Nghe được Trần Dao cự tuyệt, Nam Cung Băng Vân rốt cục không nhịn được đề cử mình.- Tôi đi!Thỉnh cho tôi làm!Tôi nguyện ý quản lý tốt thành phố Lan Sơn cùng thành phố Thái Sơn!- Cô?Nhạc Trọng ánh mắt ngưng tụ nhìn qua người của Nam Cung Băng Vân một hồi lâu.Nam Cung Băng Vân cũng đứng được thẳng đem đem thân thể mềm mại và tràn ngập hấp dẫn thanh xuân bày ra trước mặt của Nhạc Trọng. Vì quyền lực nàng không do dự đánh đổi thân thể của mình.Nhạc Trọng từ trong mắt Nam Cung Băng Vân dã tâm nồng đậm thì trực tiếp cự truyệt: - Cô không được! Có lẽ cô rất có năng lực. Nhưng mà tư lịch và công huân của cô không đủ.Trần Dao trở thành thủ lĩnh khu Thái Lan thì đó là bởi vì nàng là người đi theo Nhạc Trọng vào Thái Lan từ lâu. Hơn nữa Trần Dao mang theo quân lính cũng lập không ít công lao. Cam Đào, Phan Kim Dũng những đại tướng khu Thái Lan cũng ủng hộ Trần Dao.Đương nhiên dùng địa vị của Nhạc Trọng trong thế lực muốn cưỡng ép bổ nhiệm Nam Cung Băng Vân là thủ lĩnh khu Thái Lan cũng không phải không được, nhưng mà trải qua tính toán cũng không có làm vậy.Nam Cung Băng Vân có thể trong thời gian ngắn chỉnh hợp hai trăm người Thái Lan mà Nhạc Trọng giao trở thành một thế lực không yếu. Năng lực xác thực không kém, rất ít người có được quyết đoán, thông minh như nàng. Thậm chí Trần Dao ở phương diện quyết đoán kém xa nàng.Nhưng mà trong biển người có rất nhiều kẻ có năng lực, Nhạc Trọng đối với Nam Cung Băng Vân cũng chưa quen thuộc, hắn không muốn tùy tiện bồi dưỡng nàng thượng vị.Đối với Nhạc Trọng mà nói người có năng lực sẽ sử dụng, nhưng mà trọng yếu là bộ hạ phải đủ trung thành. Nếu không hắn đánh hạ cơ nghiệp sẽ trở thành đồ của người khác.Trong mắt Nam Cung Băng Vân hiện ra vẻ đắng chát lui ra sau lưng Trần Dao.- Vâng!Nhạc Trọng suy nghĩ một trực tiếp nhìn qua Minh Giai Giai đề nghị nói: - Giai Giai! Em làm thủ lĩnh khu Thái Lan thì thế nào?Minh Giai Giai từ Thái Lan đi theo tùy tùng Nhạc Trọng chiến đấu đến Quảng Tây, cơ hồ mỗi cuộc chiến đều trải qua, có ưu vọng cực cao trong đám người Hoa được hắn cứu ra. Nàng trấn thủ Thái Lan cũng không ai có dị nghị gì cả.Minh Giai Giai ngẩng đầu dùng ánh mắt sáng ngời lưu luyến không rời Nhạc Trọng, nói ra: - Nếu như là lệnh của chủ nhân tôi sẽ nghe theo, sẽ bảo vệ nơi này cho chủ nhân. Nhưng mà tôi vẫn hy vọng được bưng trà rót nước cho chủ nhân.Nếu như làm thủ lĩnh trấn thủ nơi này, như vậy Minh Giai Giai cũng không cách nào đi theo bên người của Nhạc Trọng. Nàng liền phải ở lại Thái Lan quản lý khi vưc này. Người có chí riêng, so sánh với trở thành thống lĩnh một phương, Minh Giai Giai càng ưa thích đi bên cạnh Nhạc Trọng.Nam Cung Băng Vân nhìn qua tiểu loli Minh Giai Giai nằm trong ngực của Nhạc Trọng thì trong mắt hiện ra thần sắc ghen ghét. Nàng chủ động cầu quyền thế mà không được, đứa bé kia dễ dàng đạt được quyền thế cực lớn như vậy thì nàng không cách nào không ghen ghét.Nhạc Trọng sờ sờ cái đầu nhỏ của Minh Giai Giai và nói: - Vậy cô ở bên này trấn thủ một năm. Một năm sau tôi sẽ thay người.Nhạc Trọng đã cho người chế định một loạt quy tắc nhằm giúp Minh Giai Giai quản chế tốt khu Thái Lan đầy nguy cơ này.Minh Giai Giai ôn nhu ứng một tiếng: - Ân!Trần Dao trầm mặc một hồi và nói- Anh phải về Quảng Tây đúng không?