Những bại binh bỏ chạy tán loạn chưa chạy được bao xa đã bị Bạch Tiểu Thắng bắn vào đầu. Bọn họ đều là những tinh nhuệ lấy một địch trăm, săn giết những bại binh này không có áp lực nào cả.Giết sạch những bại binh xong, bọn người Bạch Tiểu Thắng lúc này đi lên tiếp thu chiến sĩ Mông Cổ đầu hàng.Tư Đồ Tẫn nhìn qua Nhạc Trọng không tới trăm người đã tiêu diệt đượchơn ngàn tên bên phía Quách Minh, trong lòng chấn động và suy nghĩ:- Thật là lợi hại! Thủ đoạn thật ác độc.Đám chiến sĩ còn lại nhìn qua Ngân Sương quần áo trắng. Tướng mạo ngọt ngào đáng yêu lại càng kiêng kỵ. Bọn họ nhìn thấy thiếu nữ ngọt ngào đáng yêu này dùng nắm đấm đánh nát đầu của mấy trăm người, tràng cảnh rất hung tàn khủng bố.Anh Không hưng phấn đi tới trước người của Tư Đồ Tẫn và giới thiệu với Nhạc Trọng:- Đại đội trưởng! Đại đội trưởng! Tôi đã trở về! Đây là minh chủ Đại Hán liên minh Tề Mộc huyện, Nhạc TrọngNghe nói lời ấy hơn mười chiến sĩ bên cạnh Tư Đồ Tẫn hai mắt thoáng mất tự nhiên. Có chút cảnh giác nhìn qua Nhạc Trọng. Bọn họ đều là dân tộc Mông Cổ, Triều Tiên, dân tộc Hồi, bọn họ sợ minh chủ Đại Hán liên minh Nhạc Trọng bài xích hoặc giết chết.Phải biết rằng, Đột Quyết đế quốc, Mông Cổ vương đình, Mãn Châu đế quốc đối đãi dị tộc là giết hoặc là giáng chức làm đầy tớ. Bọn họ vô cùng lo lắng Đại Hán liên minh cũng là thế lực chủ nghĩa dân tộc cực đoan.Tư Đồ Tẫn nhìn qua Nhạc Trọng chào theo nghi thức quân đội và cảm tạ:- Tôi là đội trưởng đội biên phonmgf Tư Đồ Tẫn, thập phần cảm tạ quý vị trợ giúp chúng tôi!Nhạc Trọng nhìn qua Tư Đồ Tẫn chậm rãi nói ra:- Không cần cám ơn! Lần này tôi tới đây là hy vọng Tư Đồ Đại đội trưởng man binh gia nhập Đại Hán liên minh. Đại Hán liên minh chúng tôi không hỏi dân tộc. Không hỏi xuất thân, tất cả chỉ nhìn hành vi của các người. Các người kiên trì thủ hộ dân ở đây làm tôi rất hài lòng, hy vọng anh có thể mang binh gia nhập vào chúng tôi.Tư Đồ Tẫn trầm mặc một hồi lâu nói:- Nếu như tôi không dáp ứng thì sao?Tư Đồ Tẫn vừa nói xong thì Bạch Tiểu Thắng nhíu mày, sát cơ trong mắt lóe lên, một cổ sát ý cường đại từ trong người của hắn bắn ra ngoài.Mười mấy tên người tiến hóa trong lòng cũng có sát ý với bọn người Tư Đồ Tẫn, chỉ đợi Nhạc Trọng ra lệnh là xông lên chém giết toàn bộ đám người Tư Đồ Tẫn.Tư Đồ Tẫn đúng là quân nhân cao thượng đầy tín nghĩa quân nhân. Nhưng mà đối với Bạch Tiểu Thắng và đám người tiến hóa thì lệnh của Nhạc Trọng mệnh mới là tuyệt đối. Bọn họ tân tân khổ khổ chạy tới nơi này, chính là binh lực và nhân khẩu trong Hô Duyên Trấn, mà Tư Đồ Tẫn dám cản trở bọn họ thì chỉ có đường chết.Nhạc Trọng nhìn qua Tư Đồ Tẫn chậm rãi nói:- Anh không muốn thì thôi! Chỉ cần các người đáp ứng không là địch với tôi thì cứ tự do rời đi, tôi có thể trợ giúp các người một ngàn viên đạn và lương thực mười ngày. Nhưng mà tám trăm người sông sót trong Hô Duyên Trấn phải trở thành con dân của tôi, đây là tuyệt đối, cũng là điểm mấu chốt của tôi.Cho dù là trước tận thế quân nhân cao thượng như Tư Đồ Tẫn tuyệt đối là số ít.Nhạc Trọng cũng có hảo cảm với người như vậy. Chỉ cần bọn họ không ngăn cản đường đi của hắn, hắn có thể thích hợp làm ra ít nhượng bộ xem như kinh ý với người như thế.Nghe được Nhạc Trọng nói vậy thì chiến sĩ sau lưng Tư Đồ Tẫn cũng buông lỏng, bọn họ biết rõ Nhạc Trọng mang theo đều là cao thủ tinh nhuệ, một khi song phương đối địch, bọn