Thần Ma Chi Mộ

Chương 165: Thiên Phúc Huyễn Cảnh





Hòn đảo nhỏ trôi lơ lửng trên không trung, tiên khí màu trắng sữa bay phất phơ tạo lên một vầng sáng quanh đảo, một tầng lan tỏa ra bên ngoài tạo nên một vẻ lộng lẫy rực rỡ.
Trên hòn đảo trên không trung, rừng cây tươi tốt, khắp nơi là kì hoa dị thảo, trải dài khắp núi rừng.
Vô số lầu quỳnh ngọc vũ ẩn trong tầng tầng lớp lớp rừng cây.
Ở chỗ cao nhất trên đảo là một quảng trường rộng, bốn phía quảng trường dựng lên một tòa kiến trúc kiểu Trung Quốc mang khí thế khoáng đạt, mái cong đấu củng, cột chạm trổ vô cùng tinh xảo.
Triệu Thụy theo một cầu thang thật dài đi tới quảng trường lớn, nhìn bốn phía xung quanh.
Trên quảng trường, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có người mặc đồ Trung quốc từ cổ xưa đến hiện đại, đi qua đi lại, cũng có các quái nhân mặc phục trang quái dị, trong đó cũng có một ít yêu ma và quái vật, lấy hình dạng thật nghênh ngang đi qua đi lại.
Bởi ở trong huyễn cảnh không cách nào công kích được, kể cả có tấn công được cũng không có hiệu quả, do đó bọn họ cũng chẳng có gì phải sợ hãi.
Càng nhiều người, chỉ cần dùng một loại diện mục mơ hồ xuất hiện trong huyễn cảnh, càng làm cho người ta không cách nào nhận ra được thân phận của hắn.
“Này, thái điểu, tránh đường ra, đứng ngây ngốc ở đó cản đường người khác đấy.” Một âm thanh bén nhọn vang lên sau lưng.
Một bạch hạc thân trằng như tuyết, mi tâm có chấm đỏ sẫm, thân hình mập mạp, kêu oa oa, từ phía sau vỗ cảnh bay qua chạm vào thân thể hắn.
“Kháo! Ngươi làm sao biết ta là thái điểu?” Triệu Thụy có chút bất mãn nhỏ giọng lầm bẩm một câu.
Bạch hạc kia nghe âm thanh bất mãn của hắn liền xoay người lại, trên mặt lộ ra ánh mắt cười nhạo giống như nhân loại thông thường.
“Đương nhìn chỉ cần nhìn qua là biết.

Những thái điểu lần đầu tới thiên phúc huyễn cảnh này đều giống ngươi, ngu ngu ngơ ngơ, hết nhìn đông lại nhìn tây.” Nói xong, nó chẹp chẹp miệng vài tiếng, kêu oa oa rồi vỗ cánh bay đi.
“Con chim mập này ~~”
Triệu Thụy trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác muốn nhổ sạch lông con chim mập này, nhưng đây chỉ là ý nghĩ trong lòng mà thôi.
Con bạch hạc này chỉ là nguyên thần biến hóa mà thành, công kích đối với nó không có tác dụng, hơn nữa hắn cũng không biết bản thể của nó, rốt cuộc đối phương là thần thánh nào, không chừng biết đâu lại là nhất tôn đại thần!

