"Không phải muốn rút Trấn Ma Kiếm ra chứ? Em dùng một con mắt sửa nó đấy. Không được, em phải đi cản họ lại." - Đào Tuyết Ương kéo cánh tay Sư Âm, đề phòng chị ấy bỏ nàng lại ở nhà. Địa Phủ cũng không có gì nguy hiểm, toàn là người quen mà.
"Được rồi, chị cũng không yên tâm để em ở lại đây. Quả Quả cháu tới Ngọc Tiên Sơn tìm cha, cô đi Địa Phủ xem tình hình rồi liên lạc sau."
"Được." - Sư Quả đúng là trưởng thành rất nhiều, không còn cãi lại Sư Âm nữa, cũng không quấn lấy đòi tham gia. Sư Âm nhìn Sư Quả như vậy, biết là nên mừng, nhưng trong lòng vẫn thấy buồn. Sự trưởng thành này đánh đổi quá nhiều.
Sư Âm cũng không nhiều lời, mang theo Đào Tuyết Ương xuống Địa Phủ. Dù không phải xác định 100%, nhưng tám chín phần nếu không xuống đó lấy Trấn Ma Kiếm, không lẽ đi du lịch?
Ba năm trước, vì Trấn Ma Kiếm bị hư, chút nữa là tà niệm của ma vương đã thoát ra khỏi 19 tầng Địa Ngục. Lúc đó, cực khổ lắm mới sửa lại được, giờ bị rút ra, tà niệm không bị cầm cố, thế nào nhân gian cũng gặp họa. Thần Ma đang đại chiến, mà tà niệm thì thuộc về phe Ma giới, kiểu này Thiên giới chết chắc. Sư Âm không hiểu, tại sao Tôn Ngộ Không lại làm thế.
Lúc trước, Đào Tuyết Ương được Thôi Ngọc đưa tới, nàng không biết đi làm sao. Sư Âm là bán thần, nên trực tiếp đâm thẳng, xuyên qua 19 tầng Địa Ngục.
"Tôn Ngộ Không, ngươi đừng có quá đáng!"
Sư Âm và Đào Tuyết Ương vừa đáp xuống đất, người còn chưa vững, đã nghe tiếng la hét. Xung quanh toàn mùi thuốc súng, lúc nào cũng có thể đánh nhau.
"Thiên giới gặp nạn, ngươi không thể ngồi yên. Đại Thánh ta có lòng tốt, bộ ngươi tưởng ta rảnh làm chuyện này sao?"
"Khi nào ngươi lại là người lo chuyện dư thừa hế hả? Trấn Ma Kiếm không thể rời khỏi đây, tà niệm không thể thoát ra ngoài, tất cả ác quỷ hợp lại cũng không bằng nó. Hiện tại, khắp nơi toàn là xác chết vì cuộc chiến thần ma,ta không thể để ngươi lấy Trấn Ma Kiếm để Địa Phủ loạn thêm." - Thôi Ngọc mặc dù rất đẹp trai, nhưng lạnh lùng, còn vô tình. Đúng là Phán Quan đại nhân, cả Địa Ngục đều phải sợ.
"Đừng có nghiêm trọng hóa như vậy, nên nghĩ về mặt tốt chứ. Trọng Dạ có thể ngăn cản cuộc chiến của thần ma, thì sẽ yên chuyện thôi." - Tôn Ngộ Không vỗ vai Thôi Ngọc nói. Lập tức bị Thôi Ngọc đẩy ra.
"Ngươi cũng biết là đang loạn à? Tạm thời không nói đến chuyện Trọng Dạ dùng Trấn Ma Kiếm có thể dẹp yên chuyện đang xảy ra hay không, coi như giải quyết được trên đó, còn dưới này thì sao?"
Đào Tuyết Ương và Sư Âm chạy tới, Tôn Ngộ Không và Thôi Ngọc vẫn đang đấu võ mồm. Nhân vật chính đang đứng một bên, như mọi chuyện chẳng liên đến mình. Đào Tuyết Ương nhẹ nhàng tới sau lưng Trọng Dạ, vỗ vai.
"Chị không nói gì sao? Người phải cứu vớt thế giới bây giờ là chị mà." - Đào Tuyết Ương trêu.
"Đến rồi à. Đừng có áp đặt chị vào mấy chuyện dư thừa này, tên tuổi gì mà vui. Chị cũng đâu phải em, ngu ngốc móc con mắt của mình."
"Này này, em chỉ nói chút thôi mà, có cần chém dữ vậy không? Chị định làm thế nào?"
"Chị xem chị ấy cũng không có tính toán gì, chị ấy không phải em, nhiệt tình với mấy vụ cứu thế." - Bị Trọng Dạ chém, Sư Âm phải ra mặt để cứu bạn gái. Đúng là chỉ có Đào Tuyết Ương ngu ngốc mới hi sinh con mắt để cứu mấy cái người, chả liên quan gì đến mình.
