Bọn Đổng Hàn đi vào thành phố Hô Hòa, nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo trên ngã tư đường, trong mắt đều là vẻ kinh hoàng, không thể tin vào ánh mắt của mình.Bọn Đổng Hàn đến từ Hội Đại Trung Hoa Đồng Minh, bọn họ thu phục được mấy thành phố nhỏ, nhưng thành phố lớn thì bọn họ không có can đảm đụng vào. Trước đó, có một phân bộ của Hội Đại Trung Hoa Đồng Minh từng phát động tiến công vào thành phố lớn, nhưng làn sóng hơn mấy triệu tang thi kia lập tức cắn nuốt cơ hồ là toàn bộ người của phân bộ Hội Đại Trung Hoa Đồng Minh kia, những người còn sống sót đều điên loạn chạy tứ tán, như vậy mới miễn cưỡng nhặt về một cái mạng.Thành phố Hô Hòa là thủ đô của nội Mông Cổ, có hơn hai triệu tang thi. Một thành phố cỡ lớn như vậy ai ngờ lại bị Nhạc Trọng thu phục. Điều này khiến bọn Đổng Hàn đều vô cùng khiếp sợ. Càng khiến cho bọn họ khiếp sợ hơn chính là, ở trên ngã tư đường thế nhưng lại xuất hiện các quán ăn vặt, quán bún, quan điểm tâm. Phải biết rằng trong thời mạt thế, lương thực chính là tài phú quý giá nhất. Trong Hội Đại Trung Hoa Đồng Minh, cơ hồ là không có bất kỳ quầy hàng như thế xuất hiện cả. Bởi vì một khi có loại quầy hàng thực vật này xuất hiện thì sẽ khiến cho chiến đấu nảy sinh, vô số người sẽ vì một chút lương thức nho nhỏ đó đâm chém lẫn nhau.Nhạc Trọng cũng thu phục được một số lượng lớn thành phố, đạt được đại lượng lương thực, lại công thêm loại thực vật biến dị di thực cây gạo, như vậy mới đủ đại lượng lương thực chống đỡ sự vận chuyển của cả chỉnh thể quyền lực. Trước khi các thế lực khác chưa tìm được hoặc sản sinh ra lương thực từ thực vật biến dị thì không ai xa hoa hơn Nhạc Trọng cả.Đám người Đổng Hàn nhìn những con dân trong thành phố Hô Hòa, trên mắt lóe lên ánh sáng hạnh phúc và hy vọng, trong lòng tràn ngập hâm mộ, thầm nghĩ: “Nội tình thế lực của Nhạc Trọng này rất mạnh! Thành phố Hô Hòa xem ra đã khôi phục trật tự.”Ở trong thế lực khổng lồ Đại Trung Hoa Đồng Minh Hội này, từng thế lực đều chia năm xẻ bảy, làm theo ý mình, tương đương vô số quân phiệt lớn nhỏ liên hợp lại hình thành một liên minh lỏng lẻo. Địa phương mà bọn họ chiếm lĩnh đều vẫn chưa khôi phục trật tự trước khi mạt thế đến, vẫn như cũ là theo pháp tắc thời mạt thế, cá lớn nuốt cá bé này nọ.Nếu không phải trong lòng đám người Đổng Hàn đều có kiên trì của chính mình, thì bọn họ đều đã lập tức đầu hàng Nhạc Trọng.Đổng Hàn đi đến trước mặt Nhạc Trọng, cẩn thận đánh giá Nhạc Trọng, sau đó không kiêu ngạo không nịnh hót nói:- Tôi là sứ giả của hội Đại Trung Hoa Đồng Minh, Đổng Hàn, gặp qua thủ lĩnhNhạc Trọng thản nhiên nói:- Hội Đại Trung Hoa Đồng Minh? Anh tới đây có mục đích gì, cứ nói thẳng đi.Hai mắt Đổng Hàn sáng rỡ, lớn tiếng nói:- Thủ lĩnh Nhạc Trọng, thủ lĩnh hội Đại Trung Hoa Đồng Minh chúng tôi là bộ trưởng Tây Môn Thiên Hùng trước khi thế giới biến dị. Hội Đại Trung Hoa Đồng Minh chúng tôi là chính thống. Lần này tôi theo lệnh đến đây, đồng thời mang theo mệnh lệnh của quốc gia. Đại biểu cho X, quốc gia, nhân dân, chúng tôi hy vọng anh có thể gia nhập hội Đại Trung Hoa Đồng Minh chúng tôi, cùng nhau cố gắng tiêu diệt tang thi, khôi phục lại nước Hoa Hạ, khôi phục lại trật tự cũ. Chỉ cần anh đồng ý gia nhập hội chúng tôi, thủ lĩnh Tây Môn sẽ nhâm mệnh anh là ủy viên trưởng của ủy ban phát triển Hoa Hạ, hưởng thủ đãi ngộ cấp Bộ. Nếu tương lai thu phục cả nước, với cống hiến của ngài, nhất định