Thần Hoàng

Chương 913: Không chết không thôi



Đao ảnh thê lương, mang theo khí mang, những lại gần như bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, khí cơ trong thể nội đã mệt mỏi thấy rõ.

Người nọ cười gằn một tiếng, sau khi dữ tợn cười cười, cũng đồng dạng ngăn tiếp. Hai thanh loan đao bện thành trăm ngàn đao ảnh, đem cả người Hổ Trung Nguyên đều bao phủ vào trong.

Một bên là mệt mỏi muốn chết, một bên nhưng lại được nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu.

Tu vi đồng dạng, nhưng khi Hổ Phách đao đụng vào ánh đao đầy trời kia.

Nhưng thế như chẻ tre, chém vào trong đó.

Tôi luyện trên chiến trường khiến cho đao pháp của hắn giờ phút này đã giản luyện đến cực hạn. Một đi không trở lại, bá đạo vô cùng, rồi lại lăng lệ ác liệt. Không lãng phí nửa phần khí lực, cũng sẽ không bởi vì tiết kiệm lực lượng mà khiến cho đao thế yếu bớt.

Trước kia Tông Thủ cũng thỉnh thoảng chỉ điểm cho hắn, lúc này đã nắm giữ toàn bộ, dung nhập vào bên trong Hổ Phách đao này.

Tuy là khí lực suy kiệt, nhưng chưa hẳn lại không thể dĩ xảo phá lực, lấy nhanh phá mạnh!

Liên tục mấy kích, sau đó là ‘Xùy’ một tiếng vang lên, đem đầu lâu của Dạ Ma mạnh mẽ chặt xuống.

Hổ Phách đao ảnh cũng mạnh mẽ thu lại, Hổ Trung Nguyên đều chẳng muốn đi liếc xem thi hài người này, liền quất ngựa đi về chỗ cũ.

Mà sĩ tốt chung quanh cũng đều phát ra một tiếng hoan hô, sĩ khí lại tái hiện vẻ phấn chấn.

Hơn mười vị thất giai cường giả Dạ ma, lúc này cũng đã tử vong hơn phân nửa.

Ở trong hai mươi người, đã có mười sáu người là chết trên tay hắn và Sài Nguyên.

Mà khi Hổ Trung Nguyên sắc mặt như thường khống chế kỵ thụ một lần nữa dừng lại, trong lòng đã chìm đến đáy cốc.

Hắn cũng không biết chính mình, sau một khắc nữa có thể lại động được đao hay không, lại có thể sinh ra vài phận nội tức hay không.

Lại càng không biết cái phòng tuyến này khi nào sẽ bị đột phá.

Ước chừng là không xam nhiều nhất sẽ không vượt qua nửa canh giờ nữa!

Trận chiến này là thắng bại đã định! Sẽ không còn có khả năng nào khác.

Sở dĩ còn ở trong lúc này liều mạng khôi phục khí lực. Không phải là ở trong tâm ý còn có hy vọng xa vời, chỉ là muốn ứng phí, sau đó lại tử chiến.

Là chân chính ‘Tử’ chiến, Hổ Trung Nguyên hắn mặc dù là chết trận, cũng muốn có một cái chết lừng lẫy!

Trước khi thân vong, lại không trảm trăm ngàn đầu lâu của Dạ Ma xuống, có thể nào cam tâm?

Quay đầu, cùng Sài Nguyên ở một bên liếc nhau một cái. Chỉ thấy vị hảo hữu chí giao lúc còn trẻ này của hắn, từ phần đầu gối trở xuống cũng đã đứt lìa. Không cách nào hành tẩu, chỉ có thể ngồi ở bên trên kỵ thú.

Đây là do một vị Dạ Ma có thực lực cao tới bát giai ra tay, khiến cho Sài Nguyên bị trọng thương tại chỗ, mà Hổ Trung Nguyên hắn cũng theo đó mà tiêu hao hết năm, sáu phần mười khí lực.

Tự nhiên người này cũng không có kết quả tốt. Bị hắn một đao chém vào sườn trái.

Lúc nãy đã qua một thời gian, như cũ cũng không thấy xuất hiện lần nữa.

Nếu không chết, cũng là bị trọng thương đến khó có thể tái chiến.

Sài Nguyên là thần tình thản nhiên, tương tự biết rõ sẽ phải bỏ mạng, trên mặt cũng đồng dạng là không có nửa phần sợ hãi, nửa phần thương cảm. Lúc này lại cau mày, nhìn lên không trung.

-    Quân thượng làm sao còn đang cùng Già Minh La chiến đấu? Lúc này không lùi, còn đợi đến khi nào?

Tông Nguyên nghe vậy thì lông mày nhảy lên, trong đôi mặt cũng đã hiện lên một tia sầu ý.

Xa xa nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh của Tông Thủ y nguyên ở trên không trung cùng chiến đấu không ngớt với Già Minh La kia. Kiếm quang tung hoành, tràn ra ngàn dặm. Kịch chiến chính diện, không có nửa phần thoái ý. 

