Thần Hoàng

Chương 721: Cửu Cực Tuyệt Châm



Hét một tiếng kinh hãi, nàng cơ hồ theo bản năng lắc mình một cái rời khỏi chỗ. Dưới chân đạp mạnh khiến phạm vi vạn trượng đều bị đông lại.

Tuy nhiên không thể ngừng nguy hiểm kia tới gần. Vô thanh vô tức, Linh Giác cũng không cách nào cảm ứng. Thậm chí đến lúc này, cũng không biết rốt cuộc là vật gì.

Quát khẽ một tiếng, nữ tử lại vung tay áo lên, mười hai cái tiên bảo như ngọc giản bỗng nhiên bay ra khỏi tay áo, vờn chung quanh thân thể nàng.

Nhưng giây lát tiếp theo, trên mặt của nàng liền hiện ra vẻ ngạc nhiên. Lại vội vàng hai tay một trảo, ngay lập tức bổn nguyên trong thiên địa bị cưỡng ép kéo ra một cổ dị lực, vô cùng vô tận, mênh mông bao la bát ngát, bảo hộ chung quanh người nàng.

Đây là lực lượng mà nàng thân là giới tôn có thể động dụng, là lực lượng từ chỗ sâu nhất trong bổn nguyên Vân Giới, nếu giới này không vong, vậy nàng cũng bất diệt.

Vì vậy mặc dù không có chí bảo kéo dài diên thọ như Huyền Mệnh Kim Sách nhưng thế giới tôn sư, thọ nguyên thường cũng hơn gấp mấy lần tu sĩ bình thường.

Trong một phần ngàn cái nháy mắt, một điểm kim quang thế như chẻ tre xuyên thẳng vào.

Mặc dù là bổn nguyên chi lực của Vân Giới cũng chỉ có thể khiến cho nó thoáng đình trệ một lát.

Lục y nữ tử, lúc này đã gần như kinh hoàng thất thố. Cũng rốt cục thấy được bộ dạng vật kia, là một thanh kim châm.

Trong chốc lát kia, nàng cũng ‘ nhìn thấy ’ pháp tắc đại đạo ẩn chứa bên trong đó.

‘ Yên Diệt’, ‘ Sương Hàn ’, ‘ Liệt Diễm ’, ‘ không ’, ‘ Thuấn ’, ‘ Ẩn ’, ‘ Duệ ’--

Nhìn nhìn qua liền phân biệt được bảy loại, còn có hai loại đại đạo thì nàng chưa thấy qua bao giờ.

- Là Cửu Cực Tuyệt Diệt Châm! Ngươi rốt cuộc được đến từ chỗ nào? Ngươi cái bà nương điên này --

Hai câu cuối cùng, đã tràn đầy ý tứ dốc cạn cả đáy. Mặt mày thảm đạm, vội vàng tế ra một cái phù lục trước người, trong miệng cũng đồng thời vội la lên:

- Kính xin mấy vị đạo huynh giúp ta!

Ba người còn lại đều nhao nhao biến sắc, nhưng giây lát sau, thiếu niên thì cười khẽ, tăng nhân lại yên lặng im lặng.

Lão giả kia ngược lại vươn tay, trong hư không lại chợt có một đạo kiếm quang chém tới.

- Lâm Phàm Mộng --

Thở dài một tiếng, lão giả quay người lại, ttrong nháy mắt, đánh lên trên mũi kiếm kia.

Mà kiếm quang kia tựa hồ cũng không có ý giao phong chính diện với hắn, từ thực hóa hư, nhẹ nhàng biến mất trong hư không.

Chỉ nghe xa xa truyền đến một tiếng cười khẽ khanh khách.

Rồi sau đó liền có một tiếng nổ vang, trước người lục y nữ tử, phù quang cùng kim châm đụng vào nhau, khiến cả phiến Thiên Địa này lập tức đều sụp đổ.

Tuy thanh thế mênh mông khiến người sợ hãi, nhưng thanh âm lại truyền không xa.

Chỉ có thể thấy nơi kia từng khúc văng tung tóe, thậm chí truyền xuyên hư không, ảnh hưởng đến vô số thời không điệp tầng.

Bất quá lúc linh phù triệt để toái diệt thì kim châm đến cùng cũng tan biến.

Lục y nử tử kia khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lúc đang có chút oán hận nhìn tăng nhân và thiếu niên thì tiếp theo lại lần nữa nheo mắt.

Chỉ thấy một điểm kim quang càng nhỏ bé bỗng nhiên hiện ở trước mắt,

- -- Trong châm tàng châm!

Ý niệm xuất hiện bốn chữ này, nhưng nữ tử lúc này lại không kịp phản ứng liền bị bóng châm kia trực tiếp xuyên vào trong mi tâm.

Trong lúc nhất thời, lão giả liền giật mình, thiếu niên sắc mặt trắng bệch, mà tăng nhân cũng không hề trầm mặc nữa, thở dài một tiếng, trong miệng bắt đầu niệm chân ngôn.

