Thần Long Ở Rể

Chương 144: Đưa Người Đi





Hồ Cửu nhìn đám người kia, lại nhìn Hữu Thủ, sau đó cười quay sang dì Thẩm hỏi lại.
“Dì Thẩm, nếu bọn họ đồng ý, dì sẽ theo tôi đúng không?”
Dì Thẩm nghe vậy thì cúi đầu có chút suy nghĩ, nhìn Hồ gia một lượt rồi gật đầu, tỏ vẻ đúng là vậy.
Hữu Thủ nhận được ánh mắt của Hồ Cửu thì nhanh chóng nhìn vào tên trưởng lão kia.
“Tôi muốn đưa người đi! Có lẽ mọi người không ý kiến chứ?”
Giọng nói lên xuống có nhịp độ, lại có chút bá đạo.

Ngôn Tình Sắc
Cứ như muốn nói với họ, nếu họ không đồng ý thì anh ta sẽ cướp luôn không bằng.
“Lời Hồ thiếu nói ra có lẽ cũng được tính đi.” Hữu Thủ quay sang nhìn Hồ Tiêu.
“Đường nhiên, tính, tính cả.”
Hồ Tiêu cười lấy lòng nói.
Hiện tại thế cục này Hồ gia bọn họ càng không thể vì một người giúp việc mà gây tổn hại tới chuyện lớn hơn.
Mà Hồ Tiêu ngu ngốc kia cứ thế mà đồng ý, bọn họ cũng không thể nào nói không được.

“Bà đi đi.”
Hồ Diệu Thái nhanh chóng lên tiếng, dù sao thì cũng chỉ là một người giúp việc, không nên kéo dài thời gian quý giá của bọn họ.
“Thu dọn đồ đi, tôi chờ dì.” Hồ Cửu ân cần nói.
Nhìn bà anh lại nhớ tới cảnh cô đơn của mình khi ở cô nhi viện, một chút ấm áp từ Dung gia, rồi Lão Hắc…
Chỉ là… bọn người này có đầy đủ mọi thứ anh ao ước, nhưng lại chưa từng thỏa mãn.
Nếu có thể Hồ Cửu thật muốn an yên.
Anh hiểu rõ, cái giá của sự an yên không hề rẻ chút nào.
Chính vì muốn tương lai bản thân có năng lực, không cần quan tâm gì cả, người thân cũng không bị nguy hiểm, hay có uy hiếp gì.
Như vậy anh mới an yên được!
“Hồ Cửu, Ngài Tuệ, xem như Hồ Tiêu cùng Hồ Lâm không có mắt.

Cả hai xem như bỏ qua cho Hồ gia.”
Hồ Bách Nhân lên tiếng, mọi trách nhiệm đẩy lên người khác, ông ta cảm thấy may mắn khi không tới thành phố Gia.
Nếu là ông ta, e là chỉ không phải là như vậy.
“Anh…”
Hồ Lâm nhìn Hồ Bách Nhân bằng ánh mắt khó hiểu.
Muốn nói gì đó nhưng khi thấy trưởng lão liếc mình thì đành nuốt xuống.
“Hồ Cửu đúng không, xem như cậu cũng có dòng máu Hồ gia, người Hồ gia không nên xích mích.

Huống hồ, Ngài Tuệ cùng Túc gia quân với cậu cũng xem như chỗ quen biết, phù sa không nên chảy ruộng ngoài.”
Hồ Diệu Thái cậy già lên mặt, ông ta vẫn xem bản thân cao hơn đám người trẻ kia.
Thâm tâm ông ta cho rằng đời này có gì mà ông ta chưa trải qua, mà điều khiến ông ta tự tin như vậy chính là vì lúc trước, ông ấy từng được tham gia quân ngũ.
Chỉ là vẻ vẹn sáu tháng, may mắn cứu được cấp trên trong một lần hành quân, từ đó ông ta được người người nể phục.
Mà sự thật ngày trẻ tuổi ông ta vô cùng nhát gan, vì vậy Hồ gia cưỡng ép Hồ Diệu Thái đi tòng quân.
Đêm tối bị đột kích bất ngờ, chỉ là vài tên cướp bình thường đã làm ông ta sợ hãi chạy trốn.
Trong lúc chạy loạn vì không biết đường thì tình cờ vấp té đè lên tên cướp định đâm chỉ huy.
Cũng vì vậy mà mọi người cho rằng ông ta dùng thân cứu chỉ huy.
Vì vậy đây cũng là nguyên nhân Hồ gia hiện tại nội bộ mục ruỗng nhưng vẫn chưa tới mức suy bại.

