Thần Hoàng

Chương 572: Thạch Lân tấn giai (2)



Những mà tàn hồn của Hắc Lân Thú và tất cả trí nhớ của nó dùng cho Tông Thủ cần làm là phân biệt rõ ràng. Sau đó đem những hiệu dụng kia rót vào ý niệm của Thạch Lân.

Giờ phút này mấy người đứng gần quan sát đều vô cùng kinh ngjac. Trừ Tông Nguyên ra thì ba người còn lại tạo nghệ linh pháp cực cao. Giờ phút này trong đôi mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Lúc trước không tin, nhưng mà giờ phút này Tông Thủ làm từng bước một thì hiểu ra nguyên lý đại khái của bí thuật dung hợp hồn phách của Tông Thủ rồi.

Trong nội tâm cũng chấn động mạnh mẽ, nếu thật sự thành công thì chẳng những nói linh thú hộ giá phát triển, chẳng lẽ còn có thể thôn phệ tinh thú để tiến giai hay sao?

Sơ Tuyết lại nắm chặt hai đấm, vô cùng khẩn trương nhìn qua đại trận, chỉ thấy ấu thú Thạch Lân đang nhắm chặt mắt, thần sắc đau khổ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ

Nếu không phải lo lắng nhiễu loạn linh trận ngược lại thì nàng có mấy lần không nhịn được muốn xông vào, đem tiểu Thạch của nàng ôm ra ngoài.

Qua trong giây lát thì uy áp mạnh mẽ như thủy triều truyền ra ngoài, bỗng nhiên hiện ra đè áp của tiểu viện.

Bỗng nhiên ấu thú Thạch Lân trong trận đứng lên, quanh người của nó có hoàng quang ẩn hiện.

Nanh vuốt cũng bắt đầu biến hóa, không ngừng duỗi dài ra ngoài và vô cùng lợi hại, ngay cả lân phiến cũng mọc ra trên da thịt, dưới bốn vó của nó có hỏa diễm màu vàng hiện ra, thần thái cũng vô cùng uy nghiếm.

- Thất giai!

Yên Nhiên và Vận Lan đều giật mình, hai mặt nhìn nhau, không chỉ thất giai mà thôi, vừa rồi nương theo uy áp bọn họ cảm nhận được khí tức thần thú.

Mà ấu thú Thạch Lân này thật sự thức tỉnh được huyết mạch thượng cổ Kỳ Lân, thân thể đang biến hóa kịch liệt.

Trong mắt Tông Thủ lúc này ẩn chứa nét vui vẻ, trong ngũ linh thì Kỳ Lân đứng ở trung ương. Mà trong ngũ hành thì thổ hệ thường xuyên có thể trung hòa kim mộc thủy hỏa.

Đất tái sinh vạn vật, mà trong bí pháp ngũ linh thì trọng yếu nhất chính là trung ương Kỳ Lân. Tất cả uy năng, cũng quyết định bởi tại cái này đầu Thạch Lân, phải chăng có thể gánh chịu còn lại bốn thú bộ phận hồn lực, cùng với cung ứng đầy đủ linh năng.

Cho nên lúc ở trong mộ nhìn thấy tàn hồn Hắc Lân Thú, Tông Thủ mới kinh hỉ như vậy. Mới bốc lên phong hiểm bắt được nó.

Sau một lát sương mù màu đen trôi nổi giảm bớt mời phần thì Tông Thủ cũng không hề nhìn, niệm động linh quyết đánh vào trong người.

Nhưng mà linh trận dưới chân của hắn tụ tập linh năng và hồn lực nơi này xua tán đi, lúc này mọi người ngẩn ngơ.

Khí tức của đầu ấu thú Thạch Lân đang co rút lại nhanh chóng, cũng không tiếp tục có thần thái uy nghiêm như trước, lân phiến nanh vuốt cũng khôi phục hình dáng ban đầu.

- Tại sao lại như vậy?

Thời gian ngắn ngửi ấu thú Thạch Lân đã khôi phục lại còn thất giai, mà đặc thù thần thú lại biến mất.

Tông Thủ hoàn toàn không biết vì sao, tại sao đang tốt lại không còn nữa? Chẳng lẽ thật sự có sai lầm sao?

Duy nhất làm cho người ta may mắn chính là hắn vẫn cảm giác trong người ấu thú Thạch Lân lúc này đã khác với lúc trước và nhiều ra vài phần nguy hiểm.

Trừ việc đó ra thì Tông Thủ cũng cảm giác trên người tiểu gia hỏa này dường như không đúng.

Con ngươi ướt sũng và thần thái vô tội, tội nghiệp kia kia là cơ bắp vô cùng rắn chắc, lộ ra nét cường tráng hữu lực. Tông Thủ chợt bừng tỉnh lại, ấu thú Thạch Lân này có màu da xám thì giờ phút này chuyển sang màu đen nhánh.

Đưa mắt nhìn qua thì nhìn thấy Sơ Tuyết tức giận nhìn hắn.

