Thẩm Nam Tinh bất đắc dĩ mặc anh treo trên người mình trong chốc lát, xách cơm hộp anh mới mua vào phòng bếp.
Cơm hộp không có gì mới lạ, chỉ có thịt thái sợi xào ớt xanh đơn giản.
Thẩm Nam Tinh gắp thịt và ớt xanh ra đĩa rồi đổ phần cơm chưa chín kĩ của tiệm cơm vào nồi cơm mới nấu.
Lòng thầm nghĩ sau này mỗi bữa trưa có nên trở về hay không, Dịch Phong Từ không biết chăm sóc bản thân, hoặc là nói anh lười chăm sóc bản thân.
Anh đối xử cẩn thận tỉ mỉ với Thẩm Nam Tinh bao nhiêu thì lại qua loa cho xong với chính mình bấy nhiêu.
Giống như một mình anh thì sống qua ngày thế nào cũng được, ăn mặc không kén chọn, nóng hay lạnh cũng được, mấy năm nay tốt hơn một chút, từ khi Thẩm Nam Tinh tới đây giám sát, ít nhất không lừa gạt cho qua như trước nữa.
Nhưng làm sao để giải quyết hoàn toàn vấn đề này đây?
Tựa như chỉ có Thẩm Nam Tinh ở bên anh lâu dài thì mới có thể trị tận gốc.
Tại anh sẽ không nỡ để cậu cùng anh ăn bữa cơm nguội ngắt.
Cho dù là vì Thẩm Nam Tinh.
Anh cũng sẽ tự động thủ làm chút thức ăn ngon.
Bữa trưa có sự tham gia của Thẩm Nam Tinh, thức ăn quả nhiên phong phú hẳn lên.
Hai người vừa nói chuyện vừa bàn xem buổi chiều có đi ra ngoài không.
Cuối cùng quyết định ăn cơm xong thì ngủ trưa sau đó cùng đi siêu thụ mua nguyên liệu nấu ăn.
Ngày mùa thu ngắn, khoảng bốn giờ, mặt trời đã bắt đầu xuống núi. Màu vàng cam phủ khắp không trung, cách cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài như thể đang thưởng thức một buổi triển lãm nghệ thuật độc đáo.
Thẩm Nam Tinh hiếm khi được nghỉ ngơi, tâm trạng rất tốt, chờ Dịch Phong Từ đỗ xe xong thì cùng nhau tiến thẳng tới khu thực phẩm tươi sống của siêu thị.
Cậu là khách quen của siêu thị này, nhớ rõ cách bày biện các loại sản phẩm, chỉ một lát đã đầy xe, chẳng xem xét xem chiếc tủ lạnh cũ kĩ nhà Dịch Phong Từ có đủ năng lực chứa hết hay không.
Trước kia anh không đi cùng nên không thể ngăn cản hành vi mua sắm điên cuồng sợ anh ăn không đủ no kia, nay đã đi theo, anh chỉ đành vừa đẩy xe vừa lén trả lại một ít đồ trong xe về chỗ cũ.
Khoảng bảy giờ, hai người ra khỏi siêu thị.
Lúc này về nhà nấu cơm thì hơi muộn, Thẩm Nam Tinh tùy ý lựa một nhà hàng, dẫn Dịch Phong Từ vào giải quyết bữa tối.
Ngày thường bọn họ rất ít tới đoạn đường phồn hoa đông đúc này, hôm nay vừa lúc tới đây, cơm nước xong không vội vã rời đi mà đi dạo dọc theo con phố ồn ào náo nhiệt này.
Đèn đuốc trên đường sáng trưng, hai bên đều là cửa hàng trang trí tinh xảo, mặt hướng ra đường phố đều là cửa sổ sát đất to rộng, người qua đường có thể thông qua đó ngắm nhìn cảnh tượng bên trong, sau đó bị hấp dẫn bởi bố cục hoặc nội dung mà tiến vào thăm quan hoặc mua sắm.
Thẩm Nam Tinh dừng chân trước một hiệu sách, kéo Dịch Phong Từ vào, kết quả lúc vào hai người, lúc ra chỉ có mình cậu?
Cậu đứng ở cửa hiệu sách đang định gọi cho Dịch Phong Từ lại thấy anh cũng không đi xa mà đứng ở cửa của tiệm bán hoa đối diện, đang nói chuyện với một cô bé khoảng mười tuổi.
Cô bé mặc một chiếc áo lông màu tím nhạt, đứng giữa vô số thùng hoa, hỏi Dịch Phong Từ: “Anh ơi, anh muốn mua hoa nào thế? Để tặng bạn gái đúng không?”
Dịch Phong Từ: “Không phải.”
Cô bé lại hỏi: “Hay là tặng bạn của ba mẹ?”
Dịch Phong Từ lắc đầu: “Cũng không phải.”
“Vậy tặng cho ai ạ?” Cô bé sốt ruột: “Anh phải nói với em muốn tặng cho ai thì em mới đề cử cho anh được nha.”
Dịch Phong Từ ngẫm nghĩ, cố ý hạ giọng, thần bí lại không thiếu ý khoe khoang: “Hẳn là bạn trai tương lai.”
“Bạn trai?” Cô bé ngẩn ra, tựa như không quá hiểu loại quan hệ mới lạ này, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, lập tức đặt một ngón tay trước đôi môi hồng nhuận, cũng hạ giọng giống Dịch Phong Từ: “Em biết rồi!”