Triệu Thụy cũng chẳng muốn đuổi theo bạch hạc kia, chỉ là đi dạo loanh quanh, muốn tìm hiểu rõ hơn về thiên phúc huyễn cảnh kì lạ này.
Tại quảng trường của huyền không đảo, tu chân giả cũng như yêu ma, quái vật chả khác gì những người bán rong bình thường, ngồi trên chiếu, lấy từ trong giới chỉ ra không biết bao nhiêu bảo bối, để cho mọi người trước mặt tùy ý lựa chọn.
Đương nhiên đó chỉ là buôn bán lẻ, bình thường không có thứ bảo vật nào tốt để bán, duy chỉ có một chỗ tốt là vật đẹp, giá phải chăng, đối với những người mới bước chân vào tu chân giới đây là một lựa chọn không tồi.
Nếu như muốn có hàng tinh phẩm, phải đi vào bên trong tòa kiến trúc hùng vĩ ở quảng trường.
Tòa kiến trúc này thuộc sở hữu của một đại môn phái có thế lực lớn, đồ bán ra trong đó đều là những bảo vật tương đối quý hiếm, nhưng nếu không đủ giàu có thì cũng chỉ đứng nhìn mà chảy nước miếng, đó cũng là sự thật ở tu chân giới.
Triệu Thụy vô tình đến mặt tiền của một khu nhà.
Mặt tiền khu nhà này cực kì rộng rãi, thừa sức chứa một lúc cả trăm người.
Ở trước cửa có một tấm hoành phi lớn, trên đó viết ba chữ kim sắc tựa như rồng bay phượng múa: “Luyện Khí Tông.”
Trong cửa hàng có rất nhiều quầy quần áo, trong mỗi quầy đều tỏa ra ánh sáng lóng lánh của các kiện bảo vật.
Hơn mười danh đệ tử của luyện khí tông làm nhân viên bán hàng bên trong quầy, nhưng từ thần sắc đến vẻ mặt đều hết sức ngạo mạn, hiển nhiên không có loại ý thức coi khách hàng là thượng đế rồi.
Điều này cũng khó trách, luyện khí tông cũng giông như luyện đan phái, trong tu chân giới có vị trí khá đặc biệt, đồng thời cũng là hai phái cực kì trọng yếu.
Phương pháp luyện chế pháp khí của luyện khí tông có kỹ xảo thần bí vô cùng kì lạ, nếu so với những môn phái tu chân thông thường tự mình luyện chế, thì pháp khí của luyện khí tông có uy lực lớn hơn hẳn.
Trong giới tu chân, tu chân giả cùng yêu ma thường xuyên phát sinh xung đột, trong tình huống thực lực ngang nhau, một kiện pháp khí tốt trở thành điểm mấu chốt quyết định thắng bại.
Hơn nữa, một tu chân giả bước vào tu chân giới, muốn phi thăng thành tiên, tổng cộng phải vượt qua ba lần thiên kiếp, ba lần thiên kiếp này, mỗi lần lại càng khủng khiếp hơn, vạn nhất không vượt qua được thì kết quả là hồn phi phách tán.
Mà một số pháp khí phòng ngự của luyện khí tông thậm chí có thể giúp tu chân giả vượt qua thiên kiếp.
Chính vì như vậy, đại đa số tu chân giả cùng yêu ma đối với luyện khí tông vẫn luôn duy trì sự tôn kính.
Triệu Thụy đứng ở mặt tiền cửa hàng Luyện Khí Tông suy nghĩ một chút, muốn nhìn qua bên trong có bảo bối gì không.
Những đệ tử luyện khí tông này, con mắt rất sảnh sỏi, chỉ cần liếc mắt nhìn hắn một cái cũng có thể nhìn ra hắn là một người mới, không có khả năng mua sắm gì, vì vậy khi hắn đi loanh quanh xem hàng cũng chả tốn công sức bắt chuyện.
Pháp khí trong cửa hàng của Luyện khí tông quả thật là không ít, trong đó cũng có không ít tinh phẩm, mặc dù không thể sánh với những thần phẩm trong tiên ma lăng viên, nhưng đối với tu chân giả mà nói, những kiện pháp khí này vô cùng đáng giá.

