Đêm dài đằng đẳng, cô không cách nào ngủ được, đúng hơn là vì trong đầu cô nhiều suy tư đến mức không còn chỗ chứa nửa rồi. Khi con người ta rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần sẽ sản sinh ra rất rất nhiều suy nghĩ lệch lạc, đây cũng là nguyên nhân hình thành những động cơ dẫn đến chuyện ngoài ý muốn, liệu cô sẽ ổn chứ?!
Mặt trời sớm đã lên tới đỉnh đầu tự bao giờ, ở một góc nhỏ hẹp dưới gầm cầu có một chút thiếu sáng, vẫn là hai mẹ con cô, vì đêm qua đến tận sáng cô mới có thể chộp mắt nên hiện tại cô đã say giấc trong tư thế ngồi tựa lưng vào tường, bên dưới vẫn là mẹ cô đang gối đầu nhìn thì có vẻ là bà đang ngủ ngon giấc, nhưng thật ra thì bà đã nhiễm phong hàn và đang trong trạng thái gần như hôn mê.
Điện thoại cô đêm qua sau khi nhắn tin cho Nhật Hạ cũng đã sập nguồn từ lâu rồi, nên chẳng có bất kì điều gì có thể đánh thức được cô lúc này! Với một đứa trẻ sống trong hoàn cảnh nghèo khó như cô, con đường duy nhất là ăn học để thay đổi số mệnh cũng tuyệt nhiên không còn nửa nhưng ngang trái hơn bố cô chính là người dập tắt hết mọi thứ.
Hôm nay chẳng phải ngày thi tốt nghiệp sao?! Ấy vậy mà một học sinh giỏi chăm ngoan, chưa bao giờ đi muộn như cô lại vắng mặt, nó như một tin tức nóng hổi truyền từ người này rồi lại đến người khác và rồi tin tức này trở nên hot nhất tại trường lúc bấy giờ.
Sáng nay đã có một Nhật Hạ háo hứng đợi chờ cô ở cổng trường, chỉ để cùng nhau ăn sáng rồi cùng nhau nắm chặt tay vào phòng thi nhưng... sự chờ đợi ấy đã không có sự phản hồi, nụ cười vui vẻ hào hứng ấy dần chuyển thành nét mặt lo lắng đến bất lực, ánh mắt vẫn nhìn đao đáo xung quanh mong chờ cô sẽ xuất hiện nhưng thời gian vô tình cứ trôi, còn cô thì lại biệt vô âm tính. Nhật Hạ liên tục bấm gọi vào số máy của An Khuê nhưng chỉ nhận lại là một giọng nói quen thuộc của tổng đài, Nhật Hạ chẳng còn biết mình đã nhấn gọi bao nhiêu lần nửa rồi, sự mong đợi - hi vọng cuối cùng lại đổi lấy sự lo lắng và tuyệt vọng!
Nhật Hạ bước vào phòng thi với tâm lý cực kỳ nặng nề, bản thân Nhật Hạ vốn không thể tập trung được, cảm giác bất an trong lòng dâng trào đến hồi hộp, Nhật Hạ sợ sợ An Khuê có chuyện gì bất trắc, nỗi sợ ấy mỗi một khắc đều như lớn lên không có dấu hiệu giảm bớt, thời gian trong phòng thi lúc bấy giờ ví như một trận chiến sống còn vậy, Nhật Hạ muốn rời đi, nhưng chuyện đó là không thể ngay lúc này!
......................
Một cơn ác mộng đã kéo cô về với thực tại, cô tỉnh lại trong tình trạng hoảng loạn, chới với, mồ hôi lạnh đổ lả chả trên gương mặt lấm lem ấy, cô liền quáng tính nhìn xuống chân mình - mẹ cô vẫn nằm yên ở đó, cô mới liền thở phào nhẹ nhõm - "Ơn trời! Chỉ là ác mộng thôi sao!" Cô khó nhọc dụi mắt và nhìn về hướng ánh nắng có chút chói chang bên ngoài kia mà cô liền mỉm cười trong sự khắc khổ của số phận - "Thì ra đã muộn rồi sao? Cho dù bản thân có học giỏi thì sao chứ? Sống lương thiện thì sao chứ?! Chẳng phải cuối cùng cũng không thể vượt qua cái gọi là số phận an bài sao?!"
Đang bận với mớ suy nghĩ vẩn vơ, bất ngờ hơi thở mẹ cô đột nhiên gấp gáp, nó khiến cô chuyển sự chú ý về hướng mẹ cô đang nằm dưới chân, tay cô sờ lên trán liền hốt hoảng lay tay bà thật mạnh - "Mẹ...mẹ à tỉnh lại đi mẹ?! Đừng làm con sợ mà mẹ.....mẹ....."
Đáp lại lời kêu gọi khẩn khiết của cô chỉ là một giọng ư a trong đau đớn của mẹ cô, cô hoảng hốt gấp rút móc chiếc điện thoại trong túi áo, liền phát hiện nó vốn đã hết pin từ bao giờ rồi, cô cố chấp nhấn nhấn liên tục nhưng nó vốn không thể sáng màn hình, cô chính là vừa hoảng vừa bất lực, cô nhẹ đặt mẹ mình xuống, chạy nhanh về hướng có ánh sáng tìm người giúp đỡ, cô chạy đến nắm chặt lấy cánh tay một anh chàng xa lạ cầu cứu...
