Thần Hoàng

Chương 628: Bất Phá Kiếm Vực (2)



Vừa lúc này, hư không lại 'Đinh' một tiếng nổ vang.

Kiếm bản rộng màu đen của Tuyệt Dục lại bị kích bắn ra ngoài cách Tông Thủ mười trượng.

Thân hình cả hai người cũng nhanh lùi lại gần trăm trượng. Bất quá lúc này đây lại không ai xuất kiếm mà sắc mặt tái nhợt đứng ngay tại chỗ.

Đối kiếm 149 lần, hai người đều là dùng hết toàn lực, không có thời gian hồi khí nuôi tức.

Cho dù là tu vi cao tới bát giai, nội tức hùng hồn như Tuyệt Dục, lúc này cũng cảm giác chống đỡ không nổi.

Chân khí trong cơ thể hao tổn bảy tám phần.

Mà Tông Thủ bên kia thì càng không chịu nổi. Thân hình hắn đang không ngừng vặn vẹo, đây là triệu chứng hồn lực của hắn duy trì không nổi, pháp thân chân hình khôi phục nhanh hơn Tuyệt Dục một chút. Chỉ rải rác mấy hơi thở, mười tám linh mạch và hồn hải hắc bạch nhị động cũng đã rút ra Linh Năng tinh thuần bổ sung tiêu hao.

Tuyệt Dục mặc dù có mấy cái Thiên Mạch thân nhưng hắc bạch nhị động thô phôi bên trong nguyên hồn của Tông Thủ hấp thụ linh năng nhanh hơn năm sáu đầu Thiên Mạch của người khác mấy phần.

Tuyệt Dục bên kia cũng chỉ điều tức trong chốc lát đã khôi phục, hắn cũng không vội vã công kích mà lâm vào trầm tư.

- Kiếm thuật của ngươi nếu là Đại Vô Tướng hơn phân nửa cũng có thể mô phỏng kiếm thuật đúng không? Về phần Nguyên Nhất hẳn là lấy vạn vật nguyên nhất, cho nên ngươi mới chỉ thủ không công, ngươi đang muốn phân tâm học Đại Tuyệt Diệt Kiếm của ta?

Tông Thủ nhíu mày, tiếp theo thì ừ một tiếng.

- Xác thực là như thế!

Theo tay của Tông Thủ vung lên, hỏa âm trên thân kiếm mang theo một lớp hắc triều thình lình đúng là đặc thù của Đại Tuyệt Diệt Kiếm.

Mười ngày trước hắn đã gặp bộ kiếm quyết này nhưng nếu không tự mình giao thủ, khoảng cách gần nhận thức thì thật sự không cách nào phỏng đoán ra lộ trình tuần hoàn chân khí của đối phương cùng tâm quyết cụ thể.

Lúc này hơn vạn người xung quanh khe hở không gian im ắng một trận, nghe Tuyệt Dục nhắc nhở mới nhớ Tông Thủ rõ ràng chưa từng đầu nhập tinh thần vào mà vẫn phân tâm học Đại Tuyệt Diệt Kiếm!

- Không ngờ Tuyệt Dục ta lại có lúc bị người khác coi thường như thế!

Tuyệt Dục bật cười một tiếng trong mắt lộ vẻ ảo não.

Người này đúng làm cho người ta tức giận, hắn đã toàn lực dùng hết tinh thần chiến đấu mà đối phương vẫn còn phân tâm suy diễn kiếm thuật bổn nguyên của mình.

Tuyệt Dục vẫn không động thủ, chỉ cầm kiếm bản rộng cầm trong tay nâng lên, dùng một loại kiếm thế cực kỳ huyền chỉ vào Tông Thủ ở phía xa.

- Kiếm thuật của ta và ngươi tương đương, Đàm thủ tịch cũng không sợ bị thua?

Hai mắt Tông Thủ hơi mở ra, hắn nhẹ nhàng hất tay áo, khóe môi nhếch lên trường kiếm tạo thế thủ.

Kiếm ý ngưng mà không tán, tụ tại phạm vi mười trượng bao phủ không gian trăm vạn trượng, nó không ngừng thăng hoa trùng kích lên tới đỉnh phong.

Nguyên Nhất Kiếm của hắn chưa hoàn thiện nhưng làm hắn vui nhất là cùng Tuyệt Dục giao thủ, mượn lực của đối phương bổ sung thiếu sót.

Tuyệt Dục cười to cũng không nói nhảm. Kiếm bản rộng trong tay lần nữa hóa thành hắc mang công tới.

Nhưng khác với trước đó là một đường kiếm quang màu đen lướt qua, toàn bộ kẽ nứt màu đen tụ hợp lại trên thân kiếm.

Một kiếm chém xuống, toàn bộ không gian phụ cận mấy vạn trượng đều sinh ra vô số mạng nhện màu đen muốn sụp đổ, đồng thời chia lìa cảm ứng giao hòa của Tông Thủ cùng phiến thiên địa kia.

- Đại Tuyệt Diệt Chi Vô Sinh!

Một kiếm đánh ra, dưới thân kiếm hữu tử vô sinh! Hai năm qua hắn thủy chung không cách nào đột phá kiếm thức, lúc này triệt để bộc phát.

