Thần Hoàng

Chương 729: Thằng hề (1)



Hẳn sẽ không sai rồi, ngoài nó ra, không còn khả năng nào khác!

Hắn không lâu trước chỉ nghe Lệnh Tuyết Vân nói đến Tông Thủ át chủ bài kinh người. Một trận chiến này, nhất định có thể đại thắng đông lâm chư tông. Nhưng rốt cuộc là hậu thủ dạng gì, vô luận là Tông Thủ hay là Lệnh Tuyết Vân đều không nói rõ ràng.

Thì ra đúng là loại thiết kỵ tinh nhuệ đủ quét ngang thế giới lúc trước.

Ánh mắt lóe lóe, Hư Chính Nguyên lần nữa ngửa mặt lên trời cười to, cũng không cảm thấy Tông Thủ gạt mình, có cái gì không ổn. Loại chuyện này, vốn không thể để mọi người đều biết được.

Quả nhiên là vô cùng khoái ý! Lúc này xem ra thật đúng là báo được đại thù rồi!

Hắn biết rõ, Tông Thủ sớm muộn cũng có một ngày xưng hùng đông lâm. Cũng có một ngày, sẽ trục xuất Lăng Vân Tông ra khỏi phương đại lục này!

Hôm nay quả nhiên, thậm chí còn sớm hơn tưởng tượng của hắn vài năm!

Tông Lăng ở bên thấy thế cũng cũng cười cười. Cũng không vì sự thất thố của Hư Chính Nguyên mà có ý trách cứ.

Nửa canh giờ trước, tâm tình của hắn không phải cũng kích động thế nào? Mặc dù là giờ cũng khó kiềm chế.

Xem đại quân mênh mông cuồn cuộn trước mắt, trong nội tâm càng cảm khái một hồi.

Năm đó đi theo Tông Vị Nhiên, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sao nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?

Cũng nhớ rõ ngày tiên quân chìm vào Vân Hải, tâm tình của mình ảm đạm bực nào, cho rằng Càn Thiên tay nay sẽ xuống dốc.

Khi đó có lẽ không nghĩ tới, Tông Thủ có thể dùng tư thái cường thế giết về Càn Thiên Sơn, đoạt lại Yêu Vương đại vị.

Cũng chưa từng nghĩ tới, vị thiếu niên quân vương không được tất cả mọi người coi trọng kia sẽ liên tiếp đại thắng, trong vòng mấy tháng liền tận phục đất đai bị mất, khuếch trương cương thổ vạn dặm. Mà lúc này, càng đã hiện ra cơ hội nhất thống đông lâm!

Nghĩ đến không lâu sau sẽ khai quốc xưng Vương 

Tông Lăng trong mắt, lập tức lóe lên tinh mang, rồi sau đó ngửa đầu nhìn lên trời.

Tiên quân ah tiên quân, ngươi có thấy được không?

Nguyên vọng khi còn sống của ngươi, quân thượng hắn đã thay ngươi làm được! Trong Càn Thiên Sơn Thành hôm nay hắn được vạn người yêu mến. Hiện giờ cũng sắp nhất thống đông lâm!

Càn Thiên Sơn Thiên Hồ Tông thị ta cũng đã đến lúc cường thịnh!

Thần cả đời này, không cầu gì khác, chỉ nguyện thay tiên quân, trợ quân thượng, giữ vững lấy phiến cơ nghiệp có được không dễ này!

Bất quá còn đợi thêm, quân thượng còn chưa quay về từ Thượng Tiêu Sơn, vì vậy vẫn còn chuyện xấu, không thể đắc ý quên hình.

Khâu Vi thì thần sắc yên lặng, vẫn phát ra từng đạo quân mệnh, nhìn như trấn tĩnh như thường, nhưng lại hoàn toàn chưa từng chú ý, áo bào của mình đã bị khí kình tiết ra khi kích động chấn rách..

Lúc này lại chợt có nhận thấy, nhìn phía Đông Bắc, đó là trên Thượng Tiêu Sơn 

Cổ khí tức này, thật mạnh! Xa truyền vạn dặm, uy thế bực này, tựa hồ là trên cửu giai?

Ý niệm này vừa hiện lên, sâu trong mắt Khâu Vi liền hiện lên một tia lo lắng.

Rồi sau đó tiếp theo trong nháy mắt, chỉ thấy xa xa phía chân trời, đúng là một phiến Hắc Ám.

Cùng nhìn về phía Thượng Tiêu Sơn còn có Hùng Ngọc và Tổ Nhân Cuồng. Nhưng lại hai mặt nhìn nhau, mặt trầm như nước.

Ngay một sát na vừa rồi, bọn hắn cơ hồ đồng thời chỉ cảm thấy, một hồi tim đập nhanh mãnh liệt!

※ ※ ※ ※

Trên đỉnh Càn Thiên Sơn, trong nghị sự điện.

Lúc này đúng là ồn ào náo động rung trời, mấy trăm vị tham nghị, lúc này đều tề tụ trong chủ điện, hoặc là nghị luận, hoặc là ở cãi lộn, một mảnh hỗn loạn.

