Thần Hoàng

Chương 836: Hàng phục oán sát (2)



Mà khí cơ của vị Hạng vương đang ở đối diện cũng càng ngày càng bạo liệt, tựa hồ là đã mất đi tất cả kiên nhẫn.

Thần thức của Tông Thủ lại cảm giác được vài tia ý niệm vô cùng nôn nóng.

Bỗng nhiên vung đại kích lên, lắc lắc chỉ hướng hắn, ánh mắt ở sau mặt nạ cũng là sát ý bành trướng!

Đây là không định lại tiếp tục phục hồi Nghiễm Vũ chi chiến nữa, mà muốn trực tiếp động thủ?

Lông mày Tông Thủ nhíu lại, rồi sau đó lại là cười khẽ một tiếng, tay đè chặt thanh kiếm đang đeo ở bên hông mình, nhìn xa lên không trung, trên nét mặt đúng là ẩn hàm khinh miệt.

- Ngươi cũng biết, Tông Thủ ta mặc dù là bội phục tài dụng binh như thần, quân lược vô song của ngươi. Nhưng lại coi thường nhất, chính là nhân phẩm của Hạng vương ngươi?

- Nếu trong hồng môn yến đã rộng lượng như vậy, buông tha cho người nọ. Lại vì sao không anh hùng đến cùng? Lại đi lấy phụ mẫu của hắn để áp chế, chém thành thịt băm?

Nhưng mà vị Hán vương kia cũng không phải là tốt đẹp gì. Nghe nói lần chạy trốn thứu nhất, ngại ngựa kéo xe chạy chậm, đã một cước đạp con của mình xuống.

- Thí sát quân vương, là bất trung bất nghĩa. Phán quyết thiên vị, càng là tự hủy đi trường thành, ngươi có tài có đức gì để xứng với chủ nhân Vân Giới?

- Nếu Tông Thủ ta bị người như ngươi đoạt xá, chỉ có cảm giác hổ thẹn mà thôi!

Cái bóng người mặc áo giáp màu đen kia, trong mắt bỗng nhiên lộ ra cuồng nộ. Lăng không mà đến, mạnh mẽ chém xuống một kích!

Khi cái khí mang kia vọt lên, một cỗ ý niệm mênh mông khó dò, cũng vô cùng bá đạo mạnh mẽ đánh tới.

Đây là vô địch chi kích! Bởi vì trong tín niệm có đánh đâu thắng đó, vì vậy một kích này, cũng là vô địch chi kích!

Thân hình Tông Thủ có chút ngửa ra sau, trong ảo cảnh, tuy không có hình thể, nhưng vẫn cảm giác được ý niệm của mình có chút hôn mê, là khó chịu vô cùng.

Đây là Hạng Sở bá vương thời thượng cổ? Quả nhiên là lực bạt sơn hà, khí tức cái thế!

Tiếp đó lại là ánh mắt lẫm liệt, ngươi có vô địch chi kích, Tông Thủ ta lại tự hỏi, kiếm trong tay cũng chưa từng bại ở người khác.

Cho dù thật sự là vị thiên cổ anh hùng trong truyền thuyết kia phục sinh ở trước mắt, cũng dám rút kiếm, cũng dám chiến một trận!

Tâm niệm khởi lên, trong tay Tông Thủ cũng chém ra một đạo kiếm quang. Rồi sau đó trong một phần ngàn cái nháy mắt, kiếm kích tương giao!

Ý niệm của Tông Thủ ở trong nháy mắt này cơ hồ bị vô địch kích ý kia cưỡng ép đánh tan. Ý niệm u mê, nhưng lại theo bản năng, một lần nữa xuất kiếm!

Lại là ‘Khanh’ một tiếng trọng minh, liên tiếp vang lên không ngừng. Một kích tiếp lấy một kích, không ngừng bị kiếm quang ngăn trở. Nhưng tâm niệm của Tông Thủ đã như có búa tạ rèn xuống, một lần rồi lại một lần.

Thời điểm nghiêm trọng nhất, cơ hồ là hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ có thể toàn bộ dựa vào bản năng của thân thể để chiến đấu, để ngăn cản! Thân hình cũng đang không ngừng lùi lại, hình người ngưng tụ ở trong huyễn kính cũng đã biến thành hư ảo.

Đầu ấu thú Kỳ Lân kia đang không ngừng tê minh, mang theo sốt ruột lo lắng, tựa hồ là đang thúc giục hắn từ trong ảo cảnh này đi ra.

Cái Huyễn Tâm Kính kia cũng đồng dạng là không ngừng chấn động, đây là đang cảnh báo.

Tông Thủ không để ý tới, tất cả ý niệm đều hóa thành hỗn độn. Chỉ có một tia ý thức như cũ còn sót lại, tựa như một cây cột trụ chèo chống tinh thần của hắn.

Cũng càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng cô đọng, bền vững không thể gãy.

