Thần Hoàng

Chương 901: Cuộc chiến bảy ngày (2)



Ngược lại Hổ Trung Nguyên, nghe thế liền ngẩn người, tiếp theo phá lên cười ha ha:

- Dúng là như thế! Lần này chính là ta và ngươi liều cái mạng này, kéo theo nhiều dạ ma một chút! Chỉ cần quân thượng còn thì sao phải lo lắng. Sài Chu, lần này lão tử nếu có thể còn sống trở về, vyaj chuyện Huyền Tinh Trúc Tiễn, ta sẽ không tranh gianh với Sài gia các ngươi ở tham nghị điện nữa.

Sài Chu nghe vậy, lại không có gì vẻ cảm kích, ngược lại chửi ầm lên:

- Ai bảo ngươi làm vậy? Sản nghiệp Huyền Tinh Trúc Tiễn kia Sài gia ta sẽ nhượng xuất --

Huyền Tinh Trúc Tiễn vốn là linh tiễn tiêu chuẩn của Càn Thiên Sơn. Nhưng hôm nay Càn Thiên biến chuyển từng ngày, trong quân sớm đã không cần nữa, vậy nên liền bán ra dân, bán cũng từ rất sớm.

Vì vậy Sài gia hắn sớm đã không thèm để ý rồi.

Hổ Trung Nguyên ‘ hắc hắc ’ cười, cũng không nói gì, vẫn híp mắt, nhìn về phía khói đen ở đối diện.

Hổ Trung Nguyên hắn còn có sáu bảy ngày sống tốt --

Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên có một loại xúc động muốn say mèm một hồi.

Dù sao cũng phải chết, phóng túng một lần cũng không sao. Có thể đi theo Tông Thủ, nhất thống đông lâm, trải qua rất nhiều chuyện đặc sắc, cả đời này đã không còn gì hối tiếc --

※※※※

- Nhiều nhất là bảy ngày đến chín ngày!

Lúc này giữa không trung cách Thất Hà Sơn không xa, một vị đạo nhân áo bào xanh cũng đang lạnh lùng nói như thế.

Nếu Tông Thủ ở đây, tất có thể nhận ra người này, đúng là vị đạo nhân ban đầu ở Liên Vân Đảo, từng cùng hắn đấu mấy kiếm.

Khi nói ra lời ấy, bên cạnh ngoại trừ Vô Cực ra còn có hai vị đạo nhân chừng ba mươi tuổi. Đều là một thân tử thụ tiên y, khí độ bất phàm.

Mà sau bốn người này òn có bảy vị nam tử cũng một bộ áo dài màu xanh, hông đeo trường kiếm.

- Ta trước kia thừa dịp hai quân ác chiến lẻn vào, xem lương thực Dạ Ma, cuối cùng chỉ có thể chèo chống tiếp bốn năm ngày là đã sơn cùng thủy tận. Mà Càn Thiên quân, nhiều nhất cũng chỉ có thể lại thủ vững chừng sáu ngày nữa. Sáu ngày sau, nhất định sẽ kết thúc dưới Thất Hà Sơn. Nhưng nếu tăng thêm viện quân hôm nay đang lục tục chạy đến thì cũng có thể chống lâu hơn chút nữa--

- Minh Huệ sư thúc, nói vậy chẳng lẽ Càn Thiên Sơn chẳng lẽ không phải cũng có không ít phần thắng sao?

Lên tiếng là một trung niên đạo nhân, lúc này trong con ngươi tràn đầy dị sắc.

Tông Thủ, Càn Thiên quân, có thể chống đến bây giờ, cũng đã khiến hắn cực kỳ kinh dị rồi.

Nghe được lời ấy của thanh xam đạo nhân hắn càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hắn không biết cầm binh pháp, lại biết nếu Càn Thiênquân, có thể thủ đến khi lương thực dạ ma triệt để hao hết, vô lực tái chiến, vậy thì trận chiến này hơn phân nửa là có thể đại thắng.

- Ba tháng ác chiến, một công một thủ, dạ ma bất quá tổn hại 30 vạn người. Nhưng dưới trướng Tông Thủ cũng đã hao tổn một trăm hai mươi vạn rồi!

Minh Huệ nói đến đây liền cười lạnh một tiếng:

- Mà lúc này bộ hạ của Già Minh La Vương lại lên đến 160 vạn!

Có thể nói tỉ lệ cách xa này khiến người phải hãi hùng khiếp vía.

Mấy người ở đây cũng đều nhíu mày không nói. Không hổ là đại tộc thời Thượng Cổ quét ngang Vân Giới, càng khống chế mấy trăm thế giớ. Chiến lực của những dạ ma này quả thật khiến người phải kinh hãi.

- Ta thấy bọn hắn nửa phần cơ hội cũng không có!