họ chỉ có con đường chết, bọn họ không sợ chết, nhưng không ai muốn chết không có ý nghĩa. Hơn nữa bọn họ cũng từ trong lời nói của Nhạc Trọng nghe ra Nhạc Trọng kính ý với bọn họ, cũng làm bọn họ tràn ngập hảo cảm với Nhạc Trọng.Tư Đồ Tẫn khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng hỏi:- Trong Hô Duyên Trấn hơn một nửa không phải người Hán, xin hỏi anh tính thế nào với bọn họ.Nhạc Trọng vẻ mặt nghiêm nghị nói:- Đối xử như nhau! Tôi nói rồi, tôi sẽ đối xử mọi người như nhau!Tư Đồ Tẫn nhìn qua Nhạc Trọng trịnh trọng nói:- Tốt! Tư Đồ Tẫn tôi nguyện ý gia nhập vào các người. Hy vọng anh có thể đối xử với mọi người như nhau.- Tốt! Tốt! Tốt!Nhạc Trọng nhìn thấy Tư Đồ Tẫn nguyện ý đáp ứng gia nhập thì hắn vui mừng cười lên. Dưới trướng của hắn có đủ loại nhân tài, nhưng mà người chung thành với lý tưởng quân nhân là hiếu chiến nhất. Bọn họ có thể vì tín nhưỡng mà chết đi, là binh sĩ đáng sợ nhất.Tuy Tư Đồ Tẫn bây giờ là quân nhân bình thường sức chiến đấu không được, nhưng mà Nhạc Trọng khống chế tiến hóa thần điện. Trong tay nắm giữ tiến hóa dược tề có thể trong thời gian ngắn nâng cao sức chiến đâu của bọn người Tư Đồ Tẫn, đây chính là nhân tài mà hắn còn thiếu.Nhạc Trọng nhìn qua Tư Đồ Tẫn chậm rãi nói:- Tư Đồ Tẫn, anh nhất định là biết rõ kho súng đạn của bộ đội biên phòng nằm ở đâu, tôi muốn biết vị trí khu súng đạn mà anh và huynh đệ biết rõ.Nhạc Trọng một lòng muốn chiếm những địa điểm cất chứa nhiều súng ống đạn dược trước tận thế. Những súng đạn này chính là mục tiêu của hắn.Nhạc Trọng trước mắt chỉ mang theo một phần nhỏ súng đạn từ căn cứ Hồ Nam tới, đại bộ phận là hắn thông qua chiến đấu đạt được.Tuy nhiên tại Quảng Tây, Hồ Nam bên kia Nhạc Trọng đã thành lập hai nhà máy chế tạo súng đạn lớn, nhưng mà tại Quảng Tây, Hồ Nam hai địa phương này cũng cần rất nhiều vật tư súng đạn. Hắn hy vọng tận khả năng từ thảo nguyên này cướp lấy mấy kho đạn lớn trước tận thế sử dụng.Tư Đồ Tẫn khẽ nhíu mày và lâm vào do dự, những kho súng ống đạn dược này là tài sản quốc gia, những thứ này cũng là cơ mật của quốc gia.Anh Không ở bên cạnh nhìn ra Tư Đồ Tẫn do dự và lên tiếng khuyên nhủ:- Đại đội trưởng! Hiện tại là lúc nào rồi? Quốc gia cũng đã bị hủy diệt, chúng ta bây giờ đang khôi phục trật tự quốc gia và chiến đấu vì nhân dân. Chúng ta phải bảo vệ quốc gia, không thể chỉ dựa vào dũng khí và nắm đấm a? Như vậy chúng ta không thể bảo vệ được cái gì cả.Anh Không nói lời này thì giống như tiếng sét trong lòng Tư Đồ Tẫn, vừa nghĩ tới cách đây không lâu bọn họ còn định dùng lưỡi lê chém giết địch nhân, Tư Đồ Tẫn liền tỉnh ngộ lại.- Tôi biết có mười ba kho súng ống đạn dược, phân bố tại mấy chỗ này.Tư Đồ Tẫn móc địa đồ tùy thân ra và nói với Nhạc Trọng:- Đây là mấy nơi thật nhỏ, cũng có đóng một binh đoàn. Súng ống bên trong đoán chừng bị người ta lấy được rồi. Còn hai nơi này là nơi đóng quân của hai trung đoàn, súng ống đạn dược bên trong cũng bị người ta lấy đi. Kho súng đạn nơi này đã bị Mông Cổ vương đình mở ra. Có một khi súng đạn tôi chắc chắn chưa có người nào chạm tới được, chính là nơi này!Tư Đồ Tẫn tận tay chỉ thẳng vào một sơn mạch và nói:- Tại đây là trong Ô Lan sơn mạch, bí mật đóng quân một sư đoàn dã chiến. Tôi đã từng bị điều tới đó đóng quân, chỗ đó thập phần thần bí, cơ hồ không có quá nhiều người biết rõ. Nơi này có lẽ có trang bị của một sư đoàn.