Không thể bại! Thất bại sẽ chết! Có thể nào khiến cho chính mình thua ở trong tay của dạng người này?

Dù là vô địch bá vương đi nữa, mình cũng nhất định phải chiến đến cùng!

Thời gian dần trôi qua, trên mặt Tông Thủ đã dần dần khôi phục vẻ bình thản. Lúc kiếm trong tay chém ra càng là vững vàng. Cả người cho dù như là một con thuyền nhỏ, tùy thời liền muốn bị bao phủ ở trong kích ảnh đầy trời, cũng vẫn là không hề có nửa phần khói lửa, linh hoạt kỳ ảo và phiêu dật.

Trong vòng mười trượng, là Bất phá kiếm vực của hắn!

Những cũ vẫn là bị cái khí thế cường hoành này ép lên, nhưng chung quy lại có thể dung Nguyên Nhất âm kiếm, phòng thủ lấy không gian mười trượng xung quanh người.

Cái bóng kiếm màu bạc kia thỉnh lình tạo thành một khối quang ảnh hình tròn. Giống như là bóng cao su, vô luận là dạng lực lượng gì cũng vô pháp đem nó đánh nát, chỉ có thể bị mạnh mẽ bắn ngược trở lại.

Thanh âm kiếm kích giao nhau, là càng ngày càng nhanh giống như mưa rơi, liên miên bất tuyệt. Cũng không biết trải qua bao lâu, cũng không biết đánh ra bao nhiêu kích.

Kiếm của Tông Thủ đã ở dưới sự áp bách của đại kích mà vỡ nát nhiều lần. Nhưng mỗi khi đến thời điểm kiếm toái, Tông Thủ luôn có thể từ trong vỏ kiếm của mình rút ra một thanh kiếm mới.

Đây vốn là thế giới ý niệm, chỉ cần chỗ tâm đến được, có thể tự ngưng tụ.

Chỉ là mỗi lần kiếm toái, khí tức của Tông Thủ càng hư nhược thêm vài phần. Dù sao cũng là tâm niệm biến thành, sau khi toái diệt, cũng sẽ ảnh hưởng cho bản thân.

Khó khăn lắm đến lúc thanh kiếm thứ bảy rốt cuộc nhịn không được cũng vỡ nát, Tông Thủ đem một thanh kiếm cuối cùng của mình cũng từ trong vỏ rút ra.

Lúc này ý niệm của hắn, đã giống như ánh nến lập lòe, phảng phất chỉ cần gió hơi lớn một chút là sẽ bị dập tắt.

Bất quá lúc này lại đang cười, Nguyên Nhất kiếm, phân ra âm dương. Một trận chiến này mình đã thủ đủ lâu, tiếp theo cũng nên chuyển thành dương kiếm.

Chỉ không biết một kiếm này có thể hay không phân ra thắng bại?

Không thể thắng, chính là bại! Chính là chết!

Ý niệm này xẹt qua trong đầu, trước người chính là là một tiếng ‘Xoát’ nhẹ nhàng. Ánh kiếm màu bạc, đột ngột vô cùng lao thẳng vào trong kích ảnh trùng trùng kia.

Sau đó một lát, kiếm kia còn chưa đem cổ họng của hắc giáp nhân xuyên thủng. Thần sắc Tông Thủ liền bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Chỉ thấy vô số kích quang ở trước mắt bỗng nhiên như gió tiêu tán. Mà bóng người màu đen khôi vĩ vô cùng ở trước mắt cũng đã toái diệt vô tung.

Mảnh thế giới này càng là bị sụp đổ ở trước đó.

Mình đã thắng?

Thân hình Tông Thủ dừng lại ở giữa không trung, trong mắt đều là nghi hoặc.

Không đúng! Không phải mình thắng, mà là vị Hạng vương kia đã đem hồn niệm oán sát hao hết. Dù sao chỉ là một lũ tàn hồn, không phải là thực thân của vị vô địch bá vương kia.

Cười ‘Hắc’ một tiếng, Tông Thủ đem kiếm trong tay thu hồi lại.

Tiếp đó lại nhìn về phía sau lưng, chỉ thấy ở sau là trống không. Không khỏi nhíu mày, vừa rồi luôn có cảm giác có cái gì đó ở sau lưng, tựa hồ giống như là có người.

Chẳng lẽ là ảo giác?

Quản cái khỉ gió gì! Tóm lại là cửa ải này, tự nhiên là đã xông qua rồi.

Thế giới nghiền nát, quy về hư vô. Tông Thủ liền lại chỉ thấy ở trước mắt mình có vô số nhân ảnh hướng bên này đi tới. Dung nhan thân hình giống nhau như đúc, nhưng đều là sắc mặt xanh trắng, bộ dáng thê lương.

Một số người dứt khoát là cầm theo đầu của mình, còn có một số, toàn thân đều là miệng vết thương khiến người khác xúc mục kinh tâm.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.