Cả hai nhìn nhau không ai nói bất kì lời nào, gần 10 năm xa cách cuối cùng cũng có thể gặp lại nhau, nhưng đến một cái ôm nhớ nhung hay chỉ đơn giản là chào hỏi An Khuê cũng chẳng dám trao cho Nhật Hạ, bởi vì An Khuê có cái khó của mình.
Họ thật ra có thể hiểu được đối phương thế nào thông qua ánh mắt, một loại cảm giác chỉ giành riêng cho bọn họ mà thôi, sự mất mát đã khiến họ thay đổi rất nhiều, tâm tư cũng tuyệt nhiên được giấu kín, hơn nửa trong căn phòng này vừa có camera quan sát vừa có máy ghi âm, bản thân An Khuê không được để mình sơ suất!
Sương Sương thấy làm lạ nên cũng liền mỉm cười bắt chuyện - “Rất vui được gặp phu nhân” - Sương Sương bắt tay với An Khuê rồi lại nói tiếp **- “Phu nhân của ông Hồ đúng là rất đẹp, có đúng không luật sư Hạ?!” ** **“Ờ! Không những rất đẹp mà còn là tài sắc vẹn toàn, có đúng không - An Khuê?!” **
An Khuê cười gượng **- “Cậu nói quá lời rồi” **
Sương Sương đảo mắt quan sát hai ánh nhìn của họ, bỗng cảm thấy có chút lạnh sống lưng **- “Tôi có tài liệu cần xem thêm, tôi ra ngoài xe trước đợi cô nhé luật sư Hạ, chào phu nhân” **
Cô khẽ gật đầu - Sương Sương biết ý nên liền tránh đi, cánh cửa vừa đóng lại, chưa kịp để Nhật Hạ mở lời cô đã mở lời trước **- “Cậu bao năm không gặp cậu vẫn sống tốt chứ?!” **
**“Tốt?! Dĩ nhiên rất tốt rồi” **
**“Cậu đúng là thay đổi nhiều rồi, nói năng cũng hùng hồn hơn và đặc biệt là trẻ đẹp hơn” **
Nhật Hạ mỉm cười có chút gì đó nhoi nhói trong lòng
**“Cậu cũng vậy, thay đổi nhiều rồi, cậu làm đám cưới sao lại không mời tớ?! Hay là cậu không muốn tớ chúc phúc cậu?!” ** An Khuê nhìn Nhật Hạ khẽ nhướng nhẹ mài - **“Nhật Hạ nè! Cậu còn nhớ lúc chúng mình còn ở quê không?! Lúc tớ bị đám giang hồ truy đuổi, chúng ta đã phải trốn vào một căn nhà hoang, lúc đó tớ đã rất sợ, sợ sau khi bị bọn chúng phát hiện sẽ không thể ở bên cậu nửa - đến giờ thì hay rồi, chúng ta vẫn còn thở và vẫn có thể gặp lại nhau, cậu thấy có may mắn không?!” **
Trong lòng Nhật Hạ đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cẩn thận nhìn theo ánh mắt của An Khuê, và dĩ nhiên Nhật Hạ hiểu được dấu hiệu mà An Khuê đang tạo ra đó là gì.
**“Nhớ chứ! Đúng là cuộc sống đã thay đổi nhiều rồi, giờ cậu và tớ đều đã là vợ của người khác, chúng ta gặp lại nhau đúng là ông trời thương xót rồi. Thấy cậu vẫn tốt là vui rồi, vậy còn bác gái?! Bác gái khoẻ chứ?!” ** An Khuê ngập ngừng, giọng bỗng chùn xuống - "Mẹ tớ - mất rồi, có lẽ giờ này mẹ đã ở thiên đường phù hộ tớ khoẻ mạnh rồi đó"
Nhật Hạ bấu chặt ngón tay cái vào ngón trỏ để kìm nén cảm xúc của mình, đúng hơn là Nhật Hạ biết cảm giác mất mát này với An Khuê lớn đến mức nào **- “Xin lỗi! Là tớ không biết nên đã vô tình chạm vào nỗi buồn của cậu?!” **
**“Không sao! Khi xưa có nhiều chuyện xảy ra quá, tớ chưa kịp chào tạm biệt cậu, giờ nhìn cậu vẫn tốt là được rồi, tớ cảm thấy hơi mệt, phải về phòng rồi, khi khác sẽ nói chuyện nhiều hơn nhé” **
**“Được! Tớ cũng nên về làm bản di chúc gửi cho ông Hồ rồi, tạm biệt” **
"Tớ tiễn cậu"
An Khuê tiễn Nhật Hạ ra cửa, vẫy tay chào Nhật Hạ rồi dứt khoác rời đi, biểu hiện này cho Nhật Hạ biết, cô thật sự đang gặp phải vấn đề, Nhật Hạ vốn cũng hiểu ý nên liền rời đi ra cổng, nơi mà trợ lý Sương Sương đã đợi sẵn trên xe, vệ sĩ cung kính mở cửa xe và đưa họ rời khỏi Hồ gia đi về hướng sân bay!
