Cô Thôn Trường Đạo

Chương 194: Ta sợ khoảnh khắc kia



Chương 194: Ta sợ khoảnh khắc kia

Ba Lạc Na Trát bị ném ra Thí Luyện Tháp, mặc dù hắn là người điên cũng biết chuyện có thể đánh thức Niệm Thai Thập Thai là không thể bại lộ ra ngoài, tại chưa có triệt để rớt xuống, hắn đã cấp tốc đem bảy cái Niệm Thai ẩn tàng đi.

Mà hắn vừa rơi xuống quảng trường, lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ Đại trưởng lão Thất Cực Bát Môn, trong đó Ba Lạc Quy Phong càng là tiến lên đỡ lấy.

"Na Trát, làm sao thê thảm như vậy?"

Hỏi là vậy, Ba Lạc Quy Phong đã sớm nhận ra Ba Lạc Na Trát là bị Huyết Tẫn Uẩn Lượng của người Huyết Vũ Môn đánh nát lồng ngực, thân thể có một đạo vết dài xé rách cũng chỉ có thể là do Thương Khung Huyết Mang mang đến, về phần hai lổ thủng khác hẳn là nhận lấy công kích vô cùng đáng sợ.

Phân tích lên một chút tình huống, đây nhất định là do Cửu Thiên Nhi làm ra, không lẽ nàng này tại Thí Luyện Tháp đạt được cơ duyên kinh người nên thực lực mới tăng vọt như vậy?

Ba Lạc Quy Phong một hơi nhìn ra tình huống, các Đại trưởng lão khác, còn có Quỷ Quan Nhân của Song Sắc Quỷ Nhân Môn cũng đều có thể nhìn ra vấn đề cốt lõi bên trong, trong đó Đại trưởng lão của Huyết Vũ Môn là Vi Lan Âm càng ra chỗ ác lạnh xen lẫn phấn chấn, không phải miệng của ngươi rất tiện a, làm sao thực lực không có cường đại như vậy?

Nàng càng hài lòng là người bức tên miệng tiện này ra khỏi Thí Luyện Tháp là Cửu Thiên Nhi, cái này như gián tiếp nói cho nàng biết thực lực của Cửu Thiên Nhi đã phát triển vượt bậc, thời điểm đi ra Thí Luyện Tháp nhất định là một tiếng hót làm nên kinh người.

Đây nhất định là sự chuẩn bị tốt nhất cho thời đại bộc phát sắp đến.

Ba Lạc Na Trát nhìn thấu Vi Lan Âm đang tự thẩm, trong lòng lại đắc ý không thôi. Không hổ là Ba Ba uy vũ toàn cõi Tu Chân, có thể đem hết thảy Đại trưởng lão Thất Cực Bát Môn lừa đến lợi hại, trong đó người đắc ý nhất hoá ra lại là người thê thảm nhất, Huyết Vũ Môn a Huyết Nữ Môn?

Ta chém g·iết tinh anh của Huyết Vũ Môn, các ngươi lại lấy đó làm đắc ý cùng hài lòng, ta còn đang giữ nhẫn trữ vật của Cửu Thiên Nhi đâu?

Nghĩ là vậy, Ba Lạc Na Trát lại không tự chủ xốc ra hai ngụm máu, thì thào tiếng đứt:



"Gia... gia, Ô Quy... b·ị c·hém làm đôi còn lưu lại tại Thí Luyện Tháp."

Ba Lạc Quy Phong phất tay:

"Còn giữ được mạng liền tốt. Ta liền để không hạm đưa ngươi trở về Dị Tông."

Ba Lạc Na Trát một dạng thương tâm cùng bất nhất:

"Không, ta muốn ở lại nhìn kết cục của kẻ hãm hại mình."

Hắc hắc hắc.

...

Nhân sinh theo thời gian mà lắng đọng lại, mỗi một người trải qua một hay nhiều cố sự, cho dù đó là phúc hay là bi, dù là ít hay là nhiều, đến cuối cũng không hẹn mà đọng lại thành vết tích.

Mỗi một con người đi về cuối, có chăng cái luỵ chính là những điều khắc khoải chưa dứt mà trong lòng lại không thể triệt để bỏ xuống, chỉ có thể tiếp tục chịu đến dày vò, tiếp tục nhận lấy thống khổ ở những ngày cuối của đoạn đường nhân sinh.

"Ngươi cõng ta lâu như vậy, đáng tiếc người bồi ta không phải là hắn."

Hai năm ở trên lưng người khác, Trần Khánh Ngân đều một mực thất thần cùng c·hết lặng. Trải qua vô cùng vô tận thống khổ cùng dày vò, bất giác nàng tỉnh táo trở lại, nhưng cái này giống như phút loé sáng trước đường hầm, rất nhanh sẽ vụt tắt đi, cũng vĩnh viễn c·hôn v·ùi theo cát bụi.

Chút ngắn ngủi thanh tỉnh lại, nàng liền biết người cõng mình là Mạc Đỉnh Chân, xem ra thượng thiên cũng không có đoạn tuyệt ước vọng cuối cùng của nàng, cũng xem như có người thay nàng chuyển tin trở về Dị Tông.



Nàng đem cảm khái thì thào, Mạc Đỉnh Chân từ trong suy nghĩ về bản chất của vùng không gian này cũng phát hiện không đúng, đây giống như là di ngôn?

