Trương Duyên.
Trần Ngưỡng đi ra ngoài hang đá: "Thi thể chôn xong rồi?"
"Không có công cụ, chỉ có thể từ phụ cận tìm mấy cành cây, đào hố rất khó khăn, chôn không được, tôi chỉ đành dùng lá cây đắp lên."
Trên đầu Trương Duyên ra không ít mồ hôi, "Các người thì thế nào, có phát hiện gì không?"
Trần Ngưỡng nói chuyện nhặt được viên đá màu hồng cùng mảnh vải vụn.
Trương Duyên lộ ra vẻ mặt trầm tư, nhưng thật ra dưới đáy lòng là một cảnh tượng khác, bên trong hang đá dĩ nhiên thật sự có huyền cơ.
Triệu Nguyên đang ngồi dưới đất nhảy dựng lên, hai mắt sưng tấy cười ha ha: "Không nói dối, bọn họ đều không nói dối!" "Không minh bạch thì chết đi như vậy..." Cậu ta loạng choạng đi về phía trước.
"Người từ thế giới hiện thực tiến vào đây liền trở nên không giống người, đều biến thành kẻ đầu óc có vấn đề, nơi này thật là đáng sợ, không có hi vọng, nhiệm vụ lần này cửu tử nhất sinh, hoàn thành thì sao chứ vẫn còn lần sau lần sau nữa, cuộc sống sau này quả thật là không xong.... "
.
Cái chết của Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh làm cho Triệu Nguyên bị đả kích rất lớn.
Cậu ta không hoạt động cùng Trương Duyên, Lâm Nguyệt nữa, mà bắt đầu theo chân Trần Ngưỡng.
Đối với Triệu Nguyên mà nói, Trần Ngưỡng bị trúng nguyền rủa, bất cứ lúc nào cũng sẽ biến thành quái vật, đem ra so với hai cái vị đại lão lần thứ hai tiến vào nhiệm vụ này, đều không nguy hiểm bằng bọn họ.
Trần Ngưỡng không đáng kể, Triệu Nguyên sau khi tao ngộ việc này, tính cách rộng rãi hoạt bát thay đổi rất nhiều, lời nói ít đi, tinh thần cũng uể oải, sẽ không làm ầm ĩ đến anh. Trái lại là thiếu niên lại quăng sắc mặt cho Trần Ngưỡng xem, làm Trần Ngưỡng không hiểu ra sao.
Sau khi trở về không lâu, Trần Ngưỡng phát hiện nhà của Lý Đại Phú có phòng ngầm dưới đất, có vết tích người ở qua, bây giờ bị lớp bụi rất dày che lại.
Người nhà này đã từng chạy nạn mà chốn vào đây.
Trần Ngưỡng mò ra gia cụ bị mạng nhện che kín, đem manh mối vụn vặt nắm giữ được trước mắt sâu chuỗi lại, do đó suy đoán được chủ nhân hiện tại của tiểu đảo chính là người ngoại lai, còn nền văn minh biến mất lúc trước mới chính là chủ nhân thật sự.
Đó được tính như cướp đoạt cùng sâm chiếm đi? Trước khi bà cụ Lý chết mới có chút hối hận.
Có nhân quả.
Thế nhưng báo thù không phải là ác quỷ gϊếŧ người một cách thô bạo là được rồi sao, tại sao lại liên quan đến phân hoá học cùng thực vật? Hơn nữa sau khi chết rồi gió xuân thổi tới lại sinh. Thật sự sợ là căn nguyên của lời nguyền rủa còn chưa tra được, toàn bộ bọn họ đều trúng lời nguyền rủa, lấy phân hoá học ra ăn, rồi tự chôn sống chính mình.
Trần Ngưỡng cũng không ở bên trong xoắn xuýt bao lâu, Trương Duyên đã mang về một tin tức ngoài ý liệu của anh, nhưng cũng nằm trong dự đoán lúc trước chưa chắc chắn của anh không phải sao.
Trương Duyên nói nhìn thấy Thành Ca lén lén lút lút ở sau núi chôn xác chết, một thi lại một thi, tất cả đều bị thiêu cháy khét.
Những người dân bị bắt đi nhốt lúc trước đều bị đốt chết rồi!
.
Trong nhà của Lý Đại Phú hiện nay bị một luồng tử khí lồng vào.
Trần Ngưỡng xoa xoa vết bẩn trên tay nghĩ, thông tin phía sau hang đá cùng Chu Hiểu Hiểu đều chỉ về hướng A Mậu, nhưng đối phương bên kia không có dị thường gì. Vậy thì làm sao điều tra xuống tiếp?
Trần Ngưỡng nghĩ đến cái gì, động tác xoa tay bỗng dừng lại: "Sáng sớm hôm nay Thích Bà Bà không dẫn người tới kiểm tra phân hoá học sao."
