Thần Ma Thiên Tôn

Chương 206: Cường địch đột kích



Gió lạnh phất phơ, đem rèm trắng trong đình thổi tung bay, trên rèm phát ra âm thanh giống như chuông gió.

Đoan Mộc Linh Nhi cung kính nói:

- Quan tài sắt đã được đưa đến Thiên Lại cổ thành, Thánh Nữ đại nhân, hiện tại cũng có thể đi xem.

- Trên đường không phát sinh chuyện gì khác?

Thánh Nữ Ma Môn ngồi ở trong đình, thanh âm còn dễ nghe hơn cả tiếng đàn.

Đoan Mộc Linh Nhi thoáng do dự, cuối cùng vẫn kể lại sự tình trong quan tài sắt phát ra tiếng kêu quái dị, kể cả những Võ giả trúng thi độc và Âm Sát.

Sau khi nghe xong những chuyện này, Thánh Nữ Ma Môn thoáng trầm mặc một lát, nói:

- Xem ra thi hài của Thương Phá Quân đã xảy ra biến hóa không thể tưởng tượng nổi rồi, nhất định phải lập tức chở về Cửu Tử Nhai, không thể trì hoãn chút nào. Các ngươi trước hết ở lại Thiên Lại cổ thành nghỉ một ngày một đêm, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát quay trở về Cửu Tử Nhai.

- Tất cả đều nghe theo sự phân phó của Thánh Nữ đại nhân.

Ba người đồng thanh nói.

Đoan Mộc Linh Nhi dường như nghĩ đến chuyện gì đó, vì vậy mở miệng dò hỏi:

- Dưỡng Tâm Sư sơ cấp kia có chút biện pháp đối với thi độc và Âm Sát, chúng ta có cần mang hắn theo không?

Thánh Nữ Ma Môn nói:

- Chỉ là một Dưỡng Tâm Sư sơ cấp mà thôi, nếu hắn nguyện ý đi theo thì mang hắn theo. Nếu hắn không nguyện ý đi theo, vậy thì cũng không cần phải miễn cưỡng hắn. Ở Bạch Long thành, ta đã thu phục được một Dưỡng Tâm Sư trung cấp rồi, có vị Dưỡng Tâm Sư trung cấp này ở đây, cũng không sợ thi hài của Thương Phá Quân lại gây ra phiền toái gì.

Một Dưỡng Tâm Sư sơ cấp ở trong mắt loại nhân vật cấp bậc như Thánh Nữ Ma Môn, quả thật giống như con kiến, căn bản không thể nhận được sự coi trọng.

Đoan Mộc Linh Nhi thì lại rất có hảo cảm đối với Ninh Tiểu Xuyên, sau khi tìm được Tào đầu hói, mới dò hỏi:

- Đinh Tiểu Tam đi đâu rồi?

Tào đầu hói vội vàng quỳ xuống hành lễ, nói:

- Hồi bẩm Vong Mệnh quỷ sứ đại nhân, Tiểu Tam nói muốn đi mua sắm vài loại Huyền dược, bây giờ có lẽ đi đến Dưỡng Tâm Điện của Thiên Lại cổ thành rồi.

- Biết rồi.

Đoan Mộc Linh Nhi cũng ngay lập tức đi ra khỏi trang viên.

Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng trải rộng khắp thiên hạ, trong Thiên Lại cổ thành, tất nhiên cũng có một cái phân điện.

Ninh Tiểu Xuyên muốn luyện chế Huyền đan “Thoát Tục Đan” nhất, có thể trợ giúp tu luyện cho Võ giả Thoát Tục cảnh, nhanh chóng lột da, trùng kích Tôn cảnh.

Nhưng muốn luyện chế loại Huyền đan này, tài liệu quan trọng nhất chính là Huyền dược thất phẩm “Thoát Tục Tùng Bì”.