có thể trở thành mười đại nguyên soái tương lại, được người dân Hoa Hạ kính ngưỡng.Tây Môn Thiên Hùng là một trong số ít bộ trưởng của nước Hoa Hạ còn sống sót sau khi thế giới biến dị, cũng là quan viên lớn nhất trước thời mạt thế. Cũng chính bởi vì thân phận này, ông ta chẳng những nắm giữ quân đội còn may mắn tồn tại ở phụ cận thủ đô, đồng thời trong phạm vi cả nước, cũng có không ít thế lực gia nhập vào hội Đại Trung Hoa Đồng Minh.Quân đội luôn luôn phải phục tùng mệnh lệnh, Tây Môn Thiên Hùng trước thời mạt thế là một trong những bộ trưởng, nên rất nhiều quân đội vừa nhìn thấy quan lớn như vậy thì tự giác giao ra quyền chỉ huy, trở thành bộ hạ của ông. Con đường phát triển của ông ta xuôi chèo mát mái hơn Nhạc Trọng rất nhiều.Đổng Hàn nhìn Nhạc Trọng, vẻ mặt tự tin, dựa vào danh nghĩa chính thống kia, hắn đã khuyên phục được không ít thế lực. Mấy quân đội mà Tây Môn Thiên Hùng nắm giữ trong tay đều là do Đổng Hàn xuất mã khuyên phục cả. Chỉ cần hắn đưa ra thân phận, sau đó đồng ý một ít ưu việt, những chỉ huy quân đội này sẽ lập tức giao ra quyền chỉ huy, gia nhập thế lực Tây Môn Thiên Hùng.Trong mắt Nhạc Trọng chợt lóe qua tia sáng kỳ dị, rồi thản nhiên nói:- Ủy viên trưởng ủy ban phát triển Hoa Hạ? Nghĩa là muốn tôi giao binh quyền ra phải không?Đổng Hàn tiếp tục khuyên nhủ:- Đúng vậy! Thủ lĩnh Nhạc Trọng, tất cả những chuyện ngài làm đều là hành vi tư nhân. Trên thực tế, nếu thật sự muốn truy cứu trách nhiệm, thì hành vi của ngài đã xúc phạm đến pháp luật quốc gia. Tuy nhiên, do bây giờ là thời kì đặc thù, hành vi của ngài tuy xúc phạm quốc pháp, nhưng cũng cứu không ít người. Chỉ cần ngài giao binh quyền ra, tất cả những hành vi ngài xúc phạm quốc pháp sẽ được bỏ qua không truy cứu, đồng thời sẽ thành cống hiến ngài lập được cho nước Hoa Hạ chúng ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Sau này trong sách giáo khoa, ngài sẽ trở thành một người anh hùng vĩ đại, đáng để mọi người học tập.Nhạc Trọng nhìn Đổng Hàn, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, nói:- Đừng nhiều lời vô nghĩa nữa, cơ nghiệp này là do tôi một quyền một cước gầy dựng nên, nếu muốn lấy thì dùng thực lực đánh bại tôi đi. Nếu anh tới đây chỉ là muốn nói những lời vô nghĩa này thì giờ lập tức cút đi! Một bộ trưởng nho nhỏ có thể đại biểu một quốc gia, đại biểu nhân dân sao? Trò đùa gì vậy?Lúc này trong tay Nhạc Trọng có hơn hai triệu người sống sót, quân đội tinh nhuệ dưới trướng vượt qua bốn mươi ngàn người. Một lời nói nhẹ nhẹ nhàng nhàng của Đổng Hàn thì muốn cướp đi tất cả của hắn ư, nằm mơ đi.Nhạc Trọng một khi mất đi binh quyền thì tất cả bộ hạ của hắn đêu lọt vào sự tẩy trừ của đối phương, cho dù là tính mạng của hắn cũng không chắc sẽ giữ được nữa. Một khi mất đi binh quyền, tánh mạng của hắn, tài sản, phụ nữ đều sẽ rơi vào tay của người khác, vận mệnh của hắn cũng sẽ bị người khác khống chế, không còn nằm trong tay mình nữa, như vậy thì sao hắn có thể đáp ứng điều kiện này chứ? !Cho dù là Nhạc Trọng đồng ý điều kiện này, bộ hạ dưới trướng hắn cũng sẽ không đồng ý. Bọn họ nếu là vì lợi ích tập thể, tuyệt đối sẽ không không có lý do gì đồng ý đầu hàng hội Đại Trung Hoa Đồng Minh kia.Một gã đàn ông trông rất nhã nhặn đeo mắt kính đứng bên cạnh Đổng Hàn nghe vậy liền biến sắc, rống lớn:- Lớn mật, mày dám nói thế với tụi tao sao? Mày không biết là mày đang cự tuyệt X, cự tuyệt quốc gia, cự tuyệt nhân dân sao?