Đào Tuyết Ương tức nghẹn, không nói được, nét mặt đáng thương nhìn Sư Âm. Được Sư Âm xoa xoa đầu, thì nàng lại cười hì hì.
"Hôm nay ngươi muốn rút Trấn Ma Kiếm ra, thì bước qua xác ta trước." - Thôi Ngọc xem ra làm thật, lúc nào cũng có thể đánh nhau với Tôn Ngộ Không. Lúc trước, Tôn Ngộ Không đại náo Địa Phủ, thù hận vẫn còn ấm ức. Bây giờ lại dám đến quậy lần nữa, Thôi Ngọc hận không thể ném hắn vào chảo dầu.
"Đều là người quen, đừng đánh nhau."
"Ai quen biết với hắn! Hôm nay, ta sẽ giết con khỉ chết tiệt nhà ngươi."
Thôi Ngọc trực tiếp vẫy Phán Quan Bút đâm tới, Tôn Ngộ Không dùng Kim Cô Bổng chặn lại. Hai thần binh chạm vào nhau, nhất thời 19 tầng Địa Ngục lung lay, những tiếng ma quỷ kêu gào liên tục. Đào Tuyết Ương không có năng lực, bị đánh bay ra xa, may mà Sư Âm nhanh nhẹn, kéo em ấy về. Nếu không thì mông Đào Tuyết Ương sẽ nở hoa.
Hai người vẫn đánh, không để ý đến tiếng kêu gào thê lương của đám ma quỷ. Rõ ràng cả hai đều có máu mặt, một là Đấu Chiến Thắng Phật của Tây Phương Cực Lạc Thế Giới. Một là quản lý sống chết của con người, Phán Quan đầy quyền lực của Địa Phủ. Hai người không hợp liền đánh nhau, còn khó dạy hơn mấy đứa trẻ.
"Hai người đừng đánh nữa, Địa Phủ sẽ bị sập mất! Sư Âm, chị không cản sao?" - Đào Tuyết Ương lắc tay Sư Âm.
"Đâu có ngu mà nhảy vô, em thấy chị có thể ngăn được hai người đó à? Nhảy vào không phải chết chắc sao." - Sư Âm kéo Đào Tuyết Ương lùi về sau, khoanh tay đứng nhìn. Đứng xa một chút để tránh bị ngộ thương.
"Vậy thì chị đây phải ra tay." - Từ lúc bắt đầu đã đứng một bên, bây giờ Trọng Dạ ra tay.
Trực giác của Đào Tuyết Ương báo là không ổn, nàng chỉ có thể giúp tới đây thôi.
"Này này ......" - Đào Tuyết Ương chưa kịp ngăn Trọng Dạ, thì chị ấy đã phóng đi.
Trọng Dạ phóng to Viêm Linh gấp mấy lần, chém xuống giữa hai người. Một mình Trọng Dạ tất nhiên đánh không lại hai người, nhưng ở nơi đặc biệt, nếu ba cỗ sức mạnh đụng nhau, thế nào Địa Phủ cũng sập. Thêm nữa, bên cạnh là nơi trấn áp tà niệm, Tôn Ngộ Không và Thôi Ngọc tự động tách ra.
"Hai người cộng lại đã hơn ngàn tuổi, mà còn như con nít thế à. Được Diêm Vương chìu riết rồi hư." - Trong ba người, Trọng Dạ nhỏ nhất, nhưng nói cứ như người lớn.
"Nói chuyện chú ý một chút." - [Cái gì mà được Diêm Vương chìu hư? Đệt~!]
Trọng Dạ thu lại Viêm Linh, rồi bay lên ngồi trên Trấn Ma Kiếm.
"Mọi người cứ cứng nhắc như thế, cũng chả được gì, hai người chơi oẳn tù xì đi. Con khỉ thắng thì ta rút nó ra, Thôi Ngọc thắng thì ta sẽ đi khỏi đây. Ít nhất so với đánh nhau đến sập Địa Phủ, tốt hơn không."
"Ta không đồng ý. Trấn Ma Kiếm không thể để các người mang đi, ta có trách nhiệm bảo vệ Địa Phủ và Nhân giới." - Thôi Ngọc cũng không đùa với họ nữa, rất nghiêm túc nói. Xem như, đây là lần cảnh báo cuối cùng.
"Ở nơi này cãi nhau, thì Ma giới sắp thắng đó, Địa Phủ và Nhân giới cũng chả giữ được. Có một cách để tất cả mọi người đều vừa lòng, nếu có những Thần Thú phong ấn trấn giữ, thì có thể đem kiếm đi và tà niệm cũng không thoát ra." - Dù sao, Tôn Ngộ Không đến không phải là phá Địa Phủ. Nếu còn phá, thì anh sẽ bị Tử Hà tiên tử lột da.
"Nói không vô ích, ai chẳng biết Ngạo Hàn đã chết rồi, Thần Thú ở Thiên Ma giếng cũng biến mất theo. Ngươi bắt ta đi đâu tìm?"- Thôi Ngọc cảm thấy Tôn Ngộ Không ở lại giữ còn không xong nữa là.
