Thần Hoàng

Chương 828: Điêu dân ác sự



Tông Thủ chau mày, rồi sau đó lại cười cười:

- Ta hôm nay rất hận Dương gia Liêu Vương kia, muốn tìm bọn hắn gây phiền phức một phen, đáng tiếc ngoài tầm tay với. Đang muốn mang những người này đi qua, tiên sinh không bằng đi theo, dạy ta nên bắt tay từ chỗ nào?

Nhậm Thiên Hành bên cạnh lập tức vui vẻ, Tông Thủ xưng tiên sinh, đây là đã đã đồng ý với tài năng của Trương Hoài rồi.

Thần sắc Trương Hoài lại chuyển thành ngưng trọng:

- Không thể! Thảo dân không biết quân thượng lời ấy, có phải là thăm dò không. Bất quá phương pháp này, đã không lên được mặt bàn, cũng dễ dàng khiến người thừa dịp!

- Ah?

Tông Thủ ồ lên một tiếng, lẳng lặng nhìn, chờ đợi hắn nói tiếp.

Trương Hoài lại không chút do dự:

- Quân thượng nếu đã thật muốn gây phiền toái, kỳ thật đơn giản. Chỉ cần để một sứ giả đi Hoàng kinh, trong triều Đại Thương chất vấn chỉ trích là được!

Tông Thủ trong nội tâm kinh hỉ không hiểu, người này, có chút ý tứ! Phương pháp này chính là Dương mưu, quả thực không phí nửa phần khí lực, .

Vẫn giả bộ khó hiểu mà hỏi:

- Cô nghe nói vị bệ hạ kia của Đại Thương vô cùng sủng ái Liêu Vương. Dương gia, cũng là công khanh nhiều thế hệ.

Mặc dù không muốn là địch với Càn Thiên Sơn thế nào, vị hoàng đế kia đoán chừng cũng sẽ không vì một man quốc xa xôi mà đi trọng trách thân nhi tử của mình.

Trương Hoài lại mỉm cười một tiếng:

- Liêu Vương tuy được sủng ái, nhưng có rất nhiều kẻ thù chính trị! Mà Dương gia, nguyên nhân chính là công khanh nhiều thế hệ mới có thể bị vị bệ hạ kia trọng trách!

Lời đã hết, nhưng mấy người ở đây đều hiểu ý. Dương gia thế lực khổng lồ như thế, trong thời loạn thế này, vị bệ hạ kia há có thể không cố kị được?

Cơ hội tốt như thế này, vị Trung hưng chi chủ của Đại Thương kia nếu không thừa cơ phát tác mới là lạ.

Về phần Liêu Vương, chư vương tử còn lại chỉ sợ hơn phân nửa sẽ không buông thao, nhân cơ hội này đả kích Liêu Vương.

- Lại là một vị quốc sĩ!

- Tông Thủ do dự một lát, rồi sau đó nhẹ nhàng gật đầu:

- Là Tể tướng mới!

Trương Hoài lại lập sửng sốt, đánh giá của Tông Thủ này đối với mình lại không phải mưu sĩ, mà là Tể tướng mới?

Trương Hoài lại lập sửng sốt, đánh giá của Tông Thủ này đối với mình lại không phải mưu sĩ, mà là Tể tướng mới?

Không khỏi yên lặng ngẩng đầu, lại nhìn người trước mắt. Lần đầu tiên cảm giác được lựa chọn của mình cũng không tệ.

Rồi trong nháy mắt sau đó, thân hình liền run lên, nhìn về phía vai trái Tông Thủ, sau khi thoáng phân biệt, đồng tử càng mãnh liệt co lại.

Tông Thủ lại không chút cảm giác, mà mặt hiện bất đắc dĩ nói:

- Chỉ tiếc, nội các tể chấp năm năm đổi một. Cần cô đề tên người lựa chọn thừa tướng, sau đó tham nghị quyết định. Cô tuy là quân vương, cũng không thể tự hủy quốc pháp.

Vừa nói, một bên trầm ngâm. Sau một lát, dôi mắt Tông Thủ sáng ngời, nghĩ tới cách an trí người này:

- Như vậy được không? Ta có thể đề danh ngươi làm chức tham nghị, ngoài ra thêm một hàm cố vấn chuyện quốc gia. Không biết Trương tiên sinh có nguyện chịu thiệt không?

Trương Hoài tâm thần hoảng hốt, thẳng đến khi nghe được câu cuối cùng của Tông Thủ mới thanh tỉnh lại. Vội cúi người thi lễ nói:

- Lệnh của quân thượng, không dám không tuân?

Trong miệng nói xong, trong nội tâm âm thầm kỳ quái. Cố vấn quốc sự là chứ vụ gì? Vì sao trước kia mình chưa từng nghe qua?

