Những tưởng sau trận bị đánh tơi tả kia, An Khuê sẽ biết khó mà rút lui, nhưng dĩ nhiên là không đúng ý Linh Lan đến thế, trái lại An Khuê còn cố ý giữ lấy Nhật Hạ bên cạnh cô với tư cách là người yêu của nhau!
Cả đám của Linh Lan đang ngồi ở quán nước trước cổng trường, bỗng dưng một trong số trong bọn họ hét lên nét mặt đầy sự ngưỡng mộ - "Linh Lan xem kìa, có phải tao nhìn nhầm không?!"
Linh Lan dán mắt theo hướng ngón tay, một giây sau bỗng dưng há hốc mồm, vì trước cổng trường chiếc Audi sang trọng của nhà Nhật Hạ đang hiên ngang đậu ở đó, cửa xe được tài xế riêng mở, chẳng những có mỗi nhóm Linh Lan mà còn rất rất rất nhiều học sinh khác gần đó trầm trồ.
Cánh cửa mở ra, từ trên xe Nhật Hạ bước xuống trước, cánh tay chìa vào hướng cửa xe, một bàn tay thon gọn xinh xắn trắng trẽo đặt nhẹ lên tay của Nhật Hạ, cứ thế được Nhật Hạ ân cần dìu xuống xe, xung quanh một âm thanh "ồ" lớn vang lên, tất cả đều không lạ gì xe của Nhật Hạ nhưng lạ ở đây chính là cách Nhật Hạ ân cần với An Khuê. Từ xa ánh mắt Linh Lan như muốn ăn tươi nuốt sống An Khuê vậy, nhưng thử nhìn mà xem nếu không so về gia thế, thì An Khuê và Nhật Hạ đúng là một cặp trời sinh, nét mặt góc cạnh tương đối giống nhau như phu-thê vậy! Linh Lan vo tròn nắm đấm, khuôn miệng ngỡ chỉ nói lời hay ý đẹp lại bất ngờ chửi mắng - "Má! Con đó không phải là không sợ chết đó chứ?!"
Một trong số bọn họ liền nói chen vào - "Nhìn xem, hôm qua đánh nó còn hơi nhẹ à?! Hay là đánh đến não nó hư rồi?! Hôm nay còn công khai nắm tay người vừa giỏi vừa giàu nhất cái trường này là Nhật Hạ nửa chứ?!"
"Đúng đó! Nhưng mà không thể phủ nhận hai người họ rất đẹp đôi ha" - câu nói vừa dứt, âm thanh *bốp liền phát ra, còn có thể là gì nửa chứ?! Chính là Linh Lan đã tát vào đầu người vừa nói câu đó, kèm một tone giọng tức giận đến khó chịu "Não mày hư rồi à?! Tao còn nghe mày khen con nhỏ đó với Nhật Hạ một lần nào nửa thì đừng trách tao" - Linh Lan tức giận bỏ đi một nước, những đứa xua nịnh cũng ngót ngét đi cùng, chỉ có cô gái kia vẫn đang xoa đầu vì đau đớn nhăn nhó ở đó tự nói chuyện một mình mà thôi
"Ôi đau chết mình rồi, nhưng... mình nói đúng mà, ai đời Nhật Hạ lại thương một người vừa không đẹp lại còn xấu tính như Linh Lan chứ" - nói rồi cô cũng vừa xoa xoa chỗ đau vừa bám theo bọn họ, thật ra nếu không vì Linh Lan giàu có cho tiền mua đám bạn đầu gấu này thì có lẽ cũng chẳng ai thèm chơi với Linh Lan, vì cô là mẫu người cực kì xấu tính!
Bỏ qua mọi ánh nhìn ngưỡng mộ có - ganh ghét có - dè bĩu có - Nhật Hạ vẫn nắm chặt tay An Khuê đi vào lớp, Nhật Hạ không sợ trời không sợ đất nhưng cô thì có, cô ghé sát vào tai Nhật Hạ nói nhỏ - "Nè cậu định nắm tay mãi như này sao?!" Nhật Hạ chỉ cười khoái chí, hiên ngang đáp - "Dĩ nhiên. Mà nè sau này chúng ta hãy gọi và xưng hô với nhau bằng tên nha, chúng ta đừng xưng hô cậu tớ nửa nghe xa cách lắm có được không?!"
