Oanh! Oanh! Oanh...Từng chiếc xe tăng là đòn sát thủ của đại quân Mông Cổ bị đạn hỏa tiễn, đạn chống tăng bắn thanh quả cầu lửa.Từng xe bọc thép cũng bị đánh tan, bắn cháy liên tục.Ba mươi trực thăng vũ trang trên cao giống như tử thần gieo rắc tử vong, chúng tập trung hỏa lực phá hủy xe tăng, bỏ qua xạ kích nhiều loại xe khác. Những trực thăng vũ trang này rất khó bị bắn trúng, cho dù đạn súng máy bắn chúng cũng không bị pha hủy.Đại quân bọc thép của hai bên điên cuồng chém giết lẫn nhau, nhưng mà xe tăng của Mông Cổ lại bị phá hủy cực nhanh.Thế cục càng ngày càng bất lợi cho quân Mông Cổ.Những kỵ binh của Mông Cổ vốn là chủ lực cơ động, chờ đợi Nhạc Quân bị đánh tan sẽ tiến lên đánh chết, đuổi giết mở rộng thành quả chiến đấu. Thế nhưng mà quân Mông Cổ đang tổn thất thảm trọng, bọn họ với tư cách kỵ binh đã dùng máu của mình tiến công quân bọc thép của Nhạc Quân.Hơn một trăm xe súng máy của Nhạc Trọng lúc này điên cuồng bắn qua quân kỵ binh của Mông Cổ, nhiều lính Mông Cổ ngã xuống đất chết tại chỗ.- Đi chết đi!Một gã binh sĩ Mông Cổ lưng cõng ống phóng rốc-két bắn vào xe bọc thép cách hắn một trăm mét, hắn xoay người xuống ngựa ôm ống phóng roc ket bắn qua.Ánh lửa lóe lên, xe bọc thép nát vụn.Những chiến sĩ Mông Cổ cực kỳ hung hãn, bọn họ cũng đều biết trận chiến hôm nay ảnh hưởng tới tranh đoạt quyền bá chủ thảo nguyên. Nếu như bọn họ chiến bại, Nhạc Trọng tuyệt đối sẽ không buông tha bọn họ là những người nhiễm máu tươi người Hán.Những kỵ binh Mông Cổ mười phần dũng mãnh, trong tay bọn họ cũng nhiễu nhiều máu tươi của người Hán. Bọn họ biết rõ không có đường lui, cho nên càng hung hãn.Nhưng mà chỉ có huyết nhục của bọn họ bị xé nát mà thôi!Một vạn kỵ binh trước mặt một trăm xe súng máy là phù dung sớm nở tối tàn, bị bắn thành mảnh nhỏ. Bọn họ thu được thành quả là mười sáu xe súng máy bị phá hủy.Trên bầu trời ba mươi trực thăng vũ trang phá hủy bốn mươi tám chiếc xe tăng xong, cơ pháo nổ vang, từng chiến xa bộ binh và xe súng máy bị phá hủy.Trực thăng vũ trang chính là khắc tinh của xe tăng và xe bọc thép. Cho nên cục diện càng nghiên qua một phía.Hốt Ngạch Nhiễm nhìn thấy ba mươi trực thăng vũ trang thì sắc mặt đại biến, giống như già đi mười tuổi, ra lệnh:- Truyền mệnh lệnh của tôi! Tất cả phân tán quay về vương đình.Mệnh lệnh của Hốt Ngạch Nhiễm vừa ra thì đại quân Mông Cổ thoáng cái sụp đổ. Hóa thành vô số tiểu đội chạy đi khắp bốn phương tám hướng.Trong quân Mông Cổ có rất nhiều ngựa, cơ hồ mỗi người đều có được một con ngựa, chạy trốn thật nhanh chóng.Quân Mông Cổ vừa trốn, những quân bọc giáp cũng chạy trốn tứ tán, không cách nào ngăn cản Nhạc Quân tiến công. Nhạc Quân cũng chỉ có thể tiêu diệt quân bọc thép của Mông Cổ mà thôi.Quân Mông Cổ lưu lại nhiều lương thực, đạn dược các loại vật tư rơi vào trong tay Nhạc Trọng. Chính vì liên lụy vật tư nên quân Mông Cổ mới chậm như vậy.Nếu quân Mông Cổ cưỡi ngựa suốt đêm chạy đi, Nhạc Trọng cũng không thể ngăn cản bọn họ.Lưu lại một doanh bộ binh trông coi vật tư của quân Mông Cổ, Lý Nghiễm đem quân chia thành năm đoàn tiêu diệt quân đội của Mông Cổ. Nhưng mà hiệu quả quá mức bé nhỏ, bọn họ săn giết khắp nơi chỉ giết được hai ngàn lính.Lý Nghiễm đi tới trước mặt Nhạc Trọng mừng rỡ mỉm cười:- Những gia hỏa đáng chết này giống như con chuột, vừa đánh là bỏ chạy. Thủ lĩnh! Hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?