Tông Thủ vui mừng có chút gật đầu, hắn có sáu chiếc không hạm, còn có gần 200 vạn tộc nhân hồ bộ trên thuyền phải xử trí. Nhất thời cũng không tiện nhiều lời cùng Trương Hoài, lại nhàn nhạt nhìn Nhậm Thiên Hành:

- Lần này ngươi tuy lỗ mãng, không hề tuân quân lệnh nhưng lại có công lớn với Càn Thiên Sơn ta. Đến cùng ưu khuyết điểm như thế nào, tất cả khen thưởng khiển trách, đợi sau khi trở về lại nói!

Sau khi nói xong, cũng đã là phi thân lên, độn không về phía sáu chiếc không hạm kia.

Đợi đến khi Tông Thủ rời xa, Ngao Khôn liền ý vị thâm trường cười:

- Trương Hoài ngươi cũng nhận ra vật kia?

- Lờ mờ nhận ra, xin hỏi tiền bối, đó chính là Kỳ Lân?

Trương Hoài nhìn trộm thần sắc người bên cạnh, rồi sau đó khe khẽ thở dài. Hắn vốn không xác định, tuy nói trước kia, đã từng trông thấy Kỳ Lân chính thức, vì vậy có thể phân biệt khí tức của nó. Nhưng đầu Hỏa Kỳ Lân ấu thú này đến cùng có phải không vẫn không cách nào phán đoán.

Chỉ là giờ phút này thấy thần sắc Ngao Khôn đã có thể xác thực rồi!

Không khỏi một hồi mờ mịt, Kỳ Lân bạn thân. Vị điện hạ này, quả nhiên là mệch cách Thánh vương sao?

Lúc Thần Hoàng sắp lâm thế lại có nhân vật có thể so với Thượng Cổ Thánh hoàng xuất hiện? Đây là chuyện gì xảy ra?

※ ※ ※ ※

Cơ hồ ngay cùng một thời gian, trong Càn Thiên Sơn Thành, một vị nử tử quần đỏ đang chậm rãi bước chậm trên đường đá xanh.

Đại loạn đã qua, trong Càn Thiên Sơn nội có rất nhiều nơi hỗn loạn. Thi thể hai van tộc nhân Tuyết gia, cộng thêm một ít tộc binh chồng chất thành núi. Huyết dịch chảy xuôi, mùi tanh xông vào mũi.

Bất quá trong thành trừ một ít người ra, đối với cái này đều không có nửa phần không khỏe. Trước khi Tông Vị Nhiên xây thành này, Càn Thiên Sơn chí ít có bảy thành dân bản địa phải trải qua thời gian ăn tươi nuốt sống, là man di chân chính. Đói một bữa no một bữa, giãy dụa nơi hoang vu này, người chết đã thấy nhiều rồi.

Chút tràng diện nhỏ ấy, còn không lọt vào mắt bọn hắn!

Về phần người về sau nhập tịch Càn Thiên Sơn Thành càng phần lớn tu vị đều không kém, là loại vũ lực cường đại. Những người này trải qua chiến sự vô số, cũng tự nhiên không quan tâm người chết.

Trong thành loạn giống như mới vừa mới dẹp loạn, có rất nhiều người nhao nhao mở ra mặt tiền cửa hiệu, một lần nữa bắt đầu làm sinh ý. Trên đường cũng có không ít người đi đường, nhưng phần lớn là nghị luận chuyện vừa rồi.

- Ta đã nói dùng sự anh minh thần võ của quân thượng, sao có thể bại trong tay Tuyết thị kia được?

- Cái gì bát vĩ Tuyết thị? Thật đúng là xem mình là món ăn đĩa! Rõ ràng dám để cho quân thượng của chúng ta ngồi trên xe lừa, thật sự khinh người quá đáng! Giờ tốt rồi, toàn tộc diệt sạch --

- Trước có Thiên Thành Minh, Thượng Tiêu Tông, hôm nay lại thêm một cái Tuyết thị --

- Cuối cùng cũng có thể bình an, nhớ rõ mấy tháng trước, ta ngày nghĩ, đêm nghĩ, cứ lo lắng quân thượng, nhịn không được. Minh chủ gống như quân thượng chính là ngàn năm khó gặp a!

- Đúng vậy! Nơi này thuế phú tuy nặng chút ít, như ta lại có thể ưỡng ngực nói chuyện với người. Già có chỗ ở, lại có chỗ nuôi, nơi nào có chuyện tốt vậy chứ?

- Lúc trước cứ lo lắng quân thượng gặp chuyện không may, Đông Lâm Chư Thành lại loạn, sinh ý không làm được.

Thiếu nữ đi trên đường, nghe lời những người này, thời gian trôi qua lại chảy ra hai hàng thanh lệ, xuôi theo gò má. Ánh mắt yên tĩnh, trong đôi mắt lại có cảm xúc chấn động rất nhỏ, cẩn thận phân biệt, lại phảng phất như đang cảm động vì chuyện gì đó--

Nhắc tới cũng kỳ, nàng diện mạo tuyệt mỹ, khí chất thật tốt. Tốc độ đi cũng không nhanh không chậm.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.