Cô bỗng dưng che miệng cười, Nhật Hạ liền tỏ thái độ giận dỗi - "Sao đây?! Khuê không muốn à?! Chứ Khuê muốn xưng hô với ai chứ?!"
Cô siết chặt bàn tay đang đan chéo với Nhật Hạ - "Được được nghe hết theo Hạ được chưa..."
Nhật Hạ bẹo má cô trong sự cưng chiều - "Khuê đúng là đáng yêu nhất"
Nhật Hạ khẽ cười tít mắt nhìn về hướng cô đầy yêu thương, ánh mắt dịu dàng này có lẽ chỉ có mỗi cô mới được nhìn thấy mà thôi. Cô cũng liền mỉm cười như cái cách nuông chiều theo đứa trẻ lớn xác trước mặt là Nhật Hạ vậy!
Bao nhiêu năm họ vẫn giữ mối quan hệ bạn bè thân thiết, đột nhiên lại yêu nhau rồi lại đổi cách xưng hô thế này đúng là không thuận miệng cho lắm, nhưng nếu về lâu về dài trong một mối quan hệ thì dĩ nhiên cách thay đổi này rất hợp tình hợp lí!
......................
...GIỜ RA CHƠI - Sân Sau Trường!...
Lúc này Nhật Hạ đang xuống căn tin để mua nước và thức ăn để cùng ăn với cô, cô bây giờ thì đang ngồi ở băng ghế sân sau trường đợi Nhật Hạ, trên tay còn là quyển sách chuyên Toán mà cô vừa mượn ở thư viện, sắp tới cô sẽ thi học sinh chuyên Toán để có cơ hội được học bổng toàn phần ở Đại Học!
Một bóng tay lướt qua, chưa kịp phản ứng quyển sách kia lập tức rơi xuống đất, một giọng nói quen thuộc cất lên - "Nè con nhỏ nghèo mạt kiếp, mày là bị điếc hay là cố tình giả vờ nghe mà không hiểu?! Tao đã bảo mày tránh xa Nhật Hạ ra kia mà sao mày thích đeo bám vậy?!"
Linh Lan tức giận nắm lấy cổ áo cô giọng đai nghiến - "Mày....muốn chết à?!"
Cô thản nhiên đến mức không những Linh Lan mà cả những đứa tay sai của Linh Lan cũng không khỏi bất ngờ, đúng là kẻ yếu sẽ trở nên càng thú vị khi biến bản thân mình thành kẻ mạnh!
Cô gỡ bàn tay thô bỉ của Linh Lan xuống nhẹ giọng - "Sẵn đây tớ cũng thông báo cho cậu biết là chúng tớ đã chính thức yêu nhau, cậu nói xem đã là yêu nhau thì làm sao tớ tránh xa được người tớ yêu là Nhật Hạ chứ?! Cậu thấy đúng không Linh Lan?!"
Linh Lan mặt giận tím tái, thứ mà Linh Lan muốn lúc này có lẽ là dạy dỗ cho cô một trận xứng đáng thì mới có thể hạ được cơn giận này, xung quanh ban nãy còn rất hào hứng cổ vũ nhưng bây giờ bỗng dưng im bật.
Linh Lan vun tay định tát cô thì liền có một bàn tay ai đó bắt lấy giữ chặt, chỉ một vài giây sau đó, cái tát mà Linh Lan định tặng cô bỗng dưng lại giáng vào chiếc má trắng hồng của chính mình, kèm theo là một giọng điệu hùng hồn - "Ai cho phép cậu động thủ với người con gái của tớ vậy hả Linh Lan?!"
Linh Lan ôm lấy má, nước mắt lưng tròng không phải vì đau mà là vì tủi thân - "Cậu đánh tớ sao?! Chỉ vì một đứa không biết thân biết phận trèo cao - đeo bám mà cậu đánh tớ?! Cậu si mê nó vì điều gì chứ Nhật Hạ, nó đã dụ dỗ cậu thế nào vậy hả?!"
