Thần Đạo Đan Tôn

Chương 736: Tái chiến Tuyệt Đao



- Ý của ngươi là, ta chết chắc rồi?

Lăng Hàn lạnh nhạt nói.

- Chết đến không thể chết thêm.

Từ Tu Nhiên gật đầu.

- Hiện tại ngươi chỉ là một bộ thi thể biết hô hấp mà thôi.

Ngũ Đại Tông Môn thống trị Hằng Thiên Đại Lục hơn hai mươi vạn năm, đây là một thời gian dài dằng dặc, địa vị vương giả không thể lay động, đặc biệt vạn năm tích lũy xuống, số lượng cường giả Phá Hư Cảnh nhiều đến có thể để cho các thế lực tuyệt vọng.

Muốn giết một tiểu tử chỉ là Linh Anh Cảnh, chẳng lẽ còn có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn sao?

Coi như hiện tại Lăng Hàn là Phá Hư Cảnh thì lại làm sao, bị mấy trăm Phá Hư Cảnh truy sát, dù sức chiến đấu của ngươi lại nghịch thiên cũng chỉ có nuốt hận!

Phải biết, có thể tu luyện tới Phá Hư Cảnh, có tư cách đánh vỡ hư không thành Thần, người nào không phải thiên tài kinh diễm một thời đại? Có thể cho ngươi dễ dàng vượt cấp đánh giết sao?

Thực lực đỉnh cao của Nhân đạo a!

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Vậy hãy để thi thể như ta làm thịt ngươi trước đi!

- Có khả năng sao?

Từ Tu Nhiên lấy ra Tuyệt Đao.

- Ta chiếm được một chút kỳ ngộ, lĩnh ngộ đao đạo lên một nấc thang, có thể tăng uy năng của Tuyệt Đao lên gấp đôi, ngày hôm nay, ngươi lấy cái gì ngăn ta?

Hắn xác thực rất tự tin, trước kia Ma Sinh Kiếm toàn diện thức tỉnh cũng chỉ liều mạng kẻ tám lạng người nửa cân với Tuyệt Đao, hiện tại uy năng của Tuyệt Đao lại tăng lên gấp đôi, cái này tự nhiên là hoàn toàn nghiền ép.

- Há, thật sao?

Lăng Hàn khẽ mỉm cười, hắn không sợ, bởi vì hiện tại hắn dùng không phải Ma Sinh Kiếm.

Lùi một vạn bước mà nói, hắn còn có Hắc Tháp nha.

Từ Tu Nhiên không tiếp tục nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm Lăng Hàn, trong cơ thể có đao khí tràn ra, ở sau người hắn hóa thành một bóng mờ của thiên đao, cái này rất khủng bố, hắn rõ ràng chỉ là Hoá Thần Cảnh, nhưng không ngờ thiên đao kia lại có khí tức của Thiên Nhân Cảnh.

Thiên tài siêu cấp, đảo ngược một cảnh giới lớn chiến đấu!

Thiên đao chém xuống, dài mấy trăm trượng, bởi vậy phạm vi bao phủ lớn kinh người.

Lăng Hàn vung quyền đón đỡ, kích này không phải đối phương dùng đao chém ra, bởi vậy Lăng Hàn muốn nhìn xem hắn và thiên tài số một của Tuyệt Đao Tông chênh lệch bao nhiêu.

Hắn không dám xem thường Từ Tu Nhiên chút nào, cú đấm này là toàn lực.

Oanh… mặc dù hắn vung nắm đấm, nhưng lại kích phát ra Kiếm Mang, đón lấy thiên đao.

Thiên đao đập xuống, trong nháy mắt liền ép vỡ Kiếm Mang, đánh lên nắm tay của Lăng Hàn.

Vù, cánh tay của Lăng Hàn như cuộn sóng run rẩy, thậm chí như mì vắt bị ép thành một cục, cánh tay thật dài mở tán, quái lạ không nói ra được.

Một đao chém qua, Lăng Hàn bị đẩy lui bảy trượng, trên mu bàn tay xuất hiện một vết thương, có mấy mạch máu nổ tung, nhuộm đỏ toàn bộ cánh tay.

Nhưng cũng chỉ như vậy.

Từ Tu Nhiên không khỏi lộ ra vẻ kinh sợ nói:

- Cương nhu cùng tồn tại?

Hắn khẽ nhíu mày, thể thuật phổ thông coi như đạt đến cương nhu cùng tồn tại cũng không thể đỡ được một đao của hắn, giống như sợ mì, lại nhu cũng sẽ bị lưỡi dao cắt ra làm hai.

Lăng Hàn vẩy vẩy cánh tay, Bất Diệt Thiên Kinh lưu chuyển, Kim Cương thể đã tự mình khép lại thương thế, trong nháy mắt liền khôi phục, da dẻ bóng loáng như ngọc, có thần quang dật động.

Từ Tu Nhiên lạnh lùng, giơ Tuyệt Đao lên, tuy hắn tuyệt đối tự tin có thể bằng thực lực của bản thân chém Lăng Hàn, nhưng hắn lấy đại cục làm trọng, yêu nghiệt như vậy nhất định phải mau chóng diệt trừ, tuyệt đối không thể lưu lại hậu hoạn.

Vì lẽ đó, hắn muốn dùng đao đưa đối phương lên đường.