Giọng cô gấp gáp - "Anh... anh ơi, làm ơn... làm ơn gọi giúp em một chiếc xe cấp cứu có được không ạ?! Mẹ em có chuyện rồi ạ"
Anh chàng kia có chút né tránh định bỏ đi vì anh ta nghĩ cô là kẻ xấu muốn ăn vạ, cô liền quỳ xuống ngay chân anh khóc nghẹn cầu xin - "Xin anh... đừng bỏ đi, mẹ em đang cần đến bệnh viện, xin anh mở lòng thương xót, gọi giúp em xe cấp cứu đi ạ"
Anh chàng lúc này mới tin rằng cô thật sự cần sự giúp đỡ, liền đỡ cô dậy - "Bình tĩnh đã em đừng khóc, tôi sẽ gọi giúp em"
Cô mừng rỡ gập đầu - "Cảm ơn anh, đội ơn anh, ơn này mãi mãi em sẽ không quên"
"Được được! Em đừng hoảng"
Cô nhốn nha nhốn nháo, hai tay chấp vào nhau liên tục đứng ngồi không yên, anh thanh niên bên cạnh cũng liền cảm thấy thương xót.
Mãi một lúc tiếng còi xe cấp cứu dần dần rõ hơn, nhân viên y tế theo chân cô vào đến chỗ mẹ cô đang nằm và đưa lên xe cấp cứu trở về bệnh viện, trên xe cô nắm chặt tay mẹ mình tuyệt nhiên im lặng đến đau xót! Bởi vì lúc này cô như một đứa trẻ hoàn toàn chết tâm vậy, cô hận bố mình, hận cuộc sống đã khắc nghiệt với mẹ con cô, hận bản thân vì không thể chăm sóc tốt cho mẹ mình!
......................
Còn về phía Nhật Hạ, cuối cùng buổi thi cũng kết thúc, Nhật Hạ nhanh chóng rời khỏi phòng thi ra xe riêng của mình giọng điệu gấp gáp yêu cầu - "Mau...đến bệnh viện...nhanh lên"
"Dạ cô chủ"
Trước khi vào phòng thi, Nhật Hạ đã lệnh cho vệ sĩ phải tìm được tung tích của An Khuê trước khi kỳ thi kết thúc, nghe tin cô ở bệnh viện với thân thể lấm lem lòng Nhật Hạ chính là vừa lo vừa xót vừa hoảng, chiếc xe Audi sang trọng lao nhanh trên cung đường, còn chẳng màng có phải đèn đỏ hay không cứ thế lao thật nhanh đến bệnh viện.
Nhật Hạ hất ha hất hãi chạy đến phòng cấp cứu, nhịp thở của Nhật Hạ dồn dập liên hồi, từ xa nhìn thấy hình ảnh An Khuê đang ngồi thất thần ở băng ghế chờ, cơ thể lấm lem đen đúa, Nhật Hạ lập tức chạy đến, ngồi xổm trước mặt nắm lấy bàn tay cô, gấp gáp hỏi - "Khuê bị sao vậy?! Khuê có sao không?! Sao lại khóc chứ?! Ai ức hϊếp Khuê?!"
Cô chỉ lặng ở đó không đáp, hai hàng nước mắt lăn dài, dù cho có cố gắng mạnh mẽ đến đâu đi nửa nhưng vừa nhìn thấy Nhật Hạ, cô lập tức cảm thấy bản thân uất ức, muốn méc Nhật Hạ, muốn Nhật Hạ trừng trị tất cả, nhưng... cô không thể mãi xem Nhật Hạ như một chỗ để dựa dẫm vì cô không biết được rằng sau này mọi thứ sẽ ra sao!
Nhưng cho dù có ra sao trong khoảnh khắc này, cô vẫn chọn ôm chằm lấy Nhật Hạ, cô liên tục khóc nấc, Nhật Hạ cũng chỉ đành im lặng xoa lấy tấm lưng đơn độc của cô, Nhật Hạ chỉ cần ngó sơ đã có thể thấy cô bị thương,Nhật Hạ biết ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì đó rất khủng khϊếp mới khiến người mà mình yêu tàn tạ đến mức đáng thương thế này!
Phải đến khi bác sĩ bước ra, cô mới liền ngưng khóc - đứng bật dậy - "Mẹ con sao rồi bác sĩ?!"
"Bệnh nhân vì quá lao lực thêm nửa đề kháng rất yếu cần được theo dõi thêm, bệnh nhân còn nhiễm phong hàn rất nặng, chúng tôi đã tiêm thuốc và vào nước biển cho bệnh nhân nên tạm thời đã không sao, người nhà nên chú ý một chút thì hơn"
Cô mừng gỡ gật đầu lia lịa - "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ"
Cô quay lại ôm lấy Nhật Hạ hò reo - "Mẹ... mẹ của Khuê không sao rồi, thật sự không sao rồi"
Nhật Hạ xoa lưng cho cô liền an ủi - "Được rồi, bác gái không sao rồi thì Khuê cũng nên lo cho mình đi đã, mau đi theo Hạ"
Nhật Hạ liền kéo tay Cô đi - "Nè! Từ từ đã Hạ, chúng ta đi đâu chứ?!"
"Dĩ nhiên là đi kiểm tra cho Khuê rồi, không được la ó, ngoan ngoãn nghe lời Hạ nhanh lên, nếu không Hạ sẽ giận thật đó"
Còn là gì được nửa chứ, dĩ nhiên là Nhật Hạ kéo cô đến chỗ bác sĩ cho bác sĩ kiểm tra tình hình của cô rồi, nhìn cơ thể lấm lem thêm vài vệt máu khô trên người nửa, nhìn cô lúc này đừng nói là Nhật Hạ mà đến cả một người xa lạ ngoài đường cũng thương xót!
Phải mất một tí thời gian để kiểm tra và băng bó vết thương trên cơ thể cô, Nhật Hạ mới an tâm thở phào nhẹ nhõm được! Nhật Hạ còn chu đáo kêu vệ dĩ mua hẳn một bộ đồ mới cho cô, vì bộ quần áo lúc này vừa bẩn vừa rách nửa.