Thần Long Ở Rể

Chương 398



Chương 398

Lục Thạc xuống xe, nhìn Hữu Thủ, cô định đi vào, nhưng chợt nhớ gì đó.

“Anh cho tôi hỏi…”

Hữu Thủ nghe vậy hơi dừng bước chân.

“Trước giờ… Hồ Cửu, anh ấy… làm gì?”

Sau bao nhiêu thời gian, Lục Thạc mới hỏi điều này, ban đầu cô còn cho rằng cả hai lông bông.

Nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi, cách thức xử lý đều không giống như là kẻ vô công rỗi nghề.

“Cô Lục muốn biết?”

Hữu Thủ vào xe lấy ra một vali nhỏ, sau đó đưa cô.

“Cô Lục, anh Hồ Cửu nói đây là tất cả quà cưới, định là sẽ tặng cô. Chỉ là không thể tới, hôm nay tôi cũng gửi nó cho cô.”

“Anh Hồ Cửu làm gì thì tôi không thể nói. Chỉ là cô nhìn những thứ trong vali này. Có lẽ cô Lục sẽ hiểu phần nào, anh ấy cố gắng thế nào vì cô.”

Nhìn Lục Thạc, Hữu Thủ thật muốn nói ra thân phận Chiến thần của Hồ Cửu.

Chỉ là Hữu Thủ biết, quy định của quân nhân không thể trái, trừ khi Chiến thần cho phép, nếu không sẽ không thể công khai thân phận đặc biệt này.

Mà anh ta cũng không biết, Hồ Cửu từng tiết lộ thân phận với Lục Thạc, chỉ là cô không tin.

“Anh ấy có ơn với Chiến thần, chuyện anh ấy có được ít lợi lộc cũng là điều bình thường mà thôi.”

Lục Thạc như là tự nói với mình.

Lục Thạc như là tự nói với mình.

“Cô Lục, có một số chuyện nguyên tắc tôi không thể tiết lộ. Chỉ là, chuyện cô có tài sản này, cùng việc Hào tổng nếu như bỏ cô sẽ mất trắng, tay trắng mà đi. Những thứ anh Hồ Cửu làm là muốn đảm bảo một đời cô bình an.”

“Cái hôm mà cô bị bắt cóc, Hào tổng kia của cô cứu cô sao? Anh ta bị đánh ngất vứt trong xó, chúng tôi tới anh ta còn không biết có chuyện gì. Còn người xả thân cứu cô, thì cô lại xem như là bình thường.”

“Cô Lục, hôm nay tôi nhiều lời một chút, mong cô thông cảm. Nhưng cô xem đi, một người như anh Hồ Cửu, có gì mà cần từ cô? Anh ấy chỉ là yêu cô mà thôi, nếu không như Hào tổng kia, thực sự yêu cô sao? Hay hắn chỉ là kẻ có tính toán?”

Nhìn sâu ánh mắt Lục Thạc, anh ta thật muốn vả tên Hào Danh Đạt kia.

Chỉ là anh ta biết, nếu như anh ta làm vậy, Hồ Cửu sẽ không đồng ý, mà Lục Thạc càng hiểu lầm.

“Cô Lục, quà cũng đưa tận tay cô. Những gì cần nói cũng đã nói, mong cô có hôn nhân mới hạnh phúc viên mãn theo ý cô.”

“Có lẽ anh Hồ Cửu yêu cô không theo cách mà cô mong muốn. Nhưng anh ấy yêu cô theo cách tốt nhất có thể. Từ bỏ anh ấy, chính là sự nuối tiếc của cô.”

Nói xong Hữu Thủ nhanh chóng lên xe rời đi.

Anh ta không nhịn nổi nữa.

Chiến thần một thân oanh liệt, nhiều lần vào sinh ra tử, Hồ Cửu cũng chưa từng biến sắc.

Anh ta từng hỏi Hồ Cửu, nếu như sau này không làm Chiến thần nữa, thì anh sẽ làm gì.

Hồ Cửu từng trả lời, anh muốn cùng vợ sống cuộc sống yên bình, cứ thể hai vợ chồng nương tựa nhau.

Chỉ là muốn yên bình… cần giải quyết một số thứ, đôi khi yên bình phải đánh đổi bằng máu và mồ hôi, nước mắt, cả tính mạng.

Anh chỉ muốn người anh yêu thương được bình an một đời.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.