Thần Ma Thiên Tôn

Chương 307: Triều đình ưng khuyển



Đoan Mộc Linh Nhi đứng dưới ngọn cây cách đó không xa nhìn Ninh Tiểu Xuyên đang luyện hóa huyết khí, cảm nhận được tu vi của hắn đang không ngừng mạnh lên, tốc độ tăng cực nhanh, thật sự khó có thể tin được.

Phía trên đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên là một tấm thần bia khổng lồ, xung quanh quấn xích sắt, bên trên khắc văn tự cổ xưa mà thần bí, mang vẻ tang thương, giống như được truyền lại từ thời viễn cổ vậy.

Cũng không biết sau bao lâu Ninh Tiểu Xuyên mới luyện hóa hết huyết khí của con nhện trắng kia, thu hư ảnh thần bia vào trong cơ thể, huyền khí chảy ồ ạt vào tâm cung.

- Tu vi của ngươi lại đột phá rồi?

Đoan Mộc Linh Nhi hỏi.

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu:

- Tu vi tới cảnh giới của ta, rất khó đột phá thêm một tầng nữa. Tài nguyên tiêu hao gấp mười lần võ giả cùng cảnh giới, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.

Đoan Mộc Linh Nhi nói:

- Giờ trong giới võ đạo đều đang đồn đại Bắc Minh Thần Công của ngươi là thiên hạ đệ nhất thần công, đã vượt qua cả Phệ Huyết Ma Công của Ma môn rồi. Vừa rồi ngươi thi triển Bắc Minh Thần Công đúng không?

Ninh Tiểu Xuyên cũng không biết giải thích thế nào, chỉ nói:

- Có thể coi là vậy.

- Hay là chúng ta thử xem rốt cuộc Bắc Minh Thần Công mạnh hay Phệ Huyết Ma Công lợi hại hơn?

Đoan Mộc Linh Nhi đột nhiên nghiêm túc, trên đỉnh đầu ngưng tụ một đám Phệ Huyết Ma Vân đỏ rực.

Mỗi tấc da trên người cô ta đều trở nên đỏ ửng, tỏa ra ma quang, mỗi sợi tóc cũng lưu động huyết tơ.

Cô ta là cháu gái Ma Đế, tu luyện được Phệ Huyết Ma Công không có gì lạ. Chỉ là trạng thái lúc này có chút kỳ lạ, hai mắt đỏ rực như hai hòn ngọc máu, liệt khí trên người càng ngày càng nặng, giống như hóa thành một phệ huyết cuồng ma vậy.

Đây chính là tác dụng phụ khi tu luyện Phệ Huyết Ma Công, khi đã vận ma công, ma huyết trong cơ thể sẽ sôi trào, ý chí trở nên yếu ớt, cảm xúc trở nên điên cuồng, bạo lộ bản tính khát máu.

- Ngươi là biểu tỷ của ta, ta không muốn đấu với ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên không muốn so tài, vì Bắc Minh Thần Công căn bản không tồn tại.

- Không đấu không được!

Móng tay Đoan Mộc Linh Nhi trở nên nhọn hoắt, mái tóc giống như ngọn thác máu nhằm thẳng Ninh Tiểu Xuyên mà bay tới. Trên cánh tay nhỏ nhắn là ma khí, tóm lấy áo trước ngực Ninh Tiểu Xuyên xé thành trăm mảnh.

Ninh Tiểu Xuyên bị ép lùi về sau.

Cô ta vận Phệ Huyết Ma Công, tiềm năng trong người được kích phát toàn bộ. Nếu Ninh Tiểu Xuyên không dùng hết sức sẽ bị đả thương.

- Ngươi làm thật sao?

Ninh Tiểu Xuyên thi triển thân pháp Thái Hồng Na Di tránh công kích của Đoan Mộc Linh Nhi.

Đoan Mộc Linh Nhi giống như u linh mỹ lệ, lao đi vun vút trong rừng, căn bản không có ý tha cho Ninh Tiểu Xuyên, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Uỳnh!

Phệ Huyết Ma Vân trên đỉnh đầu cô ta ập xuống bọc Ninh Tiểu Xuyên bên trong.

Ninh Tiểu Xuyên cảm nhận được ma khí đang xâm nhập cơ thể hấp thụ huyết khí của hắn. Thân thể không khống chế được mà bay về phía Đoan Mộc Linh Nhi.

Ninh Tiểu Xuyên vội dùng tới sức mạnh của Ma Kiếm, trong cơ thể hình thành một vòng xoáy hấp thụ ngược lại Phệ Huyết Ma Vân, dùng sức mạnh của Ma Kiếm luyện hóa Phệ Huyết Ma Vân.

- Còn không mau thu ma công về?

Ninh Tiểu Xuyên giữ lấy vai Đoan Mộc Linh Nhi, đánh ra một đạo huyền khí vào, tạm thời phong bế huyết khí trong người cô ta.

