Thần Ma Truyền Kỳ

Chương 11: Sự cố bất ngờ



Khu rừng này đối với rừng Du Thiên mà nói thì đúng là nhỏ đến đáng thương, nhưng đối với một số võ giả cấp thấp mà nói thì lại rất lớn.

Bởi vì khu rừng này cách trấn Thiên Dương tương đối gần, cho nên mọi người gọi nó là rừng Thiên Dương, hơn nữa diện tích rừng Thiên Dương đại khái chỉ cũng khoảng hơn ngàn dặm, đối với một khu rừng như vậy ở Tây Lâm mà nói thì tương đối nhỏ.

Mà chính vì khu vực của rừng Thiên Dương chỉ khoảng một ngàn dặm, chon nên Ma thú mạnh nhất trong khu rừng này chỉ là cấp năm mà thôi, nhưng đối với một nơi nhỏ bé như thị trấn Thiên Dương, thì nó đã là một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ.

Bình thường, những con Ma thú trong rừng Thiên Dương thường đi tới đi lui, nhưng khoảng thời gian này, không biết vì lý do gì, tất cả những con Ma thú trong khu rừng này đều rất yên tĩnh.

Hơn nữa hiện tượng này cũng bị những võ giả thường xuyên hoạt động trong khu rừng này phát hiện ra, họ cũng cảm thấy có hơi kỳ quái. Bình thường những con Ma thú này rất hoạt bát nhảy nhót khắp nơi, vì sao đột nhiên trở nên yên lặng như thế chứ?

Không ai biết nguyên nhân của vấn đề này.

Mà lúc này, nếu có thể từ trên trời nhìn xuống rừng Thiên Dương, thì sẽ phát hiện ở trung tâm của khu rừng có một vị trí đặc biệt.

Trong khu vực này, trong bán kính trăm dặm hoàn toàn không có một sinh vật nào tồn tại, không khí nơi đây cũng toát ra mùi máu tanh nồng nặc, thực vật nơi này cũng hơi úa vàng, nhìn có vẻ u ám.

Nếu có ai đó đến gần trung tâm của nơi này, thì sẽ thấy rằng nơi này tràn ngập bầu không khí cực nóng và cực lạnh, làm ô nhiễm tất cả các loài thực vật gần đó, khiến chúng trở nên cằn cỗi.

Nhưng ở trung tâm của nơi đặc biệt này, lại có một tảng đá cực lớn, một nửa bề mặt của tảng đá được bao phủ bởi một luồng khí tức màu đỏ, mặt còn lại thì được bao phủ bởi một luồng khí tức âm hàn lạnh lẽo.

Bịch bịch bịch….

Đột nhiên, tảng đá vang lên một tiếng động lớn, tiếng vang lớn đó lại giống như một trái tim đang từ từ đập lên.

Mà theo thời gian trôi qua, tần số chấn động của tảng đá cũng càng ngày càng gia tốc, vì thế bề mặt của tảng đá cũng kịch liệt rung động.



Răng rắc

Chỉ thấy tảng đá do chấn động dữ dội, nên bề mặt của nó cũng từ từ xuất hiện những vết nứt nhỏ, đồng thời một luồng năng lượng cực kỳ đáng sợ từ trong vết nứt đột nhiên phát ra.

Ầm

Chợt trên tảng đá nứt ra một vết nứt lớn, từ trong vết nứt đó, một cột ánh sáng vừa đen vừa đỏ cực lớn trong khoảnh khắc bắn ra. Cột sáng này đột nhiên phóng thẳng lên bầu trời xanh với tốc độ kinh hoàng, đâm thẳng lên vòm trời.

Mà bởi vì cột sáng chói lóa hùng vĩ này, bầu trời vốn dĩ màu xanh lúc này đã chậm rãi biến sắc, trên bầu trời, mây đen lơ lửng bay về phía cột sáng, tốc độ cũng cực nhanh, xoay quanh cột sáng cao chót vót, tạo thành một vòng lốc xoáy đen cực lớn, và vòng lốc xoáy này cũng bao phủ toàn bộ khu rừng.

Hơn nữa theo sự chuyển động của cột sáng cao chót vót chói lóa đó, cũng sinh ra thiên tai, chỉ thấy đất đá rung chuyển, mặt đất xé ra những vết nứt to lớn, toàn bộ những ngọn núi đồi xung quanh đều sụp đổ, đất đá lăn xuống đều bao phủ hồ suối bên dưới, cây cối cũng cũng bị ngã đổ, lan ra đến phạm vi mấy trăm dặm.

Một ít Ma thú ở gần đó cũng kêu thảm thiết, vô số chim chóc cùng nhau bay lên trời, kêu gào không ngừng, che khuất nửa bầu trời.

Các võ giả ở gần đó cũng vì động tĩnh đáng sợ này mà liên tục mất mạng, bị đá lăn đè trúng, hoặc là rơi vào trong khe nứt lớn.

Thiên địa thất sắc, thế giới rung chuyển. Một cảnh tận thế, vô cùng đáng sợ.

Nhưng lúc này, ở bên kia rừng Thiên Dương.