"Những Thần Thú đó đã từng xuất hiện, ở Nhân giới bay tứ tung." - Đào Tuyết Ương nhớ tới hiện tượng mấy con "thú lạ" bay tùm lum ở Nhân giới. Lúc đó, Lương Tịnh Nhân cũng bị nhầm là Ngạo Hàn chuyển sinh. Nhưng qua xác nhận, cô bé không phải.
Và không lâu sau đó, Lương Tịnh Nhân đi theo ma vương A Tát Khắc Tư về Ma giới. Hiện giờ thần ma đang khai chiến, bọn họ không thể chạy tới Ma giới tìm người. Tuy nói A Tát Khắc Tư và em trai không đội trời chung, nhưng Ma giới đang có nội chiến, không rảnh mà giúp Thiên giới.
Đột nhiên xung quanh xuất hiện ma pháp trận, khi cái vòng sáng màu đỏ biến mất, thì một nữ và một nam xuất hiện. Đấy không phải là hai người họ vừa nhắc sao? A Tát Khắc Tư và Lương Tịnh Nhân xuất hiện quá đúng lúc.
Chưa biết tại sao họ lại đến đây, Sư Âm tự nhiên kéo Đào Tuyết Ương ra sau lưng mình. Thôi Ngọc chuẩn bị chiến đấu, Phán Quan Bút nằm trước ngực. Ma vương tự nhiên xông vào Địa Phủ, chẳng phải là chuyện đùa. Nơi này còn trấn áp tà niệm có thể giúp ác ma mạnh lên, ai biết được ông ấy đến có phải vì nguồn tà niệm này không.
"Mấy người không cần đề phòng như vậy, tôi đến để giúp mà."
"Đúng là cảm ơn ông đã bận tâm, cố ý đến đây đùa à?" - Nét mặt Thôi Ngọc biểu đạt, "đi không tiễn".
"Em trai tôi đã phá nát Ma giới, tôi còn muốn tính sổ với hắn. Tôi xem A Tư Lam như con gái ruột, tôi cũng hy vọng có thể đưa con bé về. Giúp các ngươi, cũng là giúp chính mình thôi. Nói đúng ra không phải tôi giúp các người, mà là Ngạo Hàn giúp các người." - A Tát Khắc Tư nói. Bình thường ông có tính cách rất kì cục, nhưng khi có chuyện, ông cũng rất nghiêm túc.
"Các anh chị cũng đã thấy những Thần Thú bay trên trời kia, bọn họ đang ở chỗ của em. Nên các anh chị có thể tin." - Xem ra Lương Tịnh Nhân rất tốt, được A Tát Khắc Tư trị cận thị. Ngoài trừ nhìn hơi yếu đuối, thì cô bé giống y như đúc Ngạo Hàn.
"Cô bé không phải Ngạo Hàn, sao có thể điều khiển chúng?" - Trọng Dạ vẫn còn nghi ngờ.
"Trước khi Ngạo Hàn chết, đã ký gửi một ít tiên hồn(1) vào người em. Em vốn là tiên quả mà Ngạo Hàn thượng tiên từng chăm sóc, chính người đã đưa em chuyển thế. Em sẽ giải thích nhiều hơn vào lúc khác, ít nhất lúc này, người các anh chị có thể tin tưởng, chỉ có em."
Tôn Ngộ Không hối thúc Thôi Ngọc quyết định, để lâu đừng trách họ lại ra tay. Có thể giúp Thiên giới, xoay chuyển tình thế.
"Được, ta tạm tin ngươi. Có điều, Trọng Dạ ta muốn nhắc nhở ngươi. Trấn Ma Kiếm có uy lực rất lớn, ngươi chắc chắn có thể khống chế nó sao?" - Thôi Ngọc quay đầu hỏi Trọng Dạ.
"Ngươi yên tâm, thần khí khó chịu nhất Thiên giới ta còn xử được mà."
Nếu đã có chung ý kiến, thì không cần cãi nữa. Lương Tịnh Nhân giải phong những Thần Thú trong Sơn Hải Kinh Dị Bách Thú Đồ ra. Những con thú lần lượt bay ra, Tôn Ngộ Không vẽ phong ấn trước Trấn Ma Kiếm, chờ sức mạnh ổn định. Lương Tịnh Nhân cũng hiểu, hướng dẫn Thần Thú. Chúng bay vào phong ấn, biến thành những hình vẽ. Sau đó Trọng Dạ rút Trấn Ma Kiếm ra, toàn bộ Địa Phủ lại tràn ngập âm thanh gào thét.
"Thời gian phong ấn có hạn, Trọng Dạ nhờ vào ngươi."
"Tự nhiên có cảm giác các người, đang tiễn ta 'lên đường' ấy."
"Đừng nghĩ thế, chỉ cần không bị đánh đến hình thần tan biến là được. Bổn Đại Thánh sẽ có cách cứu ngươi."