Nếu bạn trăn trở và thắc mắc rằng liệu tình yêu có thật sự mù quáng và đâm đầu mặc dù biết cơ hội được đối phương trao cho là bằng 0 - nhưng điều bạn cần vốn chỉ là được gần họ thì tình yêu của Sương Sương có thể đã giải đáp giúp bạn, có ai lại bỏ ra tình cảm không mong hồi đáp chứ?! Nó chẳng qua chỉ là khi bạn yêu ai đó thứ bạn cần đôi khi không phải là một lần hồi đáp đơn giản như thế - thứ bạn cần chính là nụ cười của đối phương là sự bình yên trong tâm hồn bạn, đôi khi sở hữu một thứ tình cảm gượng ép cũng không bằng việc bạn bao dung cho đi.
Đầu cầu bên Nhật Hạ coi như đã có một phao cứu sinh mang tên Sương Sương, vậy còn đầu cầu bên phía An Khuê sẽ có thể là ai chứ?!
Sau vụ việc của Linh Lan, trong mắt ông thằng con trai ngỗ ngược lại bị trừ thêm điểm, nếu nói tình cảm mà Sương Sương dành cho Nhật Hạ là không mưu cầu cá nhân mà chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì ở đây Sương Sương và cả Hồ Nam là một trong những minh chứng cho tình yêu đẹp ấy, ông vốn chưa từng gượng ép An Khuê theo ý mình vậy thử hỏi trong lòng An Khuê luôn ôm ấp bóng hình Nhật Hạ có thật sự đúng?!
"Chào buổi sáng bố mẹ" - ánh mắt Hồ Phong muôn phần chán ghét chỉ tiếc là anh không thể có cách nào khiến An Khuê vĩnh viễn biến mất mà chỉ là nhịn nhục, nhịn đến khi kế hoạch mất nhân tính của mình được thành toàn
Giọng ông nghiêm nghị - "Ngồi đi"
Còn cô chỉ mỉm cười gật đầu, trên bàn ăn rộng lớn lại chỉ có ba người: Hồ Nam - Hồ Phong và cô, ai nói giàu có sẽ viên mãn hạnh phúc?! Sẽ đấm ấm và vui vẻ?! Mọi thứ trong căn biệt phủ này chỉ là những lợi ích mang danh nghĩa gia tộc, có chăng nếu xuất phát điểm là một gia đình bình thường thì mọi thứ sẽ khác chứ?!
Ông vốn quan tâm cô hơn cả người vợ quá cố của mình, vì trong mắt ông cô không chỉ là vợ hợp pháp đơn thuần, mà còn là một cô con gái nhỏ mà ông đã vô tình cướp đi mạng sống của con bé khi tuổi mới xuân thì, ông sống trong sự hối hận và cả những cưng chiều một phần đều ảnh hưởng bởi nó, vì nếu Hồ Phong là một kẻ phá gia chi tử thì cô con gái nhỏ đã khuất chính là ngược lại hoàn toàn.
"Trong người em thấy thế nào rồi?!" - ông gắp thức ăn vào chén cô - nhỏ nhẹ **- “Ăn nhiều một chút, dạo này trông em rất xanh xao?! Hay là chúng ta đi du lịch nghĩ dưỡng nhé!?!” **
Hồ Phong vẫn nghe thấy nhưng lại giả vờ cặm cụi có lẽ những lúc thế này anh nên chọn cách im lặng thì hơn.
**“Anh đừng lo em vẫn ổn mà, bác sĩ Minh Hà bảo rằng em cần có thời gian nghỉ ngơi và tìm một thú vui để làm, nó có thể sẽ giúp tâm trạng em tốt hơn, thật may là anh thích ăn đồ ăn em nấu nên có thể cho em được xuống bếp không?!” **
"Dĩ nhiên là được, nếu đó là điều cần thiết cho sức khoẻ của em"
**“Cảm ơn anh” **- cô cũng nhẹ nhàng gắp thức ăn cho ông, có lẽ ở cái tuổi gần đất xa trời thì những cử chỉ nhỏ ân cần này cũng đủ khiến ông cảm thấy mãn nguyện.
