Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 6: Chỗ tốt



Chương 6: Chỗ tốt

Phố võ giả là nơi mà các võ giả trao đổi hàng hóa như công pháp, chiến kỹ, thảo dược hoặc một số tài nguyên mà mình cần.

Còn có cả đấu võ đài nữa, chuyên dành cho những ai muốn cải thiện khả năng thực chiến hoặc đơn giản là muốn đánh nhau.

Cả ba đi dạo xung quanh, ngắm nghía vài món hàng. Hi vọng có thể nhặt nhạnh chỗ tốt.

Khắp nơi có đầy các quầy hàng, ngoài những thứ đã liệt kê trên còn bán rất nhiều thứ lạ lẫm, ừ lạ lẫm.

Đây là một cục đá bình thường a, còn bảo cái gì là thiên thạch từ trên trời rơi xuống.

Ngươi đây là đang vũ nhục ánh mắt của một vị Chuẩn Đế cường giả. Gian thương tâm quá đen.

Không phải nói, thật sự là vẫn có một ít cơ duyên.

Bí pháp, tẩy tủy thảo, công pháp, ồ còn có một tấm gỗ chứa một tia ý cảnh…

Bất quá hắn đều không quá để ý, dù sao mình đã có đủ nhiều. Không cần tham với người ta.

"Một cây tĩnh tâm thảo này bao nhiêu tiền thế, ông chủ?" Mặc Tân hỏi giá ba cây tẩy tủy thảo này.

Tĩnh tâm thảo cùng tẩy tủy thảo ngoại hình rất giống nhau. Lại còn thường hay mọc chung một chỗ.

Nên nếu không phải là người rất am hiểu về dược thảo rất dễ bị nhầm lẫn. Đây xem như là chỗ tốt có thể nhặt nhạnh.

Hắn đơn thuần là có cảnh giới cao, tầm mắt rộng rãi nên nhìn một phát là nhận ra.

Ông chủ thật là vận may, bảy cây nhìn như tĩnh tâm thảo lại có ba gốc tẩy tủy thảo.

Chủ gian hàng thấy câu được cá, liền lớn giọng nói: "Năm mươi văn tiền một cây. Không nói nhiều."

Mặc Lương nghe thấy cái giá, trực tiếp chỉ mặt chủ quán chửi:

"Con mẹ nó, gian thương, một gốc tĩnh tâm thảo giá bình thường chỉ có ba mươi bốn mươi văn tiền trái phải.

Ngươi sao không đi ăn c·ướp đi."

Bạch Vân cũng nói: "Quá đắt a chủ quán, ngươi không sợ bị Thất Tinh các hỏi tội sao?"

Chủ quán không nói hai lời mang ra tấm vải có một cái dấu ấn bảy ngôi sao cùng một thanh kiếm:

"Nhìn thấy gì chưa, đây là chứng chỉ hành nghề do Thất Tinh các cấp.

Ta không phải gian thương, ta là người làm ăn chân chính có giấy chứng nhận từ cơ quan địa phương."

Mặc Tân vỗ vai tứ đệ cùng Bạch Vân, kéo bọn hắn ra.

Lại hướng về chủ quán: "Thôi, không phải chỉ có mỗi ngươi bán tĩnh tâm thảo, chúng ta sang chỗ khác."

Nói xong, Mặc Tân làm bộ muốn rời đi.

Chủ quán thấy con mồi của mình sắp thoát khỏi lưới, liền vội vã:

"Ây da, vị công tử này, có gì dễ nói. Ta sẽ giảm giá cho ngươi a."

Mặc Tân có chút vươn vai, khởi động thân thể. Lao vào chủ quán, bắt đầu cuộc chiến trả giá.



Hiệp một – chủ quán thắng.

Hiệp hai – hắn thắng…

Một hồi tranh qua cãi lại, khô hết cả họng. Rốt cục giá cả thành ba mươi hai văn tiền mỗi cây.

Bảy cây tổng cộng hết hai trăm hai mươi bốn văn tiền.

Còn được chủ quán tặng kèm một đơn thuốc rách nát.

Giao tiền cho chủ quán, bọn hắn liền rời đi.