“Tôi tới chỉ muốn làm rõ… năm đó mẹ tôi mang thai, vậy cha tôi là ai?’
Hồ Cửu mặc kệ thái độ của Hồ Diệu Thái, vào thẳng vấn đề mà anh muốn đến.
Nếu anh đã điều tra không được vậy cứ hỏi thẳng Hồ gia, dù sao năm đó người biết chuyện cũng chỉ có đám người họ.
Manh mối anh tra được cũng không khả quan, thay vì cứ tâm niệm đè ép, vậy một lần sảng khoái mà hỏi.
“Hừ, đứa con gái hư thân đó, cậu còn mặt mũi hỏi cha mình?”
Hồ Diệu Thái bất mãn, giọng nói thêm vài phần nghiêm khắc.
Nghĩ tới mẹ Hồ Cửu, năm đó bản thân Hồ gia cũng không rõ bà mang thai con ai, nhiều lần ép hỏi Hồ Thúy thì bà ta chỉ khóc.
“Tôi muốn hỏi rõ, không phải đến đây nhận người thân với các người.

Các không có nhu cầu giúp đỡ các người.”
“Còn nữa, ông đừng tỏ ra là bề trên với tôi, hoặc ông nói rõ chuyện năm đó, hoặc Hồ gia sẽ mãi mãi không thể vào giới chính trị.”
Đây chính là trắng trợn uy hiếp, Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Không khí xung quanh như giảm đi vài độ.
Hồ Lâm cùng Hồ Bách Nhân nhìn nhau, thật ra không phải chuyện năm đó bọn họ không tra ra.
Chỉ là…
“Tốt lắm! Một đứa con gái hư thân! Nó còn đẻ được một đứa con rất tốt.

Về cả Hồ gia để uy hiếp người nhà.

Mẹ nào con nấy, thật không nên hy vọng mà.”
Hồ Diệu Thái cũng không khách khí, ông ta cho rằng địa vị của mình vẫn như xưa.
Chỉ là chút khó khăn, gọi bên Thẩm Lương xử lý còn không nhanh sao.

Tuy tên kia ăn dày một chút, nhưng vẫn hiệu quả.
“Tốt nhất ông đừng nên nói những lời xúc phạm mẹ tôi, nếu không đừng trách…”
Hồ Cửu vừa nói vừa đứng lên như muốn lại gần chỗ ông ta.
“Mày… mày suy cho cùng là đồ con hoang.


Tao xem mày làm gì Hồ gia.

Mày mà không có Hồ gia mới phải hối hận.
Hồ Diệu Thái tự tin chống gậy nói.
“Hồ Lâm, gọi ông Thẩm Lương cho tôi.

Hừ, vài tên nhãi nhép trẻ tuổi háo thắng, còn muốn đấu sao?”
“Hôm nay, để tôi dạy cho đám con cháu các người cách làm việc.”
Hồ Diệu Thái chĩa gậy về phía mọi người ngẩng đầu nói, cứ như tự hào lắm vậy.
“Trưởng lão, thực sự không nên…”
Hồ Lâm muốn khuyên nhủ.
Ở buổi tiệc, một cuộc điện thoại mà đẩy Hồ gia lao đao, nếu như không hòa hoãn, e là chuyện tệ hơn.
“Đồ nhát chết! Hồ Bách Nhân, còn không gọi đi!”
Ông ta quay sang Hồ Bách Nhân mà ra lệnh.
- ----------
Trả chương nhé ^^
Thật ra truyện này mình dự định tầm 300-350 chương thôi.
Mọi người cũng có thể góp ý số chương nhé.
Tác sẽ xem xét sắp xếp lại cốt truyện để mọi người đọc không bị chán ^^
Ngày mai mình lại ra chương lúc chiều và tối nhé ^^.
Nhiều hay ít chương vẫn là xem mai có khỏe hơn không...
Cảm ơn mọi người ủng hộ mình nhiều nhiều.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.