Vòng tuyển tông môn kết thúc, bốn trăm ba mươi đệ tử vượt qua vòng tuyển, tuyệt nhiên trong đó không có lấy một tên chấp sự hay hộ pháp nào lọt đến vòng cuối cùng, đủ thấy khoảng cách giữa đệ tử cùng chấp sự là lớn bao nhiêu.
Mà trong số anh tài được dự đoán trước như Trần Khánh Ngân, Phương Liên, Ba Lạc Na Trát, Tiểu Tạp Chủng, Nguyễn Tường, Tiêu Quang đều dễ dàng vượt qua vòng loại. Và cũng không ngoài dự đoán, cuộc thi nào cũng có bất ngờ, lần này Dị Tông cũng đón những gương mặt mới nổi bật bức ra từ chúng đệ tử tranh tài như Lê Dung, A Sơ, La Quang Trường.
Còn một tháng nữa liền xuất phát đi tranh tài cùng các nhà Thất Cực Bát Môn, ngoại trừ một số đệ tử đã đến bình cảnh, còn lại đều là tuôn hướng Linh Trì, muốn nhờ thời gian ba ngày mở ra Linh Trì đề thăng thực lực, sau đó cũng liền bế quan cảm ngộ các loại Bí Pháp, pháp kỹ làm dày thêm vốn liếng của mình.
Người khác bận rộn, Tây Đường Dân cũng không có nhàn rỗi, hắn đang cải biến Thân Đồ đem hắn biến thành một tên đệ tử Mệnh Chủng Thập Chủng, liền là một trong số đệ tử cầm tới danh ngạch đại diện Dị Tông tranh tài.
Có thể hắn không rõ Tông chủ dùng cách gì thuyết phục người khác lui đi cơ hội tham gia tranh tài, nhưng đó cũng là chuyện của Tông chủ.
Mà người Tông chủ muốn hắn thế thân liền gọi Mạc Đỉnh Chân thuộc về Quy Viện, đặc thù của người này ưa thích dùng Phù Chú, cho nên hắn phải tranh thủ khoảng thời gian này luyện chế một chút Phù Chú, tránh đi người khác nghi ngờ.
Vốn dĩ luyện chế Phù Chú không khác nhiều so với luyện chế Trận kỳ, lấy năng lực Tuỳ Tâm Du Tẩu Hành Văn cùng mức độ nắm giữ chân khí Thái Cực, rất nhanh Tây Đường Dân đã có thể luyện chế ra bó lớn Phù Chú.
Lại lấy tham vọng của Tây Đường Dân, trong năm ngày tiếp theo hắn liền bước vào Phù Sư cấp hai, lại thêm mười ngày đã thuận lợi bước vào Phù Sư cấp ba, mà hiện trạng số lượng Phù Chú của hắn đã chất chồng mấy cái túi trữ vật, nếu là một hơi ném ra, nói không chừng có thể ném c·hết một tên Niệm Thai cảnh.
Hắn hít một hơi sâu, cũng không dám xem thường bất kỳ chức nghiệp nào, và nếu hắn nắm giữ càng nhiều, cũng không có chuyện không có chỗ dùng đến.
Nghĩ đến cái này, Tây Đường Dân lập tức lấy ra Đan Lô cùng Tam Linh Hoả, hắn muốn đem độ bóc tách tinh dược lên chín phần, thậm chí là hoàn mỹ.
Cái này trước đó tưởng như là không thể, nhưng trải qua hắn thử nghiệm năng lực của chân khí Thái Cực, hắn tin chắc mình có thể giải quyết được khúc mắt lâu nay trong vấn đề Luyện Dược.
Đúng, là Luyện Dược chứ không phải Luyện Đan.
Trải qua thành tựu về Tuỳ Tâm Du Tẩu Hành Văn, hắn liền biết tầm quan trọng của việc xây dựng nền móng cơ sở vững chắc, tiền đề càng chắc, về sau càng thong dong.
Cho nên hắn muốn luyện đan, nhất định là luyện ra dược dịch tinh khiết nhất có thể.
Phải biết ban sơ hắn dùng chân khí tử sắc đi bóc tách tinh dược, kết quả chân khí tử sắc quá cực đoan đều đem hết thảy thành vụn, hắn liền không có thành công qua.