Loại Huyền dược này thật sự quá khan hiếm, Dưỡng Tâm Điện Kim Bằng ở Thiên Lại cổ thành cũng không có loại Huyền dược này, Ninh Tiểu Xuyên lại chạy đến hai đại Dưỡng Tâm Điện khác, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Ninh Tiểu Xuyên đi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, trong lòng có chút nhụt chí, lẩm bẩm:

- Xem ra chỉ có thể chậm rãi tu luyện đến nơi đến chốn, muốn luyện chế ra Thoát Tục Đan, quả thực cũng không khả thi lắm.

- Ninh Tiểu Xuyên.

Một đạo nhân ảnh nhỏ nhắn bay tới, mang theo một luồng gió thơm, đôi chân tuyết trắng trần trụi hạ xuống sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, lộ ra đôi chân trắng nõn.

Tử Trụy Nhi nhẹ nhàng vỗ tay lên Ninh Tiểu Xuyên, trong mắt lộ ra thần sắc mừng rỡ.

Thật đúng là, chân trời xa xăm không gặp mặt, lại gặp tình lang tại nơi này.

- Là ngươi? Tại sao ngươi cũng đến Thiên Lại cổ thành?

Ninh Tiểu Xuyên thoáng nhíu mày một cái, cũng không thích yêu nữ trước mắt lắm, ấn tượng đối vàng rất tệ.

Tử Trụy Nhi ôm một con tiểu hồ ly, đáng thương nói:

- Người ta còn không phải là đi tìm ngươi sao? Ngàn dặm xa xôi từ Bạch Long thành đến Thiên Lại cổ thành, dọc trên đường đi đã gặp biết bao nhiêu đau khổ. Bị sói hoang truy đuổi, bị cường đạo đùa giỡn, thiếu chút nữa là bị bọn buôn người bán vào thanh lâu. Ngươi là nam nhân phụ tình không có lương tâm, còn hỏi tại sao ta lại đến Thiên Lại cổ thành, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra tình nghĩa của ta đối với ngươi?

Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên sẽ không tin lời của nàng, chỉ lạnh lùng nói:

- Trên đường ngươi cũng gặp được nhiều chuyện thật.

- Ai bảo ta quá xinh đẹp, thiên sinh lệ chất, sói hoang yêu ta, cường đạo cũng thương ta, ngay cả lão bản thanh lâu cũng trả giá cao để mua ta, thế nhưng chỉ có tên đàn ông phụ tình ngươi là không thích nhìn thấy người ta.

Đôi mắt Tử Trụy Nhi nháy nháy, nhu tình như nước, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, quả thực giống như một nữ hài bị tổn thương tình cảm.

- Thật xin lỗi, Trụy Nhi cô nương, ta và ngươi không quen biết nhau, ta còn có việc khác phải làm.

Ninh Tiểu Xuyên rất không thích yêu nữ Ma Môn này, liền phớt lờ nàng, trực tiếp rời đi.

Tử Trụy Nhi lại không có ý định buông tha cho Ninh Tiểu Xuyên, liền vội vàng đuổi theo, nói:

- Tiểu Xuyên ca ca, ngươi tại sao lại đính hai chòm râu trên môi vậy? Muốn che giấu thân phận của mình sao?

- Ta thích.

- Ta cũng rất thích, thật sự rất thích hai chòm râu của ngươi, quả thực rất có vị nam nhân, người ta bị ngươi làm cho mê đảo rồi.

Tử Trụy Nhi không ngừng lải nhải, lại nói:

- Thực ra, cho dù ngươi có đính hai chòm râu thì cũng không giấu diếm được người khác, nam nhân ưu tú như ngươi, trong thiên hạ căn bản không tìm thấy người thứ hai.

- Tiểu tình nhân của ngươi đâu? Tại sao nàng không đi cùng ngươi?

- Tại sao ngươi phải giấu diếm thân phận của mình, là muốn tránh cừu gia sao? A, ta biết rồi, ngươi nhất định là muốn tránh cao thủ của Ma Môn đuổi giết, nghe nói ngươi trước hiếp sau giết Vô Tình quỷ sứ dưới trướng Thánh Nữ, cao thủ của Ma Môn chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên dừng bước,nói:

- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta và Vô Tình quỷ sứ không hề có chút quan hệ gì.