Tông Thủ lập tức pha trò, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

- Sắc trời không còn sớm, cũng nên đi tu hành thôi...

Nói xong hắn lập tức nhanh chóng rút lui vào trong tĩnh thất, lúc này cảm thấy một làn gió thơm đánh tới.

Tông Thủ thầm nghĩ không tốt, vội vàng né tránh, thân hình biến hóa mấy lần lại không tránh khỏi.

Tay phải của hắn đưa lên và cánh tay đau đớn một hồi. Cẩn thận nhìn qua thì thấy đó là Tuyết Nhi, nàng đang hung hăng cắn tay của hắn.

- Tuyết Nhi, ngươi không phải mèo nha! Thật sự cắn...

Nói ra những lời này lại nhớ tới Sơ Tuyết thật sự có huyết mạch trực hệ của mèo...

Nhưng mà trong mắt của Tông Thủ hiện giờ hiện ra nét kinh dị.

Hắn tự hỏi phương diện thân pháp mặc dù không bằng kiếm đạo, nhưng mà từ khi đổi thành song mạch thì càng linh hoạt quỷ dị, thường nhân khó mà đạt được.

Thời điểm thân thể trùng kích băng hỏa chân lực thì bình thường cũng không cần mượn lực, cộng thêm trong trò chơi mình kịch chiến ngàn vạn lần, kinh nghiệm phong phú. Mặc dù là thân pháp cao hơn mấy lần cũng không làm gì được hắn.

Nhưng mà vừa rồi Sơ Tuyết chẳng những làm được. Càng dùng thực lực Vũ Tông áp chế Huyền Vũ tông như mính!

Ánh mắt Tông Thủ lúc này hiện ra thần sắc vui vẻ càng đậm!

Sơ Tuyết nếu tiến giai sẽ làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, thân thẻ chiến võ của Sơ Tuyết hôm nay đã tiến thêm một bước.

Sau đó Tông Thủ bị đau đớn kịch liệt trùng kích mạnh mẽ. Sơ Tuyết dường như hận hắn thấu xương, gắt gao cắn một cái.

Tông Thủ vung mạnh vài lần, đều không cach nào thoát khỏi, đang muốn mở miệng uy hiếp, nói 'Sơ Tuyết ngươi nếu không nhả ra thì ta sẽ bóp ngực của ngươi’. Đột nhiên tiếng chuông vang lên đinh tai nhức óc. Về sau lại không cách nào vãn hồi được, âm thanh liên tiếp vang vọng khắp Thương Sinh Đạo cung.

Mặc dù tiếng chuông vang lên và dư âm vọng lại không dứt.

Thần sắc Tông Thủ lúc này chấn động nhìn qua Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan, chỉ thấy hai nữ sắc mặt kỳ dị nhìn qua hắn.

Ngay cả Sơ Tuyết cũng nhìn qua Tông Thủ và nhìn hướng phát ra tiếng chuông.

Tông Thủ suy ngẫm một lát thì nhíu mày, trực tiếp ngự kiếm bay lên, nhìn qua phía đông của đạo cung thì phi độn mà đi. Mấy người còn lại cũng theo sát phía sau.

Khoảng cách hơn mười dặm vài hô hấp đã đi tới. Giờ phút này hơn vạn đệ tử trong đạo cung cũng từ bốn phương tám hướng nhao nhao tìm đến. Dường như không biết cái gì cả, yên lặng đứng ở hai bên cửa cung.

Tông Thủ lúc này cho dù là Thương Sinh Khung Cảnh hay trong tam tông lục môn đều có chút danh vọng, là đệ tử thủ tịch danh xứng kỳ thực, càng là số ít đệ tử chân truyền đời thứ ba.

Mà những người nhận ra hắn thì thời điểm này sắc mặt cung kính thi lễ nhìn qua.

Sau khi đến cửa cung thì không có người nào dám can đảm tới gần, đứng ở xa xa, mà Tông Thủ đi qua khoảng đất trống.

Mà tiện nghi cho mấy người Tông Nguyên cùng Triệu Yên Nhiên, không cần chen lấn với đệ tử khác.

Chỉ chờ ở chỗ này trong khoảng khắc lại nghe một tiếng chuông thì cánh cửa trong nội cung mở rộng ra.

Chỉ thấy hơn trăm thân ảnh thần tình mờ mịt đứng ở bên ngoài. Đều là trung niên chừng ba mươi bốn mươi khuôn mặt hoặc là uể oải chán chường, hoặc là mặt không biểu tình, chỉ có rải rác mấy người không nói một lời, mặt mày bất đắc dĩ và có nhuệ khí.

Mà người cầm đầu tuy cực kỳ xuất chúng, tuy chỉ mặc đạo bào đơn giản dung nhan âm trầm, nhưng mà khí độ phóng khoáng tự nhiên kia lại làm cho Tông Thủ nhớ tới Ngụy Húc, cũng vào lúc này ở cửa đạo cung có âm thanh nam tử như chuông đồng vang lên: 

- Chúng ta chúc mừng chư vị đồng môn trở về Thương Sinh Đạo cung!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.