Nhật Hạ đứng trước che chắn cho cô, còn cô chỉ việc đứng nép sau lưng Nhật Hạ mà quan sát màn đối đáp của bọn mà thôi - "Nghe nè Linh Lan! Cho dù An Khuê có thế nào cũng là người mà tớ yêu, vì thế tớ biết rõ bản thân yêu An Khuê vì điều gì không cần đến cậu phải ý kiến, còn nửa là tớ chủ động đeo bám hơn nửa An Khuê chưa từng dụ dỗ tớ, cho nên sau này tớ yêu cầu cậu tránh xa người yêu tớ ra!"
Sự khẳng định này càng khiến Linh Lan thêm phần tức tưởi, những ai có mặt tại đây cũng trở nên hoa mắt ù tai không tin một đại tiểu thư Nhật Hạ lại có thể yêu một đứa vừa nghèo vừa có người bố không ra gì như An Khuê! Người sốc nhất có lẽ là Linh Lan rồi
"Cậu nói gì cơ?! Cậu thật sự yêu nó sao?!"
Giọng điệu Nhật Hạ chắc nịt có phần quát mắng - "Có phải cậu là người đã gây ra những vết thương trên mặt của An Khuê hôm trước không? Nếu đúng là cậu, thì sẵn đây tớ muốn nói cho cậu biết, bất kể sau này có phải là cậu làm hay không?! Miễn trên người của An Khuê có vết thương, tớ liền đến tìm cậu tính sổ, nghe rõ không?!"
Mới chỉ vừa giằng giọng quát mắng Linh Lan, nhưng khi quay lại hướng An Khuê lại nhỏ nhẹ đến cưng chiều - "Khuê! Mình đi thôi" - tay Nhật Hạ đan chéo tay cô cứ thế cùng nhau bước đi, Nhật Hạ đi lướt ngang Linh Lan cố tình để vai mình chạm vào vai Linh Lan!
Trong lòng Linh Lan lúc này chính là chết lặng, Linh Lan đứng lặng đó im bật, cái tát khi nãy của Nhật Hạ không đau bằng con tim cô, nhìn thấy người mình thương tay trong tay kẻ khác còn dằn mặt mình trước bao nhiêu người, con tim cô chính là vỡ vụn - nó ví như mảnh thuỷ tinh vỡ nát đến mức không còn có thể gom lại đủ những mảnh vỡ li ti nửa rồi!
Ở diễn biến khác, Nhật Hạ vẫn giữ chặt bàn tay cô dẫn đi, cảm giác mà cô cảm nhận được khi đi theo phía sau Nhật Hạ chính là cảm giác luôn luôn an toàn tuyệt đối, thứ cảm giác mà chỉ có mỗi mình Nhật Hạ mới có thể tạo nên được!
Hai người họ ngồi xuống một băng ghế đó cách chỗ Linh Lan cũng không xa lắm, Nhật Hạ nhẹ nhàng để cô ngồi xuống, chẳng nói chẳng rằng sờ nhẹ nhàng vào những chỗ có miếng dán cá nhân ánh mắt có chút long lanh - "Khuê nè, có đau không?! sao lại không nói với Hạ là Khuê bị bọn họ đánh chứ?! Nhìn xem gương mặt người Hạ yêu ra nông nỗi nào rồi?!"
Cô chỉ lắc đầu mỉm cười - "Cảm ơn Hạ, cảm ơn vì đã bảo vệ Khuê! Cảm ơn vì đã không tin lời người khác nói"
"Sau này không được giấu Hạ những việc này nửa, Hạ thật sự rất xót có biết không?!"
Cô chỉ gật đầu, rồi nhẹ ôm lấy Nhật Hạ! Có lẽ cảm giác này chính là một liều thuốc chữa lành hữu hiệu nhất với một người đầy vết thương trong tâm hồn như cô! Thứ cảm giác người mình yêu cũng yêu mình đúng là rất khó diễn tả bằng lời.