Đoan Mộc Linh Nhi lúc này lý trí đã không còn tỉnh táo, chỉ có thể dùng cách này thức tỉnh cô ta.

Ầm!

Đoan Mộc Linh Nhi phá vỡ phong ấn huyền khí của Ninh Tiểu Xuyên, thân thể biến thành một đạo huyết quang bay vào trong rừng.

- Phệ Huyết Ma Công quả nhiên lợi hại, cô ta lại thoát được khỏi tay ta. Nhưng Phệ Huyết Ma Công cô ta tu luyện dường như có lỗi.

Ninh Tiểu Xuyên đuổi theo Đoan Mộc Linh Nhi sợ cô ta xảy ra chuyện.

Grào!

Trong bóng đêm, một tiếng gầm của huyền thú vang lên, một con Tam Nhãn Hùng lông màu kim nhảy ra, một chưởng tát gãy một cái cây thân to bằng miệng bát, nhe hàm răng nhọn hoắt xông về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Hắn nhảy lên cao, ta ngưng tụ một cây chiến kiếm bằng huyền khí chém vỡ đầu con Tam Nhãn Hùng, máu tươi bắn tung tóe.

Vụt...

Ninh Tiểu Xuyên lại đuổi vào rừng nhưng Đoan Mộc Linh Nhi lúc này đã hoàn toàn mất dấu.

Ninh Tiểu Xuyên đành căn cứ theo ma khí còn sót lại trên đất để tìm, với trạng thái lúc này, Đoan Mộc Linh Nhi chạy lung tung trong rừng Mẫu Đằng là rất nguy hiểm.

Ma khí còn lại ngày một nhạt dần, gần như rất khó phát hiện, đến cuối cùng ma khí đã hoàn toàn biến mất.

Ninh Tiểu Xuyên dừng bước, nhíu mày, giờ tìm thế nào đây? Đúng là biểu tỷ khiến người ta đau đầu.

Loạt soạt!

Từ trong rừng có tiếng bước chân vội vã đang tiến về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên thở phào, xem ra Đoan Mộc Linh Nhi đã áp chế được ma khí, tự mình trở lại rồi.

Nhưng dần hắn cảm thấy không ổn, trong bóng tối vọng lại một tiếng nổ lớn, mặt đất cũng rung chuyển.

Bước chân đó càng ngày càng gần, một thiếu nữ loạng choạng chạy ra, vì chạy khá vội nên suýt nữa thì ngã ra đất.

Cô ta bị thương rất nặng, trên lưng là vết cào đầy máu, máu tươi nhuốm đỏ cả áo.

Vì mất máu quá nhiều, sắc mặt cô ta trắng bệch, tóc cũng dính cành lá khô, rõ ràng đã chạy rất lâu.

Thấy Ninh Tiểu Xuyên, cô ta hơi khựng lại rồi ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

Ninh Tiểu Xuyên cũng hơi ngạc nhiên, thiếu nữ này không phải Đoan Mộc Linh Nhi, mà là Nhiếp Lan Chi.

Sao cô ta lại trong rừng Mẫu Đằng?

Hơn nữa cô ta còn bị thương nặng như vậy, lẽ nào... Ngự Thanh và Sử Tiến Vu phục kích tỷ muội họ thật?

- Ha ha tiểu mỹ nhân, nàng không chạy được đâu, mau mau ngoan ngoãn nằm dưới đất, cởi bỏ y phục. Nếu phục vụ tốt bản đại gia chưa biết chừng ta sẽ không giao nàng cho các huynh đệ khác.

Một đại hán cao lớn bước ra, hai chân mọc đầy lông, thân thể giống như nặng vạn cân, mỗi bước đều khiến mặt đất rung chuyển.

Hắn mặc một bộ khải giáp nặng nề, có cung tiễn, chiến đao, trường thương...có tất cả chín loại binh khí, đều là cấm khí trong quân đội, uy lực rất lớn.

Cánh tay hắn rất to, mọc đầy lông thú màu đỏ, nói chính xác đó không phải tay của con người mà chân của Xích Huyết Hổ, móng vuốt vô cùng sắc nhọn.

Nhiếp Lan Chi chỉ mười sáu mười bảy tuổi, cơ thể nhỏ nhắn, da dẻ mềm mại, bị dọa tái mét, vô cùng sợ hãi trước đại hán nửa người nửa thú kia, bất giác di chuyển về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Với cô mà nói, Ninh Tiểu Xuyên cũng là ưng khuyển của triều đình, không phải người tốt, nhưng ít nhất hắn ta không xấu, rơi vào tay hắn vẫn tốt hơn vào tay hung nhân kia.

Tên nửa người nửa thú kia nhìn Ninh Tiểu Xuyên nghĩ hắn là võ giả tới cứu Nhiếp Lan Chi, lập tức thu lại nụ cười dâm đãng, trở nên nghiêm túc:

- Tiểu tử, đây không phải nơi ngươi nên tới, còn không mau cút đi!