Đến khi hắn dùng chân khí lục nhạt đi bóc tách, trải qua không ngừng cố gắng tinh dược đã đẩy lên tám phần, tuy nhiên nó giống như là cực hạn không thể nào tăng thêm, cái này không phải kỹ năng của hắn không được, mà là dùng đơn độc chân khí lục nhạt liền không được.
Tại thời điểm hắn phát giác ra chân khí Thái Cực có tính lưu chuyển, hắn liền biết mình có thể giải quyết được vấn đề này. Nếu là hắn dùng chân khí tử sắc cưỡng ép đi xâm nhập dược liệu, tại thời điểm nó chuẩn bị sụp đổ thành vụn hắn sẽ lưu chuyển chân khí biến tử sắc thành lục nhạt, nhất định sẽ rút ra được toàn bộ tinh dược.
Nghĩ là làm, Tây Đường Dân ném vào Đan Lô một gốc Giả Tử Thảo, cũng đem chân khí tử sắc xâm nhập đi vào bóc tách, đồng thời lưu chuyển thành chân khí lục nhạt cuốn đi phần tinh dược, đem nó đựng vào một cái bình ngọc.
Đôi chân Tây Đường Dân phát run, lồng ngực không tự chủ đánh trống lên, hắn nhìn dược dịch trong tay, hết thảy kích động chỉ có thể biểu hiện rằng hắn đang mất bình tĩnh, hắn làm được.
Phần tinh dược này hoàn mỹ mười phần, không có nửa vết tạp chất.
Cuối cùng hắn cũng đi đến được một bước mà cả Tu Chân giới chưa từng có người chạm đến.
...
Thời gian xuất phát chỉ còn có ba ngày, Tây Đường Dân chính thức xuất quan, tại hắn đi ra cửa liền đã thấy Ba Lạc Na Trát.
Trong ánh mắt Ba Lạc Na Trát có một tia đáng tiếc, mặc dù vậy hắn vẫn là một dạng đắc ý, nói:
"Tây tiểu đệ a, ngươi một mực không có phản hồi tin tức của ta, kết quả liền bỏ qua một dịp Đại Tạo Hoá.
Ba Ba ta liền phải đi, có lẽ không dưới mười năm mới có thể trở lại Dị Tông, đến lúc đó chỉ sợ ta đã bước vào Huyền Bí a.
Hắc hắc, ngươi biết Huyền Bí đại diện cho cái gì sao? Đó là lần sau gặp lại ngươi phải gọi ta bằng sư thúc a."
Ba Lạc Na Trát một dạng như muốn Tây Đường Dân nhìn thấy khoảng cách của hai người càng ngày càng lớn, trong lòng hắn vẫn tin tưởng Tây Đường Dân tại chỗ nào cũng có thể lật ra lợi hại, vẫn chúc đối phương ở lại tốt.
Uy, Ba Ba mới là người đi, làm sao có thể chúc người ở lại?
Tây Đường Dân nói:
"Ba Lạc huynh, hết thảy cảm ơn ngươi. Nhưng ta có con đường của ta, chỉ có thể chúc ngươi tại Thí Luyện Tháp dẫn dắt đệ tử Dị Tông đạt nhiều lợi ích."
Ba Lạc Na Trát chờ cũng là lời chúc này, vui vẻ nói:
"Yên tâm, có đồ tốt tại Thí Luyện Tháp, ta để dành cho ngươi mấy phần."
Tây Đường Dân cười:
"Vậy ta chờ tin tốt của ngươi."
"Hắc hắc, ta giống như phát hiện Trần Khánh Ngân có điểm không đúng, ngươi liền đánh mông nàng?"
Mặt Tây Đường Dân liền đen lại.
Nửa ngày sau, Tây Đường Dân đang muốn chuyển sang chỗ ở của Mạc Đỉnh Chân, Trần Khánh Ngân lại tới.
Nàng nói thẳng:
"Ta chờ một ngày ngươi bước vào Huyền Bí, đó cũng là thời điểm ta chém g·iết ngươi."
Đây là nàng nhìn ở thời điểm Thí Luyện Tháp kết thúc cũng hẳn là nàng bước vào Huyền Bí, chỉ có thể đợi Tây Đường Dân đến một bước này để kết thúc mọi ân oán.
Tây Đường Dân lắc đầu, ngay từ đầu hắn cũng không muốn gây lên Trần Khánh Ngân, và nếu nơi này không phải là Dị Tông, có lẽ hắn cũng đã tìm cách chém g·iết Trần Khánh Ngân như cái cách chém g·iết Cửu Quận Cách.