Vù, Tuyệt Đao hơi phát sáng, rõ ràng đã tổn hại, thân đao loang lổ, nhưng lại tỏa ra khí thế trấn áp cửu thiên thập địa. Đao ý lưu chuyển, cây đao này "thật sự" bay lại đây, phảng phất như nắm giữ ý chí riêng mình, không hề bị Từ Tu Nhiên khống chế.

Cường giả, tự nhiên ngạo khí, ai có thể khống chế?

Lăng Hàn lập tức vung Tích Sinh Kiếm, vù, thanh kiếm này tựa hồ cũng cảm nhận được uy hiếp, từng đạo trận văn phát sáng, sát khí lưu chuyển.

Đây là sát trận!

Oanh, Tuyệt Đao tỏa ra hào quang kinh người, xông thẳng bầu trời, che lấp Thái Dương lu mờ ảm đạm. Thời khắc này, nó phảng phất hóa thân thành một vị đại năng Phá Hư Cảnh vô thượng, có thể chém tất cả.

Ngược lại là Tích Sinh Kiếm, ánh sáng trận văn nội liễm, thật giống như hóa thành một thanh phàm kiếm, nhưng Lăng Hàn biết, hiện tại thanh sát kiếm kia đã ở vào trạng thái thần cản giết thần, phật chặn giết phật.

Chó sủa là chó không biết cắn, sát kiếm mạnh nhất tự nhiên không cần bề ngoài đến tôn mạnh mẽ.

Nó là Sát Lục chi kiếm, tất cả đều là sát phạt.

Từ Tu Nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn tự nhiên nhận ra được, đây không phải Linh khí cấp mười lúc trước Lăng Hàn sử dụng. Lăng Hàn không phải không biết uy lực của Tuyệt Đao, nhưng lại đổi một thanh kiếm khác, điều này nói rõ cái gì?

Lẽ nào thanh kiếm này còn mạnh hơn?

Hắn không tin a, Linh khí cấp mười không phải dễ dàng được như thế? Ngay cả Phá Hư Cảnh cũng chưa chắc có một cái, cho rằng trân kim cấp mười nhiều vô số sao? Ngươi đạt được một cái thì thôi, lại còn có thể đổi dùng?

Thực sự là khó có thể tin tưởng được!

Oanh, Tuyệt Đao chủ động sát phạt, chém về phía Lăng Hàn.

Tích Sinh Kiếm cũng thoát ly Lăng Hàn khống chế, tự động bay lượn lên, ánh kiếm vô tận diệu chuyển, nghênh đón Tuyệt Đao.

Oành!

Hai Bảo khí tuyệt thế va chạm, dư âm khủng bố rung động, đại địa nứt ra, thái dương giữa bầu trời cũng lảo đảo, này vốn chỉ là một viên hỏa cầu thật lớn, làm sao chống được đả kích cường liệt như vậy?

Một đòn qua đi, Tuyệt Đao và Tích Sinh Kiếm dồn dập bắn lui, Tuyệt Đao tỏa ra quang ảnh màu đen, Tích Sinh Kiếm thì dẫn dắt bạch quang vô tận, hai người phân chia thiên địa thành hai thế giới trắng và đen, đối lập tuyệt đối.

Từ Tu Nhiên biến sắc, Tuyệt Đao lại không chiếm được thượng phong!

Sao có thể có chuyện đó!

Tuyệt Đao a, chính là binh khí trong tay một vị thượng cổ đại năng của Tuyệt Đao Tông dùng qua, nguyên bản chỉ là một phàm khí, vật liệu nhiều nhất cấp ba, nhưng vị đại năng kia lấy tinh hoa bản thân không ngừng ôn dưỡng, cây đao này dần dần lột đi "phàm thai", đã biến thành thiên đao chân chính.

Vị đại năng kia chính là Thần cốt của Tuyệt Đao, bởi vậy, dù trải qua tuế nguyệt vô tận, thậm chí cây đao này đã tổn hại, nhưng có một bộ phận đao ý lưu lại, vẫn là Linh khí mạnh mẽ nhất thế gian!

Ở trong hết thảy Linh khí cấp mười, đây tuyệt đối có thể xếp vào mười vị trí đầu, thậm chí ba vị trí đầu cũng không khuếch đại.

Nhưng mà, Tuyệt Đao bị cản lại.

Đó là kiếm gì, cũng quá nghịch thiên đi!

Lăng Hàn cười nhạt nói:

- Xem ra, Linh khí của chúng ta đều không dùng được.

Hiện tại hai Bảo khí đã tự chủ kích hoạt, bất kể là Lăng Hàn hay Từ Tu Nhiên, đều không thể nhúng tay, Phá Hư Cảnh chiến đấu há là bọn họ có thể dính líu?

Có điều, Linh khí trên người Lăng Hàn cũng không ít.

Hắn lấy Ma Sinh Kiếm ra nói:

- Đến, chúng ta đánh một trận!

Dù lấy tâm tính của Từ Tu Nhiên cũng không nhịn được muốn chửi má nó, ngươi còn có một Linh khí cấp mười a!

Cũng còn tốt, Linh khí cấp mười chưa thức tỉnh, không phải là không thể đối kháng.

Hắn lấy chưởng làm đao, có Tuyệt Đao, hắn làm sao có khả năng để ý đao khác, cần đao khác? Hiện tại chỉ có thể dùng tay không đến đánh với Lăng Hàn.

---------------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.