Nếu là lúc khác thì đúng là Ninh Tiểu Xuyên cũng không muốn can dự vào. Nhiếp Lan Chi vì thích Tiểu Hồng của hắn mà để cho Mặc Triều Long và Trương Lâm Tây đối phó hắn, muốn cướp Tiểu Hồng đi.

Nếu như hôm đó không phải Ninh Tiểu Xuyên, mà là võ giả khác thì rất có thể đã chết trong tay bọn Mặc Triều Long rồi.

Vì thế Ninh Tiểu Xuyên cũng không hề có bất cứ thiện cảm gì với Nhiếp Lan Chi, dù cô ta có bị kẻ khác cường bạo tới chết thì cũng chẳng liên quan gì tới hắn.

Nhưng hắn càng có ác cảm với kẻ nửa người nửa thú này hơn. Hắn hừ lạnh một tiếng:

- Người của Huyền Thú Đồ Thần Doanh?

Ninh Tiểu Xuyên vừa nhìn là nhận ra kẻ kia chính là người của Huyền Thú Đồ Thần Doanh, là một trong tam đại binh chủng mạnh nhất Ngọc Lam đế quốc, tề danh với Thần Long Chiến Binh Doanh và Long Tượng Thần Võ Doanh. Nhưng chúng hung hãn hơn, không chỉ khiến các đại tông môn sợ hãi mà ngay vương hầu triều đình cũng e dè vài phần.

Ninh Tiểu Xuyên nhận ra thân phận của hắn, quan trọng hơn là vì hắn đã từng bị người của Huyền Thú Đồ Thần Doanh truy sát, suýt nữa thì xuống Hoàng Tuyền.

Vì thế hắn rất hận quân sĩ của Huyền Thú Đồ Thần Doanh.

Tên nửa người nửa thú kia vốn đuổi theo Nhiếp Lan Chi vào trong rừng, định cưỡng gian thiếu nữ này trong rừng. Vốn dĩ là việc vô cùng chắc chắn sẽ thành, cứ nghĩ đè được nữ tử đẹp như vậy dưới thân là thú huyết trong cơ thể sôi trào rồi.

Nhưng hắn không thể ngờ trong rừng Mẫu Đằng lại gặp võ giả khác, nên rất không vui.

Hắn lạnh băng nói:

- Nếu đã biết đại gia là người của Huyền Thú Đồ Thần Doanh, ngươi còn không mau cút xa một chút?

Xoẹt!

Hắn rút Trảm Long Đao bên hông ra.

Đao quang sáng chói mắt, phát ra tiếng long ngâm.

Nhiếp Lan Chi đứng giữa hai người, sợ hãi đến cực điểm, đôi chân không ngừng run rẩy, gương mặt mỹ lệ mang vẻ nghi hoặc. Cô không hiểu tại sao cùng là người triều đình mà lại đánh nhau.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Huyền Thú Đồ Thần Doanh chỉ nghe sự điều khiển của Ngọc Lam Đại Đế. Thánh thượng sai các ngươi tới đây sao?

- Ngươi là ai? Huyền Thú Đồ Thần Doanh làm việc không cần giải thích với bất cứ ai.

Hắn ta hừ mũi.

Nhiếp Lan Chi nhận ra, hai bên đều là ưng khuyển triều đình, nhưng dường như cũng không hòa hợp lắm.

Cô sợ Ninh Tiểu Xuyên không phải đối thủ của kẻ kia, rụt rè nói:

- Hắn... hắn là tiểu hầu gia của triều đình, nếu ngươi đắc tội hắn sẽ không có hậu quả tốt lành đâu.

Cô cảm thấy dùng thân phận tiểu hầu gia có lẽ sẽ dọa cho kẻ nửa người nửa thú kia sợ.

- Tiểu hầu gia?

Ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng vài phần, dù sao một người kế thừa hầu phủ cũng có địa vị rất cao trong triều đình, Huyền Thú Đồ Thần Doanh cũng không thể tùy tiện đắc tội.

Nhưng mắt hắn dừng lại ở cặp mông tròn trịa của Nhiếp Lan Chi, một tiểu mỹ nhân như vậy để chạy mất thì sau này muốn gặp được mỹ nhân cùng đẳng cấp thì khó lắm.

Hắn cũng khá hiểu phong cách của vương hầu tử tôn, kẻ nào cũng là cao thủ trong truyện phong nguyệt. Thấy nữ tử xinh đẹp chỉ hận không thể kéo ngay lên giường, dùng số lượng mỹ nữ thu thập được để khoe khoang nhau.

Mình không chơi lẽ nào lại để hắn?

Tên nửa người nửa thú ánh mắt lộ sát ý, dù sao đây cũng là rừng Mẫu Đằng không một bóng người, giết tiểu hầu gia này thì cũng chẳng ai biết được.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.