Số tiền 'mượn' được từ mấy anh côn đồ lúc nãy, một hơi bay hết.

Còn phải lấy hai mươi văn từ túi tiền riêng bù vào.

Mặt ngoài trông hắn lỗ nhưng thật ra hắn rất lời.

Một cây tẩy tủy thảo giá trị tận bảy lượng bạc a.

Còn là loại tài nguyên có tiền, cũng chưa chắc mua được. Bạo lợi.

Đang lúc Mặc Tân bọn hắn vui vẻ tiếp tục dạo phố, một đại hán có khuôn mặt toàn sẹo từ bên cạnh hắn lướt qua.

Nụ cười biến mất, ánh mắt biến đến có chút nguy hiểm.

Là ma tu, trên người hắn ma khí trước mắt Mặc Tân không thể che giấu.

Tỏa ra vô cùng nồng nặc còn có cả mùi máu tươi. Nhân loại máu tươi.

Xem ra là hắn ít nhiều có liên quan đến vụ người m·ất t·ích. Cơ bản có thể xác định là do ma tu làm.

Lướt qua, người đại hán biến mất giữa biển người.

Ngoài Mặc Tân ra, Bạch Vân cũng có vẻ để ý tới hắn.

Mặc Tân bí ẩn dò xét: "Cái người đàn ông lúc nãy thật là đáng sợ a.

Mặt hắn toàn là sẹo, buổi tối mà gặp được chắc ta xỉu vì sợ mất."

Lời này, làm cho Mặc Lương cùng Bạch Vân đều có chút buồn cười.

Mặc Tân bất quá là người thường, sợ là dễ hiểu nên bọn hắn không có ý chê bai.

Bạch Vân cho ra đáp án: "Hắn tên là Hồng Đại Lực, đến từ Hồng gia.

Nghe bảo tháng trước vào Tùng Liên sơn mạch thám hiểm, lúc bước ra thì cả người đều b·ị t·hương.

Dung mạo cũng bị hủy, may mà người nhà nhận ra hắn."

Nghe được hai từ Hồng gia, Mặc Lương nghiến răng nghiến lợi:

"Hắn chính là Hồng gia. Cái kia Hồng gia."



"Chuyện gì thế? Tứ đệ."

"Tam ca ngươi có phần không biết.

Hồng gia không biết uống lộn thuốc gì, hai tháng này thế mà dành địa bàn kinh doanh của Mặc gia mình.

Dạo này nhà ta rất hay t·ranh c·hấp với bọn hắn.

Càng ngày có chút kịch liệt. Đã có người trọng thương rồi."

Tới đây, Bạch Vân xen lời: "Không chỉ các ngươi, Hồng gia còn tranh với Bạch gia, Lâm gia."

"Vậy thì đúng là ăn gan hùm gan hổ a." Mặc Lương trào phúng.

Hồng gia là một trong những thế lực có sức mạnh gần với tam đại phú hộ nhất.

Về mặt tài phú thì không bằng Mặc gia, nhưng về mặt thực lực thì lại vượt xa. Thứ bọn hắn thiếu chính là Linh cấp võ giả.

Hồng gia à. Mặc Tân có chút trầm ngâm.

Chờ chút, ta hiện giờ là ai. Ta là Mặc Tân, một người thường a.

Mẹ nó, vậy thì lo nhiều như vậy làm gì.

Bây giờ đứng trước mặt hắn là một tên Thạch cấp tầng ba võ giả, hắn cũng đánh không lại.

Suy nghĩ nhiều như vậy làm chi, chỉ cần không động đến người nhà hắn là được rồi. Có chút cười tự giễu.

Bất quá nói như thế nhưng không thể không phòng. Hắn có kế hoạch khác.

Chuẩn Đế cường giả không phải dễ chọc, cho dù chỉ có một nửa ký ức cũng không dễ chọc.

Bạch Vân nhìn lướt xung quanh: "Với cả A Lương, dạo này ngươi có để ý hay không!

Thạch Sơn trấn mấy tháng nay có rất nhiều khuôn mặt lạ.

Dù sao trước đây ta là chưa từng gặp."

Mặc Lương đảo mắt trên phố, gật đầu: "Hình như đúng như ngươi nói.