Triệu Thụy nhìn một bộ chiến giáp do tuyết thiền ti trăm năm cùng liệt hỏa chân kim chức tạo thành cũng khá hợp mặt, chiến giáp kim sắc cùng bạch sắc lóng lánh rực rỡ, hết sức lông lẫy, có lớn có nhỏ, có lực phòng ngự rất mạnh, mặc áo giáp trên người, rồi mặc áo ngoài, người bình thường cũng không phát hiện được.
Triệu Thụy đang chuẩn bị kêu người cho xem kiện bảo vật này một lúc thì đột nhiên xung quanh có tiếng kinh hô,
“Kìa! Huyền linh đạo trưởng xuất hiện!”
“Hả? Thật hả? Đâu? Đâu?” Có người không nhìn thấy, cuống quít hỏi người bạn bên cạnh.
“Kia!” Người bạn đưa tay chỉ
“À! Hình như là huyền linh đạo trưởng thật!”
“Không phải giả đâu, trên tay ông ấy cầm liệt dương thiên xích phât trần, không ai có thể giả mạo được.”
“……”
“……”
Triệu Thụy nghe được tiếng kinh hô của mọi người cũng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thầy môt đạo sĩ thân mặc đạo bào, đầu đội kim quan, trong tay cầm một cây phất trần lấp lánh kim hồng sắc hào quang, ở giữa mọi người vây quanh tựa như chúng tinh củng nguyệt.

chậm rãi bước tới.
Những tu chân giả cùng yêu ma tựa như thủy triều đến trước mặt lão đạo sĩ ân cần hỏi thăm.
Nhưng lão đạo sĩ kia phi thường cao ngạo, bất luận là ai đi nữa căn bản là không để ý.
“Lão đạo sĩ kia hình như rất uy phong, chắc là một đại nhân vật?” Triệu Thụy có chút kì quái hướng người bên cạnh dò hỏi.
Người kia còn chưa kịp trả lời, đệ tử luyện khí tông lại là người trả lời trước, nhìn Triệu Thụy với vẻ rất khinh thường, cười khẩy một tiếng, nói: “Ngươi ngay cả Huyền Linh sư tổ của Luyện Khí Tông chúng ta cũng không nhận ra sao? Người là sư thúc của tông chủ luyện khí tông, là nhân vật nổi danh lẫy lừng trong tu chân giới đấy.


Người luyện chế pháp khí, mỗi kiện đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, uy lực tuyệt luân, bất cư tu chân giả nào cũng lấy việc được người luyện chế pháp bảo là một vinh dự lớn.”
Một tu chân giả đứng bên kia Triệu Thụy cũng gật đầu nói tiếp: “Đúng vậy! Nghe noi thực lực của Huyền Linh đạo trưởng cùng Tư Lịch đều có thể trở thành tông chủ luyện khí tông, nhưng ông ta không muốn bị chuyện trong tông phái ảnh hưởng, kiên quyết khong làm tông chủ.

Mang vị trí tông chủ tặng cho sư điệt của mình.

Nhưng cũng chính vì không bị thế tục quấy nhiễu, nên tu vi cùng bản lĩnh luyện khí của ông ta ngày càng tinh tiến, cả tu chân giới không có người nào sánh được.

Bởi vậy uy danh càng tăng lên, nếu như được Huyền Linh đạo trưởng đích thân luyện pháp khí, thật sự là vô cùng may mắn.

Đáng tiếc Huyền Linh đạo trưởng tính tình quái dị, rất khó tiếp cận, lại càng hiếm khi luyện chế pháp khí cho người khác.

Sách, sách, chúng ta chỉ biết nhìn mà không làm gì được.”
Triệu Thụy lơ đễnh lắc đầu, khó trách luyện khí tông này, ngay cả một đệ tử bán hàng ngưu khí tận trời,thì ra là có một vị sư tổ ngưu x như vậy, hơn nữa tính tình lại quái dị.
Nhưng mặc kệ người ta ngưu thế nào, với hắn chẳ có chút quan hệ gì.
Hắn quay đầu, chỉ vào kiện chiến giáp kia, hướng về phía tên đệ tử luyện khí tông gần đó hỏi: “Bảo vật này bán thế nào?”
“một ngàn khối trung phẩm tiên thạch.” Tên đệ tử kia cũng không quay đầu lại đáp.
“Một ngàn khối trung phẩm tiên thạch?”
Triệu Thụy đối với cái này hoàn toàn không có khái niệm, nhưng những tu chân giả cạnh đó nghe được giá cả như vậy, đồng thời hoảng sợ
Tiên thạch chia làm ba loại: thượng, trung, hạ.