"Đúng, không có." Trương Duyên nói, "Bên ngoài đều không có ai, nhà nhà đều đóng cửa không ra, người trên đảo bị trúng nguyền rủa không biết đã có bao nhiêu."
Trần Ngưỡng lại bắt đầu xoa tay, không phải nói một ngày từ sớm đến tối phải tới kiểm tra ba lần sao? Tại sao không đến kiểm tra? Không muốn bắt người nhiễm bệnh nữa? Hay là nói, đã xảy ra biến cố gì rồi?
Trong phút chốc không khống chế tốt lực đạo, bàn tay bị xoa đến phát đau: "Đi đến nhà Thích Bà Bà."
"Chúng ta đi tìm Thích Bà Bà!" Trần Ngưỡng có chút mất khống chế kêu lớn, không quản những người khác, chỉ lấy gậy chống nạn đưa cho thiếu niên, đợi người đứng lên liền nhắt chân bước đi. "Làm gì mà phải đi đến nhà của lão bà tử kia? Ê ê ê chờ tôi với a."
Triệu Nguyên vội vã đuổi theo.
Trương Duyên cầm ba lô, Lâm Nguyệt thu hồi thiết phiến, không nói gì đuổi theo đội ngũ.
.
Tiểu đảo ngày hôm nay yên tĩnh như đảo không người.
Thiên quan sáng ngời, đất đai còn chưa đào xong, rau tươi xanh mướt, cá muối được móc lại treo lên cửa đại môn cùng từng bụi cỏ dại.... Tất cả những thứ khói lửa nhân gian này đều bị phòng ốc đang đóng chặt kia phá vỡ, có sự bình an ấm áp rồi lại mang cho người ta cảm giác sợ hãi bất an.
Dọc theo đường đi Trần Ngưỡng chưa hề nhìn thấy một người dân trên đảo.
Khi anh tới nhà Thích Bà Bà cửa đang mở, liền trực tiếp đi vào.
Thích Bà Bà không có ở nhà chính, nhang cũng không thấp,người đang ở nhà trong đọc kinh.
Bên trong tối tăm. Trần Ngưỡng cảm thấy tối hôm qua đến đây cùng lần này trở lại có gì đó không giống nhau.
Anh không tuỳ tiện vào buồng trong, mà là cẩn thận đứng ở ngoài cửa phòng, nhẹ giọng gọi: "Thích Bà Bà."
Lão nhân gia đang quỳ gối trên bồ đoàn đưa lưng về phía anh, trong miệng mơ hồ niệm kinh văn nghe không rõ lắm.
Bà vẫn mặc một thân áo dài, góc áo cùng ống cổ tay được dùng sợi chỉ màu vàng thêu hoa mẫu đơn, hiện ra sự tinh tế cùng trang nghiêm.
Bên ngoài nổi lên gió to, cửa sổ không được đóng kỹ bị thổi bung ra, gió thổi vào, từ người Thích Bà Bà xuyên qua, luồng tới vòng quanh năm người Trần Ngưỡng.
"Bà Bà, mọi người làm sao lại không ra ngoài?"
Trần Ngưỡng có chút lạnh, trên đảo đang hạ nhiệt độ.
"Ngày hôm nay cũng không có người tới kiểm tra, là do bệnh tình đã được khống chế rồi sao?" Tần suất đẩy Phật châu có hơi giảm bớt, Thích Bà Bà mở miệng, tiếng nói già nua mà nghiêm túc: "Không có, còn đang nghĩ biện pháp, mọi người đều ở nhà, các ngươi cũng trở về đi thôi, đừng có chạy lung tung."
Bà còn cường điệu thêm: "Đều đừng có chạy lung tung."
Trần Ngưỡng ồ một tiếng: "Vậy được rồi, chúng cháu trở về đây."
Sau đó dùng khóe mắt liếc thiếu niên một cái, đi.
Thiếu niên hai tay chống nạn nửa người trên hơi động, lười biếng quay người.
.
Thấy Trần Ngưỡng cùng thiếu niên rời đi, mọi người cũng không ở thêm, chờ anh giải thích nguyên nhân của chuyến đi này.
Trần Ngưỡng không hề nói gì, bước đi hơi mất tập trung.
Triệu Nguyên phía sau đột nhiên kêu to: "Lâm Nguyệt! Cô trúng nguyền rủa rồi!"
Trần Ngưỡng quay đầu lại, phát hiện ngoại trừ thiếu niên bên cạnh. Trương Duyên Triệu Nguyên, bao quát cả Lâm Nguyệt cũng đang nhìn ống quần của chính mình.
Phía trên ống quần kia bị ghim một loại thực vật nhìn hình dạng như cây châm, màu nâu đen.
"Quỷ châm thảo." Trần Ngưỡng cụp mắt nhìn một hồi, tìm được tên gọi tương xứng.
"Đó là cái gì?" Triệu Nguyên bối rối.
