Mặc Tân tu luyện rất lâu, vừa đúng lúc tới giờ cơm trưa. Ngửi được mùi hôi hám trên người, liền chạy đi tắm rửa.
Ngâm mình trong thùng nước ấm, các dây thần kinh và tĩnh mạch giãn ra làm Mặc Tân thoải mái vô cùng.
Phần cơ bắp nhức mỏi của thân thể cũng đạt được thư giãn, thoải mái khiến hắn nhắm mắt lại.
Được một lúc, tam thiếu gia dùng tay kỳ cọ cơ thể. Tẩy đi tạp chất tồn đọng trên da trong quá trình tu luyện lúc nãy.
Tắm rửa sạch sẽ mới thấy được da thịt hắn khỏe mạnh, dù trắng sáng nhưng không mất đi sự nam tính. Đường cong cơ bắp rõ ràng, sắc nét. Như ẩn chứa lực lượng ghê gớm.
Mặc Tân bước ra khỏi thùng gỗ, dùng khăn lau sạch nước trên mình. Thay đồ mới, sạch sẽ thơm tho, xuất phát đi kiếm cơm ăn.
Hôm nay hắn chọn một bộ y phục màu xanh lam, tóc được buộc lên theo kiểu đuôi ngựa. Nhìn trông như một vị văn nhân, lúc nào cũng có thể xuất khẩu thành thơ.
"Đi ăn thôi, đi ăn thôi ~" Mặc Tân chế lại cái từ khúc mới nghe hôm qua. Nhún nhảy đi đến phòng ăn. Chưa đến nơi nhưng mũi của hắn đã ngửi được mùi thơm, từ khá xa.
Bỗng, "Tam ca, đang đến phòng ăn à?? Đi chung đi." Một cánh tay khoát qua vai hắn. Chính là tứ đệ, Mặc Lương.
Hắn tò mò nhìn Mặc Tân: "Tam ca, lúc nãy ta nghe thấy tiếng ngươi hét khá to. Còn nghe thấy tầng hai hay cái gì đó??"
"Đừng nói với ta là ngươi đột phá tầng 2 đi?" Mặc Lương thăm dò. Ánh mắt hắn bắt kỹ mọi chuyển động cơ bắp trên mặt của tam ca, hòng nhìn ra sự thật.
"Huynh khinh thường đệ à! Đệ thế nhưng nghe được rõ ràng." Mặc Lương trợn mắt.
"Ừm, kệ ngươi. Ta đi ăn trưa." Không quan tâm đến Mặc Lương, Mặc Tân nhấc chân đi chỗ khác.
"Ê, huynh chờ ta với." Mặc Lương 'v·út' một cái bắt kịp bước chân hắn.
"Hừ, không nói thì không nói!! Việc gì phải ngó lơ ta." Tứ thiếu gia không hài lòng với thái độ của huynh trưởng mình.
"Lão cha, xuất quan chưa?" Mặc Tân chắp hai tay sau lưng, lên tiếng.
"Huynh còn không biết, đệ làm sao biết được. Sáng giờ, đệ chỉ lo tu luyện. Không ra khỏi cửa." Mặc Lương cảm thấy tam ca hỏi rất vô lý. Ánh mắt hắn bắt được bóng hình người nào đó, "Lão cha xuất quan rồi! Hắn đang ngồi ở phòng ăn kìa."
"Vậy thì nhanh đi gặp hắn nào." Hai huynh đệ tăng tốc, nhảy vào chỗ đó.
Mặc Lương lơ đễnh liếc qua tam ca. 'Hử, tam ca đã tu luyện thân pháp rồi à? Tốc độ thật nhanh, dù không bằng mình.' Mặc Lương nghĩ thế.
Mặc Tân đã nhận ra ánh mắt của Mặc lương, nhưng hắn không quá để ý. Có điểm gì đột xuất hoặc không hợp lý đều có thể đổ thừa là truyền thừa của vị tiền bối kia.
"Hahahaha, hai đứa con trai rốt cục cũng chịu ló mặt ra. Tới đây, tới đây." Mặc Kiên thấy được hai huynh đệ, vẻ mặt tươi cười 'quắc quắc' hai đứa nhập bọn.
Ở đây, mọi người đã tập trung đông đủ. Nào là, các vị di nương, hai vị tỷ tỷ, ngũ muội Mặc Lan và cuối cùng là Nhâm gia gia. Khuôn mặt của họ vui vẻ, vui sướng, hưng phấn có đủ.
Mặc Lương không hiểu ra sao: "Sao cả nhà cười ghê thế? Có việc mừng à?!"
"Cốp."
"A, đau quá. Sao mẹ đánh con?!!" Mặc Lương ôm đầu, quỳ xuống, oan ức lên tiếng.
"Để ý đến cách nói chuyện của ngươi đi. Ăn nói cho nghiêm chỉnh vào. Ghê cái gì mà ghê!! Có việc vui thì mới cười chứ." Tam di nương tức tối cho một bàn tay vào đầu Mặc Lương, vì tội ăn nói không đúng mực.
"Mẹ có thể nhắc nhở con mà, việc gì phải động tay động chân." Mặc Lương vuốt vuốt chỗ đau.