Trong tiên thạch có ẩn chứa linh lực cường đại, do đó có rất nhiều tác dụng, đối với việc tu luyện có trợ giúp rất lớn, giúp tu chân giả tăng thực lực, cũng có thể dùng để chế tạo pháp khí, hơn nữa tiên thạch số lượng vô cùng ít, cũng không biết từ bao giờ đã trở thành một loại tiền thông dụng ở tu chân giới.
Một tu chân giả bình thường có một trăm khối trung phẩm tiên thạch cũng không dễ dàng, tên này mở miệng là một ngàn khối, khó trách hù dọa người khác nhảy dựng lên.

Triệu Thụy ngay cả một khối hạ phẩm tiên thạch còn không có, lấy đâu ra trung phẩm tiên thạch.
Tuy nhiên, biện pháp thì luôn có, trong đầu hắn ý niệm xoay chuyển rất nhanh, lại hỏi:
“Được rồi, các ngươi có thu nhận một ít nguyên liệu tương đối đặc biệt không?”
“Nhận.” Tên đệ tử luyện khí tông này nhìn hắn khinh thường, hồi đáp.
Ngay cả khách đến mua hàng bọn họ không thèm để mắt tới, huống chi đây là bán đồ vật, tên đệ tử kia quả là mặt để trên trời.
“Ngươi xem cái này giá trị bao nhiêu?” Triệu Thụy tâm niệm vừa động, lấy mảnh minh hà chi chủy đưa ra trước mặt mọi người.
Cái vật này đã bị phá hủy hoàn toàn, không thể sử dụng được, nhưng chất liệu không biết có thể đổi được thượng phẩm tiên thạch hay không.
Tên đệ tử kia cũng không thèm đưa tay ra sờ, chỉ là hơi liếc mắt nhìn qua, sau đó châm chọc cười .
Cái tàn phiến chủy thủ này, nhìn không biết làm từ chất liệu gì, cũng không thấy bất cứ ba động linh lực gì.
Phải biết rằng, một kiện chất liệu tốt thì trong đó phải ẩn chứa linh lực, càng tinh thuần thì càng cường đại, một chất liệu không có chut linh lực thì khác nào một phá tài, có cho không cũng chả ai thèm lấy.
Thật không nghĩ tới kẻ này mang một vật phế tài như vậy đến trước luyện khí tông đổi tiền.
Đây không phải là múa rìu qua mắt Lỗ Ban hay sao, làm cho người ta cười đến rụng răng mất.
“Cái thứ đồ hỏng này ngươi cũng muôn đổi lấy tiền sao?” Tên đệ tử kia liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái, vẻ mặt khinh bỉ, “Ngươi cần tiền đến phát điên rồi hay sao! Đây là luyện khí tông! Ngươi muốn lừa bịp thì cũng phải chọn đối tượng chứ.

Đừng nghĩ người khác ngu xuẩn giống như ngươi!”
Triệu Thụy vốn đã không thích thái độ phục vụ của tên đệ tử này rồi, vừa rồi hắn lại nói những lời khó nghe, trong lòng giận dữ, thật muốn cho hắn một cước.
Nhưng trong thiên phúc huyễn cảnh không thể chiến đấu, không còn cách nào khác là lạnh lùng hừ một tiếng, kìm nén tức giận, xoay người đi ra.
Tên đệ tử sau lưng vẫn cười lạnh không ngớt.
Vừa định bước ra đại môn, đột nhiên phía trước có một tiếng hét vang lên: “Vị đạo hữu kia! Xin dừng bước! Nghìn vạn lần đừng đi!”
Triệu Thụy theo âm thanh nhìn lại, chứng kiến lão tổ tông của luyện khí tông Huyền Linh đạo nhân, từ đám đông xung quanh hắn, tựa như mông bị lửa đốt vội vàng hướng về bên này vọt tới.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.