"Một loại thực vật, thảo dược" Trần Ngưỡng nói, "tháng này hạt giống còn chưa nảy mầm, đầu tháng tám tháng chín mới trưởng thành."
Trương Duyên ở gần Lâm Nguyệt nhất nhanh chóng lui qua một bên.
Sắc mặt Lâm Nguyệt âm lãnh, cô ta cúi người xuống túm lấy quỷ châm thảo, kết quả vật kia vậy mà đâm xuyên vào bên trong móc lấy ống quần cô ta.
"Tôi không trúng nguyền rủa." Lâm Nguyệt dùng sức rất lớn đem từng cây từng cây kéo ra ném xuống.
"Vật này không phải từ trên người tôi mọc ra, là tôi không biết đã ở nơi nào đụng tới." Trương Duyên nói: "Trên đảo căn bản không có mọc, cô có thể ở nơi nào đụng tới?"
Ngũ quan của Lâm Nguyệt có chút vặn vẹo.
Triệu Nguyên nhìn cô ta như vậy, có loại cảm giác suиɠ sướиɠ không bình thường: "Mới sáng sớm cô hoài nghi Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh, đem bọn họ gϊếŧ chết, vậy bây giờ chúng tôi hoài nghi cô, có phải là cũng có thể lập tức gϊếŧ cô không?"
Lâm Nguyệt trừng mắt về phía cậu ta.
Triệu Nguyên nhích lại gần phía Trần Ngưỡng, ngoài miệng vẫn còn đang nói lời đáng ghét đâm thọc cô ta:" Bị hoài nghi, không ai tin tưởng đến tuyệt vọng, bây giờ đến phiên cô cảm nhận!"
Lâm Nguyệt không để ý tới cậu ta khiêu khích, đột nhiên bắt đầu cởϊ qυầи áo, thẳng thắn quyết đoán đem mình cởi đến chỉ còn dư lại đồ lót, lộ ra tứ chi trơn bóng.
"... ..." Thiếu niên vẫn luôn nhìn về hướng rừng núi xa xa, trong thế giới cá nhân của y là một bầu trời vắng lặng.
Trương Duyên, Triệu Nguyên đều tránh né không nhìn thân thể Lâm Nguyệt đều cúi đầu nhìn xuống đất.
Cũng không ai chú ý tới đáy mắt Trần Ngưỡng chợt loé lên, hơi kinh hoảng bất an vì gặp được thứ làm suy đoán của anh đã được chứng thực.
"Thấy được chưa, chỉ là trên ống quần của tôi dính phải mấy cái cây, trên da thịt hoàn toàn không có." Lâm Nguyệt mặc lại quần áo, âm dương quái khí cười.
"Nếu quỷ châm thảo loại đồ vật này không nên xuất hiện ở hiện tại, vậy thì chỉ có thể mọc từ trên người kẻ bị nguyền rủa, mấy người chúng ta đều ở cùng một nơi, ai dính vào trên người tôi, còn cần tôi nói rõ nữa sao?"
Trần Ngưỡng không để ý tới Lâm Nguyệt đang tận lực dẫn dắt mọi người dời lực chú ý lên người anh. Anh tiến đến bên tai thiếu niên nói cái gì đó, hai người liền thay đổi phương hướng, hướng trong núi rời đi.
Triệu Nguyên há hốc mồm:"Trần Ngưỡng, các người vào núi làm cái gì, có phải là anh sắp biến dị rồi không?"
Trần Ngưỡng đầu cũng không thèm quay lại, nói vọng lại phía sau:"Thích Bà Bà."
Triệu Nguyên và Trương Duyên trăm miệng một lời: "Cái gì?"
"Quỷ châm thảo là được mọc ra từ trên người Thích Bà Bà." Trần Ngưỡng vừa đi vừa quan sát bốn phía, bước chân không ngừng, "Bà ấy đã trúng nguyền rủa!"
Trương Duyên đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó anh ta như hiểu được điều gì, gương mặt cương nghị đều căng cứng, hiếm thấy mắng một câu thô tục: "Mẹ nó!"
Sau một khắc, Trương Duyên bắt đầu chạy, anh ta rất nhanh đã vượt qua Trần Ngưỡng đang dìu thiếu niên, trở thành kẻ đầu tiên vọt vào trong núi Lâm Nguyệt theo sát phía sau.
Triệu Nguyên không hiểu ra sao, mắt thấy mọi người đều cấm đầu chạy, chính mình cũng nhanh chóng chạy theo.
__ __
Thời điểm Thích Bà Bà còn chưa trúng nguyền rủa, bà ta sai người đi bắt những người trúng nguyền rủa này đó được xem như kẻ dị loại đưa đi thiêu hủy.
Hiện tại chính bản thân bà trúng phải nguyền rủa, dị loại biến thành đồng loại, đồng loạt biến thành dị loại.