Phân thần học trộm kiếm thuật? Ta đánh cho ngươi không thể tiếp tục phân tâm. Mặc dù Nguyên Nhất Âm Kiếm phòng thủ kiên cố, hắn cũng muốn đánh nát!

Ánh mắt Tông Thủ trở nên lạnh lẽo, thần sắc hơi lộ ra cẩn thận. Vẫn là một đạo kiếm quang trong trẻo nhưng lạnh lùng đánh ra, bên ngoài hơn mười trượng tạo ra phong nhận va chạm kiếm quang màu đen.

Kiếm kình chỉ là chấn động một cái, vô số kẽ nứt màu đen triệt để thoát khỏi khống chế của Tuyệt Dục bộc phát ra.

Mà kiếm triều màu đen lại đông cứng, bị bức phải rút lui mà quay về.

Ngay tại bên ngoài mấy ngàn trượng, Nhược Đào cũng 'A' một tiếng, thân hình thẳng tắp mắt lộ quang mang.

Tô Thần kinh ngạc hồi lâu, trong lòng đang nghi hoặc thì Nhược Đào đã mở miệng nói:

- Thương Sinh Đàm Thu chắc chắn bất phàm! Tu vi không bằng Tuyệt Dục nhưng kiếm thuật trên Tuyệt Dục! Đại Tuyệt Diệt Kiếm đã bị hắn có thể phá bảy thành ảo diệu. Một kiếm này công kích trực tiếp yếu điểm lấn áp Tuyệt Dục, khống chế một cách tự nhiên.

- Bảy thành?

Tô Thần kinh ngạc nhìn hồn ảnh của Tông Thủ:

- Chẳng lẽ không phải nói Tuyệt Dục đã thua chắc?

- Chưa hẳn!

Nhược Đào cười cười:

- Đàm Thu đang muốn học, nhưng ngươi không thấy kiếm thuật của Tuyệt Dục đột nhiên tăng mạnh, mỗi một khắc đều có tăng lên và biến hóa!

Bên kia Lôi Động ồm ồm nói:

- Đúng vậy! Hai người này là tương xứng, Nhược Đào ngươi nổi danh cùng Tuyệt Dục này, không biết hôm nay tự hỏi có thể tiếp mấy kiếm của hai người đó?

- Trên hai trăm kiếm!

Nhược Đào không chút nào chán nản, hắn cực kỳ phong độ cười rồi đáp trả một cách mỉa mai:

- Không biết Lôi công tử có thể đón bao nhiêu kiếm? Rõ ràng thiên tư kiếm đạo đứng đầu chư tông đều gọi đại gia mà còn xoắn xít chuyện nhỏ như con thỏ này, trốn nhà đi học đao, không chỉ bá phụ tổ phụ của ngươi, ngay cả Chân Như tiểu thư cũng đau lòng vì ngươi.

Lôi Động lập tức bị nghẹn không nhẹ, cuối cùng là hừ lạnh một tiếng không để ý tới hắn nữa.

Nhìn xa phía chân trời, Tông Thủ lại một kiếm bức Tuyệt Dục rời khỏi mười trượng. Sau đó kiếm quang thu lại trước mặt, ánh mắt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn phương xa, lộ ra vẻ vô cùng tự tin.

- Trong vòng mười trượng, kiếm vực của ta không gì phá được.

Phía tây trung ương Vân Giới ở gần một đại thành Hoàng Tôn Thành có một quật động cực lớn tên là Già Nan Động.

Dới chân núi tạo ra một hang sâu hơn 3000 trượng, rộng cũng có hơn hai ngàn dặm.

Ở bên trong quật động hơn mười dặm có rất nhiều các loại tượng Phật.

800 La Hán, Chư Thiên Bồ Tát, hơn mười vị phật tôn đều có linh tính không đồng nhất khiến cho động quật này tỏa ra thất sắc Phật Quang. Thậm chí xa xa hơn vài chục dặm cũng có thể thấy linh quang thiểm diệu.

Tiếp tục đi vào bên trong, chỗ sâu nhất của động quật, nếu thân có phật lực sẽ giống như bước vào một không gian kỳ dị.

Phạm vi mười vạn trượng có hơi giống Thương Sinh bí cảnh lại có mọt chút bất đồng.

Tịnh Âm đi sâu vào trong động quật, nàng mặc một nguyệt sắc tăng bào rộng thùng thình không nhiễm một hạt bụi.

Đôi mắt ti hí hiếu kỳ nhìn xung quanh, trong mắt lộ vẻ vui mừng cùng với tò mò.

Mỗi khi cách một vị phật tôn cùng tượng Bồ Tát đều kính cẩn cúi đầu lộ ý thành kính.

Cuối cùng là thích ca mâu ni chiều cao ngàn trượng. Tay cầm một chiếc hoa sen mỉm cười, Tịnh Âm hơi khẽ khom người, sau đó men theo một cái đường mòn đi bộ xuống, khi đạp lên trên hoa sen ở lòng bàn tay thì tình cảnh trước mắt biến đổi, giống như đặt mình vào một không gian mười vạn trượng, không nhìn thấy bờ đâu.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.