Tử Trụy Nhi lắc đầu giống như lắc trống, cười đùa nói:

- Ta không có nói bậy a, chuyện này tất cả mọi người đều biết, lúc Vô Tình quỷ sứ được Mộc Hồng Lai đưa về Bạch Long thành, cũng chính Mộc Hồng Lai đã kể lại chuyện này với tất cả mọi người. Lấy thân phận và địa vị của Mộc Hồng Lai, chắc chắn là sẽ không gạt người. Chẳng qua… Bây giờ Mộc Hồng Lai đã biến thành chó nhà có tang, ngược lại quả thật rất thảm. Đây là kết cục của việc vạch trần bí mật của Tiểu Xuyên ca ca, rất nhiều người đều nói như vậy.

Ninh Tiểu Xuyên hít sâu một hơi, nói:

- Giữa hai chúng ta, căn bản không hề có bất kỳ liên hệ gì.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy có chút không biết phải nói gì, trước hiếp sau giết, quả thật cũng chỉ có những người này mới nghĩ ra được.

Chẳng qua, sau khi chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng rất xấu, nếu để Ngự Thiến Thiến và Ngọc Ngưng Sanh biết được, hi vọng các nàng không nên hiểu lầm.

Tử Trụy Nhi vẫn đi sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Mặc dù bọn họ đều thóa mạ ngươi, nhưng ta lại rất bội phục ngươi, thật sự quá nam nhân rồi.

Tâm tình của Ninh Tiểu Xuyên không tốt chút nào, chỉ lắc đầu, tâm tư của nữ nhân thật không thể dùng lẽ thường mà cân nhắc được, cũng không biết câu nào của nàng là thực, câu nào là giả?

Đột nhiên, Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy sau lưng lạnh buốt, cột sống như muốn đông cứng, đột nhiên hắn dừng bước, liền cảm nhận được một luồng sát ý khổng lồ, mà luồng sát ý này, lại nhằm vào hắn.

Tử Trụy Nhi nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên dừng lại, lập tức vui vẻ, nói:

- Tiểu Xuyên ca ca, ngươi muốn đi đâu? Có muốn ta cùng đi với ngươi không?

Ninh Tiểu Xuyên lợi dụng tâm thần cảm ứng, cuối cùng cũng tìm được nơi phát ra luồng sát ý đó.

Lúc Ninh Tiểu Xuyên chăm chú nhìn vào đối phương, vừa vặn cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

- Ninh Tiểu Xuyên, ta chờ ngươi đã lâu rồi.

Tiêu Thành ngồi trong một quầy rượu ở bên phố, trên bàn đặt một bầu rượu, đang nhàn hạ thưởng thức.

Tiêu Thành cưỡi Thiên Sư Hạt một đường truy đuổi Ninh Tiểu Xuyên, nhưng ngay cả cái bóng của Ninh Tiểu Xuyên cũng không tìm thấy, cuối cùng hắn liền chạy đến Thiên Lại cổ thành, ở chỗ này chờ đợi Ninh Tiểu Xuyên, quả nhiên đã đợi được đối phương.

- Tiêu Thành.

Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng biết kẻ mà Cơ Hàn Tinh nói muốn đuổi giết hắn là ai.

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười mỉm, nói:

- Minh chủ đại nhân không quản vạn dặm đến Thiên Lại cổ thành, chỉ vì chờ ta, quả thật khiến ta thụ sủng nhược kinh (*).

(*) Được yêu mà sợ

Tiêu Thành nói:

- Hẳn là ngươi biết mục đích ta tìm ngươi.

- Không rõ lắm.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Nực cười, ngươi tự mình bó tay chịu trói, hay là đợi ta ra tay, ngươi lựa chọn đi, có lẽ ngươi cũng biết là với tu vi của ngươi hiện tại, còn lâu mới là đối thủ của ta.

Trên cổ tay Tiêu Thành, Hỗn Nguyên Ngân Quyển đột nhiên lóe lên, tản mát ra một luồng huyền quang nhàn nhạt.