Có vài khuôn mặt quá lạ lẫm. Mà nhìn đều không phải dễ chọc. Toàn là kẻ hung hãn."

Mọi người lại đi quanh một lát, bước đến khu yêu thú.

Nồng nặc mùi huyết tinh phả vào mặt. Nơi đây rao bán yêu thú t·hi t·hể, các loại vật liệu liên quan đến chúng.

Yêu thú là những con thú hay thực vật được thiên địa linh khí tẩm bổ mở ra huyết mạch bản nguyên, từ đó bước vào con đường tu luyện.

Ở đây phần lớn là nhất giai yêu thú. Nhị giai yêu thú thỉnh thoảng có xuất hiện nhưng rất nhanh sẽ hết hàng.

Võ giả ăn thịt yêu thú có thể giúp tăng cường tốc độ tu luyện, bảo dưỡng thân thể, duy trì khí huyết, trì hoãn sự già yếu.

Các di nương có vẻ trẻ hơn lão cha rất nhiều cũng là vì lý do này.

Mà lại võ giả lượng cơm ăn rất là lớn, hằng ngày đều là một lượng chi tiêu đắt đỏ.

Ăn thịt yêu thú này, ăn linh mễ này. Mặc gia cũng có đồng ruộng cho riêng mình, nhưng cũng chỉ có được mười mẫu mà thôi.



May là Mặc gia không có quá nhiều võ giả, nên hiện tại vẫn rất đủ lượng.

Cho nên mới nói, nhà không có tiền, rất khó để trở thành võ giả.

Bỗng, Mặc Lương để ý tới một quầy bán yêu thú vật liệu gần đó.

"Đại sư huynh, ngươi đây là lập nghiệp sao?" Có chút lưu manh tiến đến.

Chủ quán là một người thanh niên lưng hùm vai gấu, khuôn mặt chữ điền, nhìn là cái người thẳng thắn.

Giọng nói của Mặc Lương làm hắn chú ý.

"Ai u, đây không phải là Mặc sư đệ ư. Lại đây lại đây.

Không phải, ngươi ngay lập tức cút cho ta."

Lúc đầu là vui vẻ đón tiếp, nhưng nhớ ra điều gì liền lớn giọng quát.

"Đại sư huynh Tần Sơn của ta ơi, bớt giận, bớt giận."

Mặc Lương thân thiết đi tới, vỗ vai Tần Sơn.

"Mẹ kiếp, không biết tán tỉnh con gái người ta thì đừng có chỉ bậy." Tần Sơn ủy khuất nói ra.

"Cái gì mà chỉ cần ngươi thật lòng, chỉ cần ngươi chân thành thì đảm bảo cô nương người ta sẽ thương mình.

Ngựa, đều là giả."

Uổng công ngươi là cái nam tử hán đại trượng phu, làm bộ ủy khuất thực sự là cay con mắt.

Nghe Tần Sơn kể lể hắn có chút không hiểu.

Không nhẽ không phải sao. Chỉ cần ngươi thật lòng là đủ mà, lần nào hắn cũng thành công.

Cô gái nào đều đồng ý cùng hắn đi gánh hát, đi ăn cơm.

Về phần cái việc kia, thì hắn chưa làm. Dù sao cũng là võ giả, sắc dục là dao cạo xương.

Hắn nhưng là có thiên phú đột phá Linh cấp. Cần thủ thân để không làm mất nguyên dương.

"Tần huynh, bao nhiêu một lít máu yêu thú vậy?" Mặc Tân chỉ vào mấy bình huyết dịch hỏi.

Thấy có khách hàng, Tần Sơn nhanh nhảu giới thiệu:

"Đây là máu của nhất giai trung kỳ yêu thú giá…

Cái này máu nhất giai sơ kỳ yêu thú giá…"

Thấy Tần Sơn nói xong, Mặc Lương giới thiệu cho hắn:

"Đại sư huynh đây chính là anh ruột ta, Mặc Tân.

Còn cái tên nhìn như con gái này là em họ ta, Bạch Vân."

"Ai u, đây là khách hàng lớn a."

Vừa dứt lời, Tần Sơn liền mang ra hai cái bình ngọc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.