- Ha ha ha, ta đã nói qua, hôm nay ai cũng không thể thoát, ngày hôm nay sang năm chính là ngày giỗ của ba người các ngươi, ha ha ha ha.

Một người đàn ông mặc đồ đen, trên mặt mang mặt nạ đang cười nham hiểm. Lập tức, gã phất tay một cái, trong tay lại có thêm một thanh trường kiếm, đâm về phía Huỳnh Vân đang bất tỉnh nằm dưới đất.

Nhìn cảnh này, Huỳnh Khiếu Lôi kêu lên đau đớn:

- Không…

- Ha ha, chết đi.

Mắt thấy thanh kiếm đó sắp đâm vào Huỳnh Vân thì đột nhiên….

Mặt đất rung chuyển dữ dội, gã áo đen cũng bị sự cố bất ngờ này làm cho sửng sốt, thanh kiếm đang đâm xuống cũng dừng lại.

- Đây là….

Gã áo đen nhìn xung quanh, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Vù vù vù

Đột nhiên, ở sâu trong rừng, có một vùng bóng đen khổng lồ đáng sợ từ chân trời từ từ tiến lại gần.

- Đó là….

Huỳnh Khiếu Lôi bị thanh kiếm đâm vào cây trước đó, cũng đã thoát ra được, ngã xuống đất, lấy tay che vết thương và ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Lúc này, gã áo đen cũng kinh ngạc nhìn về phía xa.

Chỉ thấy những đàn chim và Ma thú ở phía chân trời đang từ từ tiến đến.

Vù vù

Đám chim và Ma thú này lướt qua vị trí của mấy người Huỳnh Vân với tốc độ cực nhanh, và bay về phía xa.

Khi đàn chim bay qua, đột nhiên trong rừng sâu, một cột sáng vừa đen vừa đỏ phóng vút lên trời, cột sáng phóng lên trời cũng kéo theo một trận động đất kinh hoàng, mặt đất nứt ra, mang theo năng lượng khủng khiếp.

Gã áo đen đó nhìn cột sáng ở chỗ sâu trong rừng, cảm nhận được năng lượng của cột sáng truyền đến, kinh ngạc nói:

- Đó là…..

Huỳnh Khiếu Lôi cũng nhìn một màn này, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, thậm chí quên mất mình đang bị thương.

Đột nhiên, một làn sóng không khí vô hình đột nhiên hình thành gần cột sáng cao chót vót chói lóa đó.

Vù vù vù

Làn sóng không khí đó đột nhiên phân tán ra xung quanh với tốc độ kinh hoàng, mà trong quá trình phân tán, làn sóng không khí đột nhiên hình thành hàng loạt cơn lốc xoáy cực kỳ đáng sợ, nhanh chóng di chuyển ra xung quanh theo kiểu cuồng phong, và nhanh chóng đến vị trí của Huỳnh Vân.

- Không hay rồi…

Gã áo đen cũng chú ý tới một màn này, sắc mặt đột nhiên đại biến, hét lớn một tiếng. Lập tức, thân hình của gã nhanh chóng quay người về hướng ngược lại bỏ chạy, cũng mặc kệ việc giết ba người Huỳnh Vân.

Còn Huỳnh Khiếu Lôi cũng nhìn cơn cuồng phong đó, cắn răng, chịu đựng vết thương đang đau đớn, lao về phía hai người Huỳnh Vân và Huỳnh Phát đang nằm dưới đất, lập tức nhấc bổng hai người lên, chạy về phía xa.

Nhưng tất cả đều vô ích, cơn cuồng phong mang theo lực lượng hủy diệt kia đã nhanh chóng tấn công bốn người họ.

- A….

Ba người Huỳnh Khiếu Lôi và gã áo đen đều bị cuồng phong cuốn đi, bị gió lốc thổi bay lên trời, bị gió mạnh thổi bay ra xa.

Lực lượng hủy diệt vẫn đang tiếp diễn, chưa biết khi nào mới kết thúc.

Lực lượng đáng sợ phát ra từ sự cố này cũng được nhiều cao thủ trong Hoàng triều Đại Phong chú ý.

Thành Đại Phong, thủ đô của Hoàng triều Đại Phong.

Trong tòa thành khổng lồ hùng vĩ này, lúc này từng bóng người phóng lên trời, dùng tốc độ cực nhanh bay về phía cột sáng đang phát ra năng lượng đáng sợ.

Mà trong lãnh thổ của Hoàng triều Đại Phong, cũng có rất nhiều bóng người, bay vút lên bầu trời, cũng bay về phía cột sáng đó.

Ở thị trấn Thiên Dương.

Ở một tòa lầu các sương mù tràn ngập, có một bóng người cao gầy, người này là một thanh niên. Lúc này, thanh niên nhìn năng lượng phát ra từ chỗ sâu trong rừng Thiên Dương, nghi hoặc nói:

- Đó là gì?

Ở phía bên kia, trong một trang viên tráng lệ, một ông lão trông khoảng chừng bảy mươi cũng đang nhìn vào sâu trong khu rừng Thiên Dương với vẻ mặt thắc mắc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.