Đánh tan Mông Cổ, tất cả mọi người hiểu thảo nguyên đổi chủ rồi. Từ giờ trở đi bọn họ là thế lực lớn nhất của thảo nguyên. Quân tiên phong đi qua nơi nào thì địch nhân sẽ cúi đầu, cũng sẽ bị hủy diệt. Bởi vậy tất cả quan quân vui mừng ra mặt.Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra dị quang, nói:- Hoàng kim vương đình, chỉ cần đánh hạ hoàng kim vương đình, bọn chúng sẽ biến thành chó nhà có tang, không có lực uy hiếp.Kỵ binh Mông Cổ nếu lang thang trên thảo nguyên rất khó bị tiễu diệt sạch sẽ. Bọn họ nếu quyết tâm đánh du kích với Nhạc Trọng thì sẽ gây ra tổn thất thảm trọng.Nhưng mà quân Mông Cổ có sơ hở duy nhất là hoàng kim vương đình. Chỉ cần đánh hạ nơi này quân Mông Cổ không còn là uy hiếp.Nhạc Trọng nhìn Lý Nghiễm và nói:- Lý Nghiễm, Thường Thắng Quân các người còn khí lực hay không?Trong mắt Lý Nghiễm hiện ra nét vui vẻ, đáp:- Còn! Thường Thắng Quân có khí lực mười phần!- Tốt! Từ giờ Thường Thắng Quân sẽ trở thành quân chủ lực!Nhạc Trọng cổ vũ.Một quốc gia trong nhà nhất định phải có quân chỉ lực và quân dự bị, trong đó phân ra nhiều thành phần khác nhau. Quân chủ lực là đối tượng chủ chiến nên được quan tâm khá kỹ, các loại trang bị tiên tiến, các loại vật tư chủ lực sẽ được đưa cho bọn họ.Những quân lính khác không được xem trọng quá nhiều, rất ít cơ hội ra chiến trường, cơ hội lập công ít, vật tư cũng ít.Tư Đồ Tẫn bây giờ cũng muốn quân của mình cũng thành quân chủ lực, lập tức nói:- Thủ lĩnh, Thiên Uy quân chúng tôi nguyện ý trở thành chủ lực chinh phạt quân Mông Cổ!Nhạc Trọng bây giờ nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Tẫn trầm giọng nói:- Thiên Uy quân được không? Một trận chiến này rất trọng đại đấy, phải hoàn toàn phục tòng mệnh lệnh. Tư Đồ Tẫn, có lẽ sẽ xảy ra một ít chuyện không ai muốn nhìn.Lúc này đây Nhạc Trọng phải công phá hoàng kim vương đình tiêu diệt Mông Cổ Vương Hốt Ngạch Nhiễm, vì thắng lợi hắn không từ thủ đoạn nào.Tư Đồ Tẫn nghe vậy thoáng trầm mặc.Nhạc Trọng không có nhìn Tư Đồ Tẫn mà nhìn qua Lý Nghiễm nói:- Thường Thắng Quân, đi theo tôi! Chúng ta cùng đi tiêu diệt hoàng kim vương đình!Lý Nghiễm trong mắt tràn ngập hưng phấn cùng hào quang nóng rực, nói:- Vâng! Thủ lĩnh! ! Thường Thắng Quân nguyện ý trở thành kiếm trong tay của ngài, chém giết tất cả địch nhân!Nói xong, Lý Nghiễm đi theo Nhạc Trọng rời đi.Tư Đồ Tẫn nhìn qua bóng lưng Nhạc Trọng rời đi muốn nói lại thôi, cuối cùng trùng trùng điệp điệp thở dài một hơi. Hắn mơ hồ đoán được, Thiên Uy quân bọn họ dưới trướng Nhạc Trọng chỉ sợ biến thành nhị lưu, tam lưu rồi.Trên đường đi thập phần thuận lợi, bọn họ không gặp được chống cự gì. Chỉ có một chút rải rác kỵ binh xuất hiện, nhưng kỵ binh này đều bị Thường Thắng Quân tiêu diệt.Cơ hồ Hốt Ngạch Nhiễm dẫn đầu một ngàn tên bộ hạ chạy về hoàng kim vương đình không lâu, Nhạc Trọng chân sau đã giết tới bên ngoài hoàng kim vương đình..Nhạc Trọng gọi sứ giả Mãn Châu đế quốc Cảnh Đại Trung lạnh lùng ra lệnh:- Cảnh Đại Trung! Anh đi vào chiêu hàng Hốt Ngạch Nhiễm. Bảo hắn bỏ vũ khí, đầu hàng vô điều kiện. Như vậy tôi sẽ thả hắn con đường sống, nếu không tôi lập tức tấn công, công phá hắn vương đình xong sẽ diệt cửu tộc của hắn. Tôi cho hắn một giờ cân nhắc, đi đi!Thân thể Cảnh Đại Trung khẽ run rẩy xương cốt mềm nhũn quỳ trên mặt đất nói:- Nô tài tuân chỉ!Cảnh Đại Trung không có cốt khí lại sợ chết. Hắn làm việc cho Mãn Châu đế quốc cũng dưỡng thành tập tính chủ nô.