- Ân! Tôi phải về Quảng Tây vì phải đi điều tra chiến dịch ở Nghiêm Châu.Nhạc Trọng gật đầu nói.Nghiêm Châu là thành thị công nghiệp nặng của Quảng Tây, ở nơi đó có nhà máy chế tạo sắt thép lớn nhất Quảng Tây lớn và nhà máy chế tạo vũ khí. Nếu như có thể thu phục Nghiêm Châu, quân của Nhạc Trọng có thể đại quy mô chế tạo đạn pháo, viên đạn . Bởi vậy cả thế lực của Nhạc Trọng đặt mục tiêu thu phục Nghiêm Châu.Mà ở hướng của Nghiêm Châu có tang thi hơn ba trăm vạn. Đồng thời tại thành phố Quý Trữ cùng Nghiêm Châu còn cách thành phố Tân Tề, ở trong thành phố Tân Tề đồng dạng có hơn hai trăm vạn tang thi chiếm giữ. Muốn thu phục Nghiêm Châu không dễ dàng.Trần Dao vẻ mặt kiên nghị nói ra: - Tôi đi với anh tới Quảng Tây!Nhạc Trọng nhìn Trần Dao và gật đầu nói: - Tốt!Nam Cung Băng Vân cũng tiến lên hiện ra thần sắc khác thường: - Xin cho tôi đi cùng tới Quảng Tây, tôi muốn chiến đâu vì ngài!Nam Cung Băng Vân là người thông minh mười phần. Bây giờ là lúc trật tự thế giới cũ sụp đổ, trật tự thế giới mới thành lập. Chỉ có bây giờ kiếm đầy đủ công huân thì tương lai lập quốc sẽ có chỗ tốt cực lớn.- Tốt!Nhạc Trọng nhìn Nam Cung Băng Vân và đồng ý yêu cầu của nàng. Người này thập phần có dã tâm cũng có năng lực, nhưng mà chỉ cần hắn còn thì không thể lật trời được.Trong một đống tuyết, một cỗ xe Jeep quân dụng và một cỗ chiến xa bộ binh cùng một xe dầu, một xe buýt, mười chiếc Hammer tạo thành đoàn đi đường.Đột nhiên trên mặt tuyết có ba người sống sót nhảy ra, bọn họ thoáng cái quỳ trên tuyết bất động.Cầm đầu trên chiếc xe Jeep quân dụng thoáng dừng lại, theo từ trong chiếc xe Jeep quân dụng có Nhạc Trọng, Trần Dao, Tân Giai Nhu, Trữ Vũ Hân bốn người.Nhạc Trọng nhìn qua ba người sống sót quỳ không đứng dậy thì hỏi:- Các người là ai?- Vị trưởng quan này! Van cầu ngài cứu chúng tôi a! Cầu ngài! Nếu như ngài không cứu chúng tôi, tôi tình nguyện quỳ chết ở chỗ này.Tên người sống sót quỳ trước mặt liên tục dập đầu với Nhạc Trọng.- Anh đã muốn chết tôi có thể thành toàn cho anh. Đừng cầm chết đi uy hiếp tôi!Nhạc Trọng thấy tâm phiền, hắn xuất ra một chi tay trực tiếp ở đằng kia tên người sống sót trước người khai mở một.Phanh! Một viên đạn bắn tới trước người của tên sống sót này.Nhìn thấy Nhạc Trọng mạnh như vậy thì thân thể ba người sống sót run lên và nhìn Nhạc Trọng không dám lộn xộn.Nhạc Trọng lạnh như băng quan sát ba người sống sót và lạnh lùng nói: - Chuyện gì xảy ra? Mau nói đi!Người trung niên sống sót lúc này không ngừng dập đầu nói- Đại nhân, chúng tôi đều là người sống sót ở thành phố Tân Tề. Vẫn trốn ở đây sinh tồn gian nan. Nhưng mà mấy hôm trước có một đám ác ôn đi vào đánh cướp. Chúng tôi thật vất vả trốn tới đây, cầu xin đại nhân cứu chúng tôi với, người nhà của chúng tôi vẫn còn ở đó! Chỉ cần đại nhân cứu chúng tôi, từ nay về sau chúng tôi nguyện làm trâu ngựa báo đáp đại nhân.Nhạc Trọng nghe xong đã biết rõ chuyện gì xảy ra. Căn cứ bị công phá trong tận thế là chuyện thường, thế lực lớn chiếm thế lực nhỏ và khuếch trương ra.Ánh mắt Nhạc Trọng băng hàn nhìn qua ba người sống sót dò xét một lần, dưới ánh mắt của hắn một gã người sống sót ngăn cản không được áp lực chậm rãi cúi đầu xuống.Nhạc Trọng nhìn qua phương hướng mà ba người sống sót đi tới, chỉ thấy trong đó là một khu vực băng tuyết. Sau đất tuyết là một khu vực phủ núi tuyết trắng, có những tòa nhà tu kiến cách núi không xa.Nhạc Trọng phất tay, Bạch Tiểu Thắng, Lý Thế Dân hai người chợt như mũi tên mang người chạy qua phương hướng bên kia.