Đúng là Địa Tàng Kinh, chính là chân ngôn siêu độ của Phật giáo, do người có Bồ Tát quả nghiệp như hắn niệm ra, càng có công đức to lớn --

Phàm nhân chi hồn nghe thấy liền có thể chuyển sinh. Tu giả đạo đức cao thâm nghe được có thể giải thai trung chi mê, có được trí nhớ kiếp trước..

Dù biết rõ vị nử tử sớm chiều ở chung này kỳ thật đã triệt để vẫn lạc. Thân thể Nguyên Hồn, đều yên diệt, kinh này căn bản chỉ vô dụng nhưng hắn vẫn niệm.

Sau vài câu, thân hình nàng kia liền bắt đầu hóa thành bột phấn, tiêu tán khắp nơi.

Không có lực lượng duy trì, lập tức bị phiến hư không hỗn loạn này kéo cho nát bấy.

Mà lúc này bốn phương tám hướng, đều là tiếng cười to của Lâm Nguyên Tĩnh.

- Đúng là trong châm tàng châm! Ta đã biết ngươi là quân cờ của ngươi nọ, sao lại không biết hắn lưu cho ngươi kế sách hộ thân chứ? Một châm này thế nào? Ta hao hết 3000 năm tinh nghiên luyện khí, trong Cửu Cực Tuyệt Diệt Châm lại tàng một châm, tư vị cũng không tệ chứ? Huyết cừu mấy ngàn năm của sư huynh hôm nay cuối cùng đã có báo ứng --

Thanh âm này tràn ngập điên cuồng và vui vẻ khi đại thù được báo.

Tuy biết rõ lục y nữ tử đã chết, đã không thể nghe được lời ấy nữa nhưng vẫn hưng phấn nói.

Thần sắc thiếu niên tái nhợt, thấy tăng nhân vẫn còn niệm kinh, không khỏi càng thêm phiền muộn:

- Đừng niệm nữa! Lúc trước ngươi đã không ra tay giúp nàng, lúc này cần gì phải giả mù sa mưa, làm ra thái độ này?

Dù là lão nhân kia cũng quăng tới một tia ánh mắt trách cứ. Mới rồi tăng nhân nếu ra tay, trận chiến hôm nay nử tử này chưa hẳn sẽ chết.

Lão tăng kia khẽ than, hắn quả thật là có lý do bất đắc dĩ, lại không muốn giải thích, chỉ có thể ngậm miệng không nói.

Thiếu niên tiếp theo lại nhìn về phía hư không:

- Hôm nay Hàm Nguyệt đã vong, dùng ý của Nguyên Tĩnh đạo hữu, chẳng lẽ là thật muốn phạm vào cấm kị, lưu ba người chúng ta ở đây sao? Vạn năm trước, chúng ta là tận trung trách nhiệm, cũng là hành động bất đắc dĩ. Chuyện hôm nay là do Hàm Nguyệt làm việc có ý riêng, là chúng ta không đúng, Tiên Tử nếu muốn một cái giao phó, vậy ba người chúng ta cho ngươi là được --

Lâm Nguyên Tĩnh nghe vậy lần nữa cười lạnhmột tiếng, nhưng hận ý khắc cốt và âm lãnh trong lời nói đã tiêu tán đi một ít.

-Nếu đã thế! Xin mời ba vị, tự chặt một tay --

Thần sắc thiếu niên lập tức âm lãnh như sương. Sắc mặt tăng nhân càng khổ, mà lão giả kia thì đã nổi giận.

Ngay khi hai người nói chuyện, bên ngoài mấy vạn dặm, trên một đám mây, một chỗ phảng phất như tiên cảnh nhìn không tới.

Hai người đối diện đàm đạo đều nhao nhao nhíu mày. Rồi sau người niên kỷ hơi trẻ hơn một chút ở đối diện ảm đạm mở miệng.

- Là hàm nguyệt, xem ra đã vẫn lạc!

Tên còn lại tuổi khá lớn, nhưng nhìn qua cũng chỉ chừng bốn mươi.

- Là Cửu Cực Tuyệt Diệt Châm! Tốt một cái Lâm Nguyên Tĩnh, lúc trước thật sự đã coi thường nàng. Hàm Nguyệt nàng chủ quan rồi, thực sự cho rằng có phù kia thì ai cũng không làm gì được sao. Chết cũng không oan --

Lại khe khẽ thở dài:

- Chuyện Hi Tử năm đó, đã sớm nói. Lúc trước chúng ta đã có chút quá mức! Thương Sinh Đạo không so đo thì tuyệt đối không thể nào! Lúc thực lực chưa đủ còn thôi, hôm nay nguyên khí đã phục, tất nhiên sẽ không chịu buông tha!

- Giờ sao đây? Hộ giới sáu người, chỉ còn ta và ngươi năm vị, cũng không ngăn được một vị Chí Cảnh. Tính tình Nguyên Tĩnh kia không giống từ dễ bỏ ý đồ, hôm nay lại nắm được đằng chuôi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.