“Nhưng mà, dù cho ngươi không tới trêu chọc ta, thì sau khi ta thăng cấp Hắc Thiết Tà Lệnh, cũng sẽ đi tìm ngươi.”
Chỉ là gã không ngờ tới được, La Hồng lại tự mình dâng đến cửa.
“Vốn cho rằng ngươi là Nho tu, nhưng không ngờ lại là Kiếm tu, quan trọng nhất chính là, thân là Kiếm tu lại không mang theo kiếm bên mình, cũng thật ngu xuẩn.”
Hồ Chỉ Thủy nói.
Gã cũng không gấp gáp làm gì, lấy tu vi Bát phẩm đỉnh phong của gã thì dư sức giết được Kiếm tu Cửu phẩm.
La Hồng cảm thấy lồng ngực mình đau rát, bả vai bị xuyên thủng một cái lỗ lớn, không ngừng nhỏ máu.
Khỏ trách Triệu Đông Hán nói, con đường tu hành vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút thì vạn kiếp bất phục.
Trốn là trốn không thoát rồi.
Vậy... Làm sao giết gã này đây?!
Tất nhiên La Hồng không cam lòng cứ thế mà chết ở chỗ này.
Hắn nhìn chằm chằm Hồ Chỉ Thủy.
Triệu hồi Tà Ảnh?
Trong lòng La Hồng gạt bỏ suy nghĩ này, dù cho có triệu hồi Tà Ảnh Địch Sơn, thì sợ là cũng khó thoát khỏi cái chết.
Chỉ dựa vào mỗi Tà Ảnh Địch Sơn thì chưa chắc sẽ đánh thắng được tên Hồ Chỉ Thủy này.
Sở dĩ Huyết Linh Cơ bị Tà Ảnh Địch Sơn chém chết, phần lớn là vì sát khí của ả đã bị La Hồng hút sạch.
Nhưng lúc này đây trạng thái của Hồ Chỉ Thủy lại vô cùng mạnh mẽ.
Hơn nữa, Tà Ảnh là con át chủ bài duy nhất của hắn, nhất định phải tìm thời cơ thích hợp để thay đổi ván cờ, nếu tùy ý làm lộ, mà vẫn không giết chết được Hồ Chỉ Thủy thì coi như là mất hết toàn bộ hy vọng.
Ban đầu La Hồng chỉ định đến đây phá hư cái văn hội này, ai mà ngờ được, một cuộc văn hội, lại thật sự biến thành cảnh tượng chết chóc...