Ông nhìn về hướng Hồ Phong mở lời - "Này Hồ Phong"
Anh ngẩn người dừng đũa -** “Dạ bố gọi con?!” **
"Sắp tới công ty có nhiều việc cần xử lý, con đường đường là con trai cả nhà họ Hồ, vị trí điều hành cũng đến lúc nên tiếp quản rồi, để xem biểu hiện con đến đâu, cuối cùng công ty này cũng sẽ giao lại cho con, liệu mà cố gắng"
Ánh mắt Hồ Phong ánh lên một loại cảm giác mừng rỡ, đây có lẽ là lần đầu tiên ông giao phó trọng trách công ty cho anh, điều này khiến anh có chút sung sướng
**“Bố nói thật ạ?! Con có thể về công ty sao thưa bố?!” **
Ông lạnh lùng ừa một tiếng nhưng lại là điều khiến Hồ Phong cảm nhận sự tồn tại của mình.
**“Con sẽ cố gắng thưa bố” **
**“Được rồi, dùng bửa đi, tí nửa cùng ta đến công ty” **
**“Vâng ạ” **
Nhìn ông và Hồ Phong hoà thuận,trong lòng cô cũng cảm thấy an yên, bao nhiêu năm vào Hồ gia, cô mới được thấy tình cảm bố con ông hoà thuận, trên môi cô cũng nở một nụ cười hạnh phúc.
Thời gian ông và Hồ Phong đến công ty, cô ở nhà liền xuống bếp, những chiếc bánh ngọt mà cô yêu thích cũng có cơ hội được làm rồi, cô nhờ những người hầu tìm kiếm nguyên liệu, bên cạnh là một chiếc ipad để xem hướng dẫn chi tiết cách nấu và thành phần, cô đúng là vui vẻ hơn với những trãi nghiệm này.
Bày trên bàn hàng tá món do chính cô tạo nên, thực đơn cũng đột nhiên phong phú hơn, nếu cô không gặp biến cố cuộc sống có lẽ cô cũng sẽ học lấy một khoá nấu ăn nâng cao, vì ngoài việc thích học ngành Quản trị kinh doanh cô còn thích mình trở thành một đầu bếp giỏi vì cô muốn chăm sóc bửa ăn của người mình yêu thương thêm chất lượng.
Cuộc sống của An Khuê đúng là khởi sắc hơn rất nhiều, cô cố tìm cho bản thân niềm vui, thật ra điều này cũng rất tốt, hàng tuần điều cô mong chờ chính là sự xuất hiện của bác sĩ Minh Hà, bác sĩ Minh Hà ví như một chú chim bồ câu chăm chỉ đưa tin vậy.
~Tuần đầu tiên~
Đây là lần đầu tiên họ có cuộc nói chuyện trực tiếp sau 10 năm xa cách, điện thoại đang được nối máy với Nhật Hạ,những hồi chuông mang theo tâm trạng háo hức của cô, trong điện thoại một giọng nói quen thuộc cất lên
**“Là chị đây An Khuê” **
Nước mắt vô thức rơi, bàn tay cô cũng khẽ run nhẹ, giọng đột nhiên cũng khàn cứng **- “Chị vẫn tốt chứ ạ?!” **
**“Tốt, nhưng An Khuê à, em có nhớ chị không?!” **
"Em… rất nhớ chị" - cả hai điều bật khóc, loại nước mắt của xa cách và yêu thương.
Họ như những con người xa lạ mới quen được nhau vậy, những câu hỏi xã giao thông thường cũng được tạo nên, những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy lại khiến họ mỗi khắc đều như xích gần nhau hơn.
Thật chất họ đang quay trở về với chuỗi ngày mới chỉ quen biết nhau, khoảng cách địa lý vốn không ảnh hưởng đến tình yêu của họ bằng khoảng cách thời gian, họ có thể đợi chờ nhau 10 năm thì khoảng cách giờ bay 1-2 giờ có là gì kia chứ?!
Thứ mà cả cô và Nhật Hạ trông ngóng chính là hàng tuần sẽ được gặp nhau, nói chuyện với nhau và chia sẻ rằng một tuần kia của họ đã có chuyện gì vui và không trãi qua.
Họ vốn là những người trưởng thành nhưng để có thể nói chuyện với nhau lại phải đợi cả tuần còn là cần đến người thứ ba truyền tin, có thể chẳng mấy ai tin nhưng nó vốn đang diễn ra đối với họ - vì họ chính là mối tình đầy ngang trái và đẫm nước mắt.
Họ mong cầu tình yêu chứ - mong cầu được về bên nhau chứ - chỉ tiếc là rào cản của họ không chỉ đơn giản là phụ nữ đã có gia đình mà còn là những vấn đề bao quanh khác, họ vốn không thể hồn nhiên như lúc còn là những thiếu nữ nửa.