Minh Huệ lắc đầu, cho ra kết luận, trong mắt lại lóe lên một hồi ánh sáng nhạt:

- Bất quá Khổng Dao kia ngược lại thật khiến người kinh dị. Vốn cho rằng vị Yêu Vương kia sống không qua mười ngày. Nhưng trong nháy mắt, cũng đã qua ba tháng. Tài thống binh của nàng này quả thật thế gian hiếm có.

Lời ấy nói ra, ngay cả Vô Cực cũng một hồi im lặng.

Lúc trước Tông Thủ lập Khổng Dao làm soái, thống lĩnh tất cả chiến sự của Càn Thiên Sơn, ai cũng cho rằng vị quốc quân này hẳn là bị sắc đẹp mê hoặc, làm ra một chuyện cực kỳ ngu xuẩn, hoặc là nàng chỉ là một cái bài trí thôi, là quân cờ để Tông Thủ áp chế quân quyền chư tướng Càn Thiên.

Nhưng lúc này lại nhìn, ánh mắt của người này lại một lần nữa khiến người thán phục.

Liên tục ác chiến với Dạ ma, tuy là thân ở hoàn cảnh xấu. Nhưng mọi người đều hiểu gõ trong lòng, đây là người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo.

Cục diện tuy là đã gần thối nát, nhưng không phải là do Khổng Dao không có tài, mà do binh mã trong tay thật sự quá ít!

Là tuy bại nhưng vinh!

- Không nghĩ tới tài hoa của nàng lại đến bực này! Trước kia tài hoa không lộ ra, nhưng hôm nay thống soái thiên quân vạn mã, lại khiến kẻ khác hai mắt tỏa sáng!

Vô Cực thổn thức một tiếng, rồi sau đó mỉa mai mỉm cười:

- Nghe nói vị bệ hạ kia của Đại Thương đã vì thế, liên tục đập nát ba cái bàn, ngã bốn cái chén trà. Lại liên tục hạ chiếu, trách cứ Khổng gia. Quốc sư Trọng Huyền, cũng vì việc này bế quan một hồi, một lần nữa suy tính mệnh số của Khổng Dao--

- Dù hối hận thế nào cũng đã muộn! Mặc dù còn có thể triệu người về nhưng khó có thể khiến nàng trung tâm hiệu lực!

Minh Huệ híp mắt, cũng tràn ngập trào ý:

- Tông Thủ kia tuệ nhãn như đuốc, xác thực khiến cho người kính nể. Kẻ này có thể trong vài năm ngắn ngủn nhất thống đông lâm, cũng không phải không có lý do. Bất quá ta thấy lần này, hắn thi triển nhiều loại thủ đoạn, chưa hẳn có thể khiến Khổng Dao tâm phục. Sau trận chiến này, Đạo Tông ta còn có cơ hội. Nếu có thể có nàng này thì một khi linh triều kỳ đến, Đạo Gia ta có thể tăng thêm không ít phần thắng.

Vô Cực nghe vậy liền cười không đáp. Soái tài như thế, nếu có cơ hội, tự nhiên không thể buông tha!

Tiếp theo lại nghe bên cạnh, một đạo bào trung niên khác lạnh lùng nói:

- Ta thấy song phương thắng bại, cũng chỉ là trong một đường. Nếu Đạo Linh khung cảnh, có thể toàn lực tương trợ, vị Yêu Vương kia chưa hẳn không thể thắng --

Lời ấy nói ra, không khí trong sân, lập tức cứng lại. Vô Cực nhíu mày, người mở miệng, đúng là La Thiên tông chi chủ Long Sương, một trong Huy Châu tam tông.

Mà thấy người còn lại vị Huyền Đồng tông chủ Pháp Ngôn kia dù chưa lên tiếng, nhưng thần sắc cũng lộ vẻ ưu tư.

Vô Cực trong lòng biết hai người này đang bất mãn gì đó. Huy Châu dù sao cũng là đạo trạng của họ đã truyền thừa vạn năm, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt không nguyện dễ dàng vứt bỏ đi ăn nhờ ở đậu.

Trước kia không cảm thấy có phần thắng, lúc nà Tông Thủ, lại có thể đánh đến mức này với Dạ Ma lại khiến kẻ khác phải kinh hãi.

- Linh triều sắp tới, Ma Đạo nhìn chằm chằm, Thương Sinh Đạo gần đây cũng có xu thế quật khởi, thực lực Đạo Linh khung cảnh ta không thể hao tổn bởi những chuyện này được --

Thấy hai người đều lạnh mặt, cũng không mở miệng. Vô Cực lại thản nhiên nói:

- Huống chi, đạo tràng của các ngươi đều đã có sẵn. Sau trận chiến này, Già Minh La mặc dù có thể thắng, cũng phải nguyên khí đại thương, tạm thời vô lực chiếm cứ. Đông Lâm Vân Lục, có thể mặc các ngươi đoạt lấy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.