- Thiên kim chi tử, cẩn thận! Điện hạ sao lại không rõ đạo lý kia? Biết rõ là bẩy rập, vì sao còn muốn đi lên Thượng Tiêu Sơn!

- Đáng giận, nếu quân thượng ở đây thì sao Thiên Thành Minh kia dám? Vì một Huyền Sơn công chúa, thật sự quá không đáng!

- Quân thượng háo sắc, cũng là hạt giống đa tình, thật quá không ổn. Bất quá đông lâm chư tông này cũng quá mức hèn hạ!

- Tóm lại Nguyên gia ta, nhất định sẽ sức tử chiến đấy! Dù quân thượng đã vong, cũng muốn tận khởi tư quân, cùng bọn họ đấu một trận!

- Nghĩ kĩ chưa? Chư tông thế đại, phải cẩn thận mới được.

- Thận cái gì thận? Tộc ta chịu đại ân của tiên quân, tự nhiên phải phục vụ quên mình!

- Tính ra ta cũng chỉ vừa vào Càn Thiên, nhưng nếu thật sự phải thay đổi một vị thành chủ khác thì có chết cũng không muốn. Đổi lại là người khác, người như ta và ngươi sao có cơ hội nói chuyện chứ?

- Nhưng hôm nay tình trạng vô vọng, không muốn cũng không cách nào được!

- Đáng chết! Phi Hải Thành cũng phản rồi, ta đã biết những người này không đáng tin cậy mà!

- Nhạc Thanh thành chủ kia càng đáng giận! Lại bảo chúng ta không chiến mà hàng, càng chém giết quan lại trú phái của Càn Thiên ta, dùng đầu lâu tế cờ. Thật sự đáng giết!

- Đáng hận! Ta lúc này liền trở về, tận khởi tư binh đi bình định! Cùng lắm thì cùng bọn họ liều mạng!

Nhậm Bác là lão thần, ngồi ở chủ vị trong điện, đối với nghị luận trong điện, toàn bộ không thèm để ý.

Trong nội tâm sớm có lực lượng, tự nhiên có thể ngồi ổn như núi. Nửa canh giờ trước, tin tức truyền đến từ Thượng Tiêu Sơn cũng khiến lòng hắn yên tĩnh lại.

Lúc này chỉ cần lẳng lặng chờ tin tức Tông Thủ đại thắng chư tông truyền lại là được.

Trong lòng mặc dù còn chút bận tâm, bất quá cũng đã tự cân nhắc, nên điều động lương thảo vật tư chứ địa thế nào để ủng hộ chư lộ đại quân, tiếp tục chinh chiến.

Đầu tiên là quét dọn phản nghịch, càn quét đông lâm, cũng cần đồng thời tiến hành.

Trời cho không lấy chính là có tội. Cơ hội như thế tuyệt không thể bỏ qua. Chậm thì sinh biến, kéo dài không được.

Đang nghĩ vậy, bên cạnh truyền tói một tiếng cười khổ:

- Thừa tướng công phu dưỡng khí quả nhiên rất cao minh. Càn Thiên đang lúc tồn vong vẫn trấn định tự tại như thế, ta lại không có bổn sự này, hôm nay đứng ngồi không yên, tâm thần bất định không thôi!

Nhậm Bác lieecsmawts qua, chỉ thấy người nói chuyện chính là tham nghị Hứa Thứ. Một trong thủ lĩnh hai trăm tham nghị nhân tộc trong nghị sự điện.

Cười cười, Nhậm Bác cũng không để ý tới. Hứa Thư lại lần nữa hỏi thăm:

- Mới rồi thừa tướng nhận được một tâm tín phù, là tín tức gì thế?

Hai mắt như đao, nhìn gần tới. Nhậm Bác có chút do dự, vẫn lắc đầu.

Nội dung trong tín phù, bản thân cũng không không thể để ai biết được.

Chỉ là mặc dù hắn nói, những người này chỉ sợ cũng không tin a?

Nói quân thượng bọn hắn, đã lĩnh bốn ngàn Huyết Vân Kỵ đại thẳng Thượng Tiêu Tông? Lục giai đạo binh Chư tông gom góp ra thậm chí còn không đối mặt, đã bị chèn sập. Những lời này nghe ra, chẳng lẽ có thể khiến người tin sao?

Chỉ sợ ngay cả Huyết Vân Kỵ, rốt cuộc lai lịch ra sao, những người này cũng chưa chắc biết được.

Mặc dù dùng sự bác học của hắn cũng phải tra sách mới hiểu.

Lúc này ngoài điện, lại có hai đạo kim mang lục tục đánh xuống. Nhậm Bác vốn nhận lấy một trong số đó, rồi sau đó khẽ cười:

- Khâu đình trụ đã đánh bại chủ lực Thiên Thành Minh, chém giết trăm vạn, hôm nay đang truy kích 

Một câu, khiến trong tham nghị điện lần nữa sôi trào. Nhậm Bác tiếp theo, lại chộp tới một tín phù khác.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.