Tử Trụy Nhi nhìn Tiêu Thành rất không thuận mắt, nói:

- Ngươi cũng quá khoa trương rồi, có biết Tiểu Xuyên ca ca bây giờ là nam nhân của ta không?

Tiêu Thành nhẹ nhàng vuốt lên chóp mũi, mỉa mai nói:

- Không ngờ Ninh Tiểu Xuyên ngươi lại có nữ nhân duyên như vậy, ngay cả ta cũng có chút ghen ghét ngươi rồi.

Tiêu Thành chợt nghĩ tới Cơ Hàn Tinh, hận ý đối với Ninh Tiểu Xuyên lại càng đậm hơn một phần.

Vụt...

Tiêu Thành vung tay lên, Huyền Khí ngưng tụ thành một cái thủ ấn, cách xa 10 mét đã trực tiếp bắt lấy cổ Tử Trụy Nhi.

Tu vi của Tử Trụy Nhi cũng không yếu, vốn dĩ muốn phản kích, nhưng lực lượng của Tiêu Thành quả thực quá cường đại, đã áp chế toàn bộ Huyền Khí trong cơ thể nàng, khiến nàng ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có.

- Rắc rắc…

Cổ của Tử Trụy Nhi sắp bị bóp nát, mắt thấy gần như hương tiêu ngọc vẫn rồi.

Ầm...

Cánh tay của Ninh Tiểu Xuyên hóa thành một đạo kiếm mang, chém ra một đạo Diệt Thế Sóng Kiếm, chặt đứt thủ ấn của Tiêu Thành.

Tử Trụy Nhi trực tiếp rơi xuống đất, sắc mặt trở nên trắng bệch, trên cổ vẫn còn lưu lại một cái thủ ấn đẫm máu, chỉ nghe nàng quát:

- Người đâu… Giết cho ta… Khục khục…

Một đám Ma Vân dày đặc như nước, từ bên đường bay tới.

Một đám cao thủ Ma Môn cưỡi Huyền thú từ trong Ma Vân giết ra, cầm chiến thương trong tay, vây Tiêu Thành vào giữa.

- Không ngờ ngay cả tiểu ma nữ Hồ Tiên Đạo chúng ta cũng dám đả thương, giết không tha!

Một lão giả tu vi đạt tới Thoát Tục tầng thứ nhất đột nhiên trợn trừng mắt, Huyền Khí trên người mênh mông như biển, một thanh trường thương tràn ngập ma vụ lập tức đâm tới Tiêu Thành.

Phành...

Trường thương lập tức bị đánh gãy.

Mà lão giả Ma Môn tu vi Thoát Tục tầng thứ nhất cũng bị một chưởng của Tiêu Thành đánh bay, thân thể tứ phân ngũ liệt, máu tươi bắn đầy đất.

Tiêu Thành đứng dậy, trên người tản ra hào quang màu bạc, trực tiếp giết vào trong đám cao thủ Ma Môn.

Phốc…

Phốc…

Không ai có thể ngăn được bước tiến của hắn, mỗi một bước của hắn, đều để lại trên mặt đất một cái thi hài.

Sau chừng thời gian một nhịp hô hấp, hơn 30 cao thủ Ma Môn Hồ Tiên Đạo đều chết thảm ngay tại chỗ, nằm trong vũng máu, căn bản không người nào có thể đỡ được một chiêu của Tiêu Thành.

Tử Trụy Nhi đã bị dọa cho ngây ra, tu vi người này cũng quá cao rồi, gần như không người nào có thể chống lại hắn.

Những Võ giả trên đường đều tránh lui rất xa, gặp phải loại chiến đấu cấp bậc này, tốt nhất là tránh đi càng xa càng tốt.

Tiêu Thành bước trên mặt đất đầy thi cốt, từ từ đi tới phía đối diện Ninh Tiểu Xuyên, ngón tay khẽ vuốt một giọt máu tươi trên góc áo, nói:

- Chủ động giao ra Bắc Minh Thần Công, hay là để ta tự mình động thủ đoạt?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.