Mặc dù hai năm này hắn cũng không có tìm được đường ra, nhưng tại đứng trên lập trường của một người cha như Tông chủ Dị Tông, hắn thà rằng ôm hy vọng để Mạc Đỉnh Chân cứu lấy con gái mình, còn hơn là muốn đối phương bỏ xuống Trần Khánh Ngân đi tìm thanh trường côn Tứ Linh, dù sao giữa lựa chọn được và mất, bất cứ người cha nào cũng không thể đánh đổi c·ái c·hết của con mình để đạt về một thứ khác.

Hắn hiểu rõ điều này, cho nên thời hạn bốn năm đã qua, hắn cũng không có lựa chọn bỏ xuống Trần Khánh Ngân để tới chỗ Nhị Mệnh đi tìm tầng không gian thứ bảy. Nói là vậy, hắn không thể trực tiếp đi, không có nghĩa là Nhị Mệnh không thể thay thế hắn đi tầng không gian thứ bảy.

Giờ phút này nghe đến Trần Khánh Ngân yếu ớt nói một câu không rõ nghĩa, Mạc Đỉnh Châm chỉ có thể bồi nàng nói chuyện.

"Sư tỷ, ngươi lấy Tông chủ làm động lực vượt qua nghịch cảnh này."

Nước mắt Trần Khánh Ngân chảy xuống, nàng biết rõ chính mình có lỗi với cha nàng, nếu nói đúng hơn liền là nàng bất hiếu.

Lão cha sống mấy vạn năm liền mới có được nàng, mẫu thân cũng vì hạ sinh một bào thai vừa ra đời đã là Mệnh Chủng Thập Nhị Chủng cũng không thể trụ được mà bỏ mình, cũng đem lão cha vì đau thương mà đoạn đi cơ hội tiến về Tiên giới.

Mạng sống của nàng là mẫu thân mệnh đổi mệnh, tâm tình của lão cha là đứt đoạn thê tử đổi lấy đứa con, hiện trạng nàng đều không sống được, làm người ở lại, lão cha có tiếp tục vượt qua được?

Lão cha là người ôm nàng đầu tiên, cũng là người đồng đồng lấy nàng trên vai, dẫn nàng đạp mây nhìn Tu Chân giới kỳ thú, nhưng giống như nhân sinh luôn là một dạng như vậy, một người bỏ ra quá nhiều, kết cục thu về chỉ có t·ang t·óc cùng bi thương.

Nhưng cũng có lẽ lão cha sẽ hiểu cho nàng, giữa tình thân cùng cái gọi là trải lòng của thiếu nữ vừa bước vào thanh xuân, nàng lại không thể vượt qua cái khoảnh khắc kia, nó cứ đeo bám lấy nàng dày vò trong từng cái suy nghĩ, trong từng giấc ngủ, để rồi khi nàng thức giấc tỉnh dậy là một dạng thất thần, có hoảng hốt, cũng có luyến tiếc.



Mà hiện tại trong lý giải của nàng, có lẽ đó là rung động của con tim.

Trần Khánh Ngân không kìm được nước mắt, yếu giọng:

"Ngươi thay ta chuyển lời với lão cha, Khánh Ngân nợ lão cha một câu xin lỗi."

Giống như trước đó nàng cùng lão cha không có khoảng cách, nhưng tại đối diện với tình thế này, nàng lại sợ đối diện một lần cuối với lão cha, sợ cái ôm của hắn nói cho nàng biết, đừng sợ, có lão cha ở đây.

Nàng sợ.

Mạc Đỉnh Chân lộ ra bất đắc dĩ, chỉ có thể hướng lên chuyện khác:

"Sư tỷ, ngươi sợ điều gì nhất?"

Hắn có thể đoán biết tình trạng của Trần Khánh Ngân là do tâm bệnh mà thành, mà muốn hoá giải đi nó chỉ có thể dựa vào nguồn cơn tâm bệnh. Có lẽ hắn không tốt đến mức phải thay Trần Khánh Ngân hoá giải chuyện này, nhưng tại quyết định tìm cách đưa Trần Khánh Ngân rời khỏi vùng không gian này, cũng tại nàng sắp không trụ được, buộc hắn phải tìm cách kéo lấy hơi tàn của nàng.

Sở dĩ hỏi lên vấn đề này, theo hắn thấy mỗi người định nghĩa sợ không giống nhau. Cũng giống như tại thời điểm hắn đi gặp Kiêu Y về vấn đề luyện đan, Kiêu Y cùng Ba Lạc Na Trát một mực khẳng định bọn họ không sợ bất kể điều gì, cái này cũng có thể là bọn hắn hàm hồ.

Đã là con người, liền phải có chỗ sợ, chính chỗ sợ này nó chi phối đến tâm tình, thậm chí đánh gục ý chí của một người.

Trần Khánh Ngân không có bài xích nói chuyện cùng Mạc Đỉnh Chân, dù sao đối phương cũng cõng nàng nhiều ngày như vậy, nói:

"Ta không sợ khoảng cách, chính như tại vùng không gian này một bước bước ra vạn dặm, một độn độn mãi không đi, ta đều không sợ.

Ta...

Ta chỉ sợ một cái khoảnh khắc, một khắc kia liền ta không còn là chính mình."

Mạc Đỉnh Chân có chỗ kinh ngạc, không rõ Trần Khánh Ngân đã chứng kiến lấy chuyện gì, nó kinh khủng đến mức để Trần Khánh Ngân đánh mất chính mình?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.