Bên trong căn phòng của cô,từ trên cao nhìn xuống - ánh nhìn cô vẫn dõi theo chiếc xe chở Nhật Hạ, mãi đến chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi - khuất bóng, cô bấu chặt vào tấm rèm cửa để kìm nén bản thân không được khóc, nếu cô khóc sẽ lập tức lộ rõ thứ cảm xúc trong lòng hơn nửa - ông sẽ có cớ để đối phó Nhật Hạ
***:“Hi vọng chị vẫn nhớ mật mã năm xưa của chúng ta, nhớ là đừng manh động làm chuyện không nên làm, có biết không?! Em đã nghĩ đến ngày chúng ta có thể hạnh phúc nhưng dòng đời vốn không cho chúng ta bên nhau” ***
Trên đường ra sân bay Nhật Hạ im lặng không nói bất kì câu nào, dĩ nhiên là Nhật Hạ biết tai mắt của ôg Hồ đang có mặt ở đây! Đợi đến khi lên máy bay, Sương Sương mới kề sát tai hỏi nhỏ **- “Luật sư Hạ có phải cô gái khi nãy có mối quan hệ đặc biệt với cô không?! Là người yêu cũ à?!” **
Nhật Hạ chỉ gật đầu, Sương Sương như kiểu kinh ngạc đến mức không nói nên lời, vì Sương Sương không nghĩ Nhật Hạ lại từng yêu con gái, trong đầu Sương Sương lúc này lại nảy ra rất rất rất nhiều câu hỏi không tên - cũng không rõ rốt cuộc là vì sao họ lại chia tay để trở thành những vị phu nhân đỉnh lưu như hiện tại.
***:“Rõ ràng là họ vẫn yêu nhau, ánh mắt ban nãy với một đứa cà thơi như mình thì không thể nào cảm nhận sai được?! Vậy rốt cuộc tại sao họ lại như vậy mới được chứ?! Giận nhau rồi lấy chồng?! Hay là gia đình ngăn cản?! Ôi sao mình lại nhiều chuyện thế nhỉ, hay là cứ hỏi thẳng” ***
Sương Sương quay sang hướng Nhật Hạ định hỏi thì đã nhìn thấy Nhật Hạ nhắm mắt như đang ngủ vậy, nên Sương Sương chỉ thở dài rồi lặng im không hỏi thêm nửa.
Nhìn như Nhật Hạ đang ngủ nhưng dĩ nhiên là không rồi, trong đầu Nhật Hạ chính là nghĩ đến mẫu chuyện lúc nãy mà An Khuê đã nói.
*** ***
**“Suỵt - đừng la lớn” **- An Khuê nắm chặt cánh tay Nhật Hạ run rẩy, họ đang trốn trong một căn nhà hoang ở ngoại thành, vì sao ư?! Vì bố cô thiếu nợ giang hồ, ông dùng cô để cấn nợ và những gã đang tìm kiếm la hét chửi bới đe doạ bên ngoài kia chính là chủ nợ, dù Nhật Hạ đã ra sức nói rằng cô sẽ trả nợ nhưng họ vẫn muốn bắt lấy An Khuê, đó là lí do họ chạy thụt mạng đến nơi hẻo lánh này!
An Khuê nhỏ tiếng, giọng run rẩy **- “Chị à em sợ lắm, có khi nào họ tìm thấy chúng ta không?!” **
Cô đặt tay lên bàn tay An Khuê chấn an** - “Đừng sợ có chị ở đây, chị sẽ không để họ động vào em, có được không?!” **
**“Em sợ, thật sự rất sợ, nếu để họ tìm thấy - chúng ta sẽ chết chứ?!” **
**“Không đâu” **
Cô ôm chặt An Khuê trong lòng cho đến khi bên ngoài tiếng bước chân đã không còn, hơn nửa cũng không nghe thấy tiếng chửi rủa của bọn chúng, Nhật Hạ vẫn trong trạng thái đề phòng, trong lòng cô chính là An Khuê đang sợ đến mặt tái nhợt.
**“Họ đi rồi, không sao nửa rồi” **
An Khuê ôm chặt hơn bật khóc **- “Chị à, nếu sau này chúng ta gặp nguy hiểm, chị nhất định phải chạy thật nhanh biết không?!” **
**“Khờ quá! Sao chị có thể bỏ lại em?! Hay là vầy, nếu sau này chúng ta gặp chuyện không thể nói, chỉ cần khẽ nhướng mài thế này và nhắc đến câu chuyện này, chúng ta sẽ lập tức hiểu rằng đối phương đang có chuyện khó nói và đang gặp phải chuyện nguy hiểm có được không?!” **
An Khuê gật đầu, vẫn ôm chặt lấy cô, cô xoa đầu vỗ về để An Khuê không còn sợ nửa!
*! *
Nhật Hạ đột nhiên giật mình mở tròn mắt, thở gấp - ánh mắt lo lắng đến bất lực ***:“Em ấy đang có chuyện khó nói và cả gặp chuyện nguy hiểm - hơn nửa rõ ràng ông Hồ không phải chỉ đơn giản muốn mình gặp em ấy như một cách tương phùng thông thường? Chẳng lẽ em ấy đang bị uy hϊếp sao?! Làm cách nào để cứu em ấy đây chứ?!” ***
Nhật Hạ thở dài, khối não chỉ ngập tràn hình ảnh và cả giọng nói của An Khuê mà thôi! Liệu rằng họ sẽ bình an chứ?!