Dịch Phong Từ hỏi: “Cho nên em cảm thấy anh nên mua hoa nào tặng em ấy?”
Cô bé suy tư: “Anh mới nói bạn trai tương lai, nói cách khác, anh đang theo đuổi anh ấy ạ? Các anh còn chưa ở bên nhau ư?”
“Ừ.”
“Anh xác định nhất định sẽ theo đuổi được anh ấy không?”
Dịch Phong Từ: “Xác định.”
Cô bé hỏi: “Vì sao? Nếu anh còn đang theo đuổi, làm sao khẳng định được sẽ thành công hay không? Chẳng lẽ anh ấy cũng thích anh?”
Dịch Phong Từ: “Thích.”
“Hai anh thích nhau?”
“Ừ.”
“Vậy sao anh còn phải theo đuổi nữa? Hai anh đã thích nhau rồi không phải nên ở bên nhau sao?”
“Có lẽ còn một vài trở ngại nên công thể chính thức bên nhau.”
“À.” Cô bé cái hiểu cái không, “Vậy làm sao bây giờ? Nếu những trở ngại ấy vẫn ngăn cản các anh thì anh vẫn sẽ theo đuổi anh ấy ư?”
Dịch Phong Từ cụp mắt ngắm hoa, đáp: “Đương nhiên.”
Cô bé hỏi tiếp: “Tại sao? Nếu như trở ngại ấy rất lợi hại, không cho phép các anh ở bên nhau thì sao?”
“Vậy cũng không ảnh hưởng anh theo đuổi em ấy.”
“Sao lại không ảnh hưởng? Anh theo đuổi anh ấy không phải là để được ở bên anh ấy hay sao? Nếu không thể bên nhau, vì sao còn muốn theo đuổi?”
Cô bé tuổi không lớn nhưng hiểu rất nhiều điều, tuy Dịch Phong Từ chỉ là một vị khách ghé qua mua hoa nhưng cô bé cũng đã thay anh và bạn trai tương lai lo lắng.
“Đương nhiên là bởi vì thích em ấy.” Dịch Phong Từ ngắm hoa tulip màu tím xinh đẹp trong thùng hoa dưới chân, nâng mắt nhìn bóng dáng Thẩm Nam Tinh trong cửa kính sát đất của tiệm bán hoa.
Khoảng cách giữa Thẩm Nam Tinh và anh rất gần, trước sau chỉ khoảng một mét.
Anh vẫn đứng đối diện với cô bé, tầm mắt lại thông qua cửa kính chạm vào ánh mắt Thẩm Nam Tinh, khẽ cười.
“Trở ngại có tồn tại hay không thì đều không thể ngăn cản anh thích em ấy, càng không thể ngăn cản anh theo đuổi. Hôm nay không theo được thì còn có ngày mai. Ngày mai không theo được thì còn có ngày kia. Đời này không theo được thì còn có kiếp sau.”
Cô bé hỏi: “Vậy kiếp sau vẫn không theo đuổi được thì sao?”
Dịch Phong Từ bỏ tiền mua thùng hoa tulip tím kia, cười đáp: “Còn có kiếp sau nữa.”
Gió thu lạnh lẽo, tới ban đêm càng lạnh thấu xương.
Ngày mai là lập đông.
Từ giữa hè đến đầu đông, Thẩm Nam Tinh vẫn luôn trốn tránh trong không gian tự do Dịch Phong Từ xây cho cậu, hưởng thụ cái ôm của anh, hưởng thụ nụ hôn của anh, hưởng thụ hết thảy những trải nghiệm của một cặp tình nhân nhưng chưa từng cho anh một đáp án chính thức.
Dịch Phong Từ không thúc giục cậu, cậu liền giấu chuyện này đi, giả bộ như không phát sinh chuyện gì, giả bộ quan hệ giữa bọn họ cứ tự nhiên mà phát triển đến tình trạng trước mắt này.
Sợi dây màu đỏ kia vẫn buộc từng vòng từng vòng lên cổ tay cậu, nhìn màu sắc thì không khác mấy so với lúc Dịch Phong Từ mới mua về. Loại đồ vật này không dễ bảo quản, không thể thường xuyên dính nước, nếu không sẽ theo thời gian từ từ bạc màu. Tuy Thẩm Nam Tinh đã cố hết khả năng giữ cho nó không phai màu nhanh, lúc tắm cũng tháo ra nhưng trên sợi dây vẫn có những điểm phai màu do dính nước.
Thẩm Nam Tinh nhìn sợi tơ hồng kia hồi lâu, mãi đến khi Dịch Phong Từ đi tới, mới thay đổi tầm mắt.
Bó hoa tulip nở rộ với đường kính hơn ba mươi centimet tương đương với thùng hoa được Dịch Phong Từ ôm vào lòng.
Thẩm Nam Tinh không ngắm hoa mà nhìn chăm chú vào đôi mắt Dịch Phong Từ, nương theo ảnh ngược trong mắt anh thấy được những bông hoa nở rộ chen chúc nhau dưới ánh đèn đường.
Cậu muốn nói gì đó, khóe miệng khẽ động, nhất thời không nói nên lời, đôi tay nắm chặt lại, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí nói với Dịch Phong Từ: “Tháng sau chúng ta cùng về nhà đi.”
Dịch Phong Từ không khỏi ngẩn ra.
Thẩm Nam Tinh vội ho khan một tiếng, ngượng ngùng chuyển ánh mắt, “Nếu bọn họ không đồng ý.”