Mơ hồ đúng là có vài phần áp chế Già Minh La vương kia.

Chỉ là giờ phút này, thực sự xa xa chưa thể nói tới có thể thắng được Già Minh La kia.

Lấy hai người mà xem, cũng bất quá là tám lạng nửa cân, kết quả cân sức ngang tài.

Lúc này cường giả linh cảnh bên trong Dạ Ma đều bị kiềm chế, vô pháp tương trợ.

Nhưng nếu là hai cánh tả hữu một khi bị tan tác, những Dạ Ma này rảnh tay, hậu quả liền khó dò.

Hết lần này tới lần khác Tông Thủ vẫn không có nửa phần thoái ý. Mà hai người hắn tuy là đang lo lắng, lại không thể mở miệng nhắc nhở.

Trận chiến này mặc dù bại, nhưng nếu Tông Thủ có thể bình yên phản hồi Đông Lâm, Càn Thiên y nguyên có thể vững như bàn thạch.

Mấy ngàn Long Giác Dực Mã và Huyết Vân kỵ kia có thể đạp không, nếu như muốn đi, ai cũng mơ tưởng có thể ngăn cản.

Lại chỉ cần tướng tài vô song như Nhậm Thiên Hành và Tông Nguyên còn sống, như vậy là đối với thực lực quốc gia vẫn ổn định, một lẫn nữa đánh vào Huy Châu, đem Dạ Ma nơi đây đều khu trục, cũng không phải là nói mộng.

Đang phiền não trong lòng, bất an nắm chặt chuôi đao trong lòng bàn tay. Hổ Trung Nguyên chợt chỉ thấy một vệt kim quang, từ đỉnh núi Thất Hà kia bay xuống.

Là một đạo lệnh phù, lông mày Hổ Trung Nguyên nhíu lại, đem chụp vào trong tay.

Quả nhiên là Khổng Dao hạ xuống quân lệnh, nàng ở tạo nghệ về chiến trận, hoặc là không bằng Nhậm Thiên Hành, Tông Nguyên, nhưng mà còn hơn hắn không ít. Từ trên cao nhìn xuống, bao quát chiến cuộc, rất nhiều chỗ mà tầm mắt hắn bị giới hạn không thể chú ý được, Khổng Dao đều có thể rõ như lòng bàn tay.

Được nàng nhắc nhở, nhiều lần Hổ Trung Nguyên hiểm hiểm chuyển nguy thành an.

Mà khi nội dung ở trong phù lệnh kia đập vào mắt hắn, Hổ Trung Nguyên nhưng lại mở to mắt hổ, có chút kinh dị.

Cố thủ, tụ lực, đại thắng sắp tới, chuẩn bị truy kích.

Đại thắng? Truy kích? Bà nương này, chẳng lẽ là điên rồi?
Tình hình chiến đấu phía dưới, trong lúc hai người kịch chiến trên không trung, cũng đều là triệt để sáng tỏ.

Cho dù là toàn tâm toàn ý với binh khí trong tay, nhưng chỉ bằng một điểm dư niệm cũng có thể đem đủ loại biến hóa trên chiến trường rõ như lòng bàn tay, không bỏ sót chút nào.

Già Minh La đổi công làm thủ, thần sắc nhưng lại thản nhiên. Chiến đấu đến lúc này, Dạ Ma quân đã tổn hại hơn 60 vạn, gần một phần ba đại quân đã ngã xuống dưới Thất Hà sơn này.

Lúc này thắng hay bại giữa hai người, đều đã không còn quan hệ đến đại cục.

Mà từ lúc sáng sớm, hắn liền đã buông tha cho việc trông cậy vào chém giết Tông Thủ.

Ban đêm không làm được, vậy thì ban ngày lại càng không thành. Lúc này Tông Thủ đã không còn thi triển Minh Hà Cáo Tử kiếm khiến cho người ta lúc nào cũng đau đầu kinh hãi nữa, nhưng thế công vẫn như là sóng triều, chưa từng dừng lại!

Chỉ là trong mắt hay, cái này cũng với dãy dụa trước khi chết cũng giống nhau.

Hắn muốn trảm sát Tông Thủ tuy là không dễ, nhưng mà Tông Thủ này lại nghĩ trước khi đại quân dưới trướng tan tán, đưa hắn tru diệt tại dưới thân kiếm, cũng là chuyện hoang đường viển vông!

Lạnh giọng cười cười, trọng đao của Già Minh La nghiêng nghiêng, đem kiếm quang của đối phương đang chém tới ở một phương vị bất khả tư nghị, mạnh mẽ đẩy sang một bên.

Rồi sau đó tay trái mạnh mẽ một quyền, mang theo một đoàn xích cương thần lôi hạo liệt vô cùng, ầm ầm ném ra. Đem trăm ngàn hư không chi nhận ở đối diện trảm kích tới, tất cả đều cường hành đánh tan!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.