"Ta không thích. Đôi khi đánh lại hiệu quả hơn." Tam di nương không nể mặt, lườm hắn nói.
Mặc Lương nhìn ánh mắt nàng, hơi sợ sệt. "Xin lỗi cả nhà. Là ta không đúng."
Mặc Kiên không can thiệp, phẩy tay: "Không sao, biết rút kinh nghiệm cho lần sau là được."
"Người đâu? Lên món. Xong việc rồi thì lui ra, để không gian riêng lại cho chúng ta."
"Hôm nay, nhà mình mở tiệc à?" Mặc Tân từ tốn hỏi, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.
"Đúng thế, tiệc lớn. Cha ngươi có việc vui." Nhâm lão vuốt râu giải thích.
"Việc gì thế ạ?" Mặc Lương đầu u một cục, hỏi.
"Không nói được, lát nữa vào thư phòng sẽ kể cho các ngươi." Nhâm lão lắc đầu, không chịu tiết lộ.
"Hahaha, hôm nay là ngày lành tháng tốt. Rốt cục Mặc gia cũng có cơ hội rồi." Khuôn mặt của Mặc Kiên phơi phới, thân hình mập mạp hơi run rẩy.
"Ngươi đừng có lắm lời nữa. Mau động đũa. Tụi nhỏ đói lắm rồi kìa." Đại di nương thúc giục.
"À, ừ. Ăn đi, ăn đi. Mời cả nhà ăn cơm." Mặc Kiên lấy lại tinh thần, mời mọi người ăn trưa.
"Cuối cùng Mặc Lan ta cũng có cơ hội ăn cơm." Mặc Lan 'vênh váo' nói ra. Chẳng những không gây khó chịu, còn mang theo một sự đáng yêu lớn lao. Không phải ăn cháo, thực sự là niềm vui lớn đối với nàng.
Nàng đã chán ngấy mấy món ăn có kết cấu loãng rồi. Nhiều lần cầu xin mẹ, mới được thử ăn một bữa cơm. Nếu không bị nghẹn, vậy thì kể từ hôm nay, Mặc Lan sẽ ăn cơm, không cần ăn cháo dinh dưỡng nữa.
"Hì hì, ngũ muội giỏi nhất. Nè, tỷ gắp cho muội một miếng sườn." Mặc Hạ gắp cho nàng ta một miếng sườn thơm ngon, màu sắc bắt mắt.
"Cảm ơn, nhị tỷ. Ta yêu ngươi nhất." Mặc Lan hưng phấn nhận lấy. Không đầy một lát, chén của nàng đã chất đầy các món ăn.
Cả nhà yêu thương, ai cũng gắp cho Mặc Lan một thứ. Cô bé khuôn mặt vui sướng. Há miệng nhai kỹ, sợ mình bị nghẹn mất đi cơ hội lần này.
Mặc Tân cười cười nhìn xem cảnh này. Tứ di nương thậm chí còn phân ra một tia tinh thần lực, tùy thời chú ý đến Mặc Lan.
Mọi người chăm chú dùng bữa. Thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.
Trong lúc đó, có người không nhịn được. Hai người đàn ông, hai tay làm đủ loại ký hiệu. Mặc Lương gật đầu, làm lại ký hiệu xác nhận, phải không?
Mặc Kiên quơ tay, làm ký hiệu, chính xác. Mặc Lương mừng khấp khởi, quay sang tam ca. Cũng định làm ký hiệu để nói cho hắn, thông tin mà mình vừa lấy được.
Lại chợt nhận ra, tam ca không biết ngôn ngữ ký hiệu, liền buông tay xuống, tranh thủ ăn uống.
Mặc Tân không phải không biết, chỉ làm giả là không hiểu thôi. Nhưng hắn cũng đã thấy được nội dung mà hai người truyền tải, là việc lớn. Đủ để thay đổi số phận Mặc gia.
Mặc Tân đã cảm nhận được luồng khí vận bên dưới Mặc gia, càng vững chắc và tráng kiện hơn. Chẳng mấy chốc nữa, luồng khí vận đó sẽ hóa thành khí vận chi thú.
Về phần tại sao võ giả phải học ngôn ngữ kí hiệu. Đơn giản thôi, để phòng ngừa bị nghe lén. Chỉ có Hồn cấp võ giả mới có thể truyền âm nhập mật.
Vì thế để phòng ngừa bị nghe trộm, võ giả thường học ngôn ngữ kí hiệu để tiện cho việc giao tiếp.
Không phải lúc nào mình cũng đi vào một căn phòng cách âm để nói chuyện. Ví dụ như đang ở ngoài trời, đang đi săn thú phát hiện cơ duyên lớn…
Vì thế để bảo mật những tin tức, thông tin quan trọng, võ giả nào cũng buộc phải biết ngôn ngữ kí hiệu.
Giác quan của võ giả được cường hóa rất mạnh, mỗi người đều có một phiên bản yếu hóa của Thuận Phong Nhĩ và Thiên Lý Nhãn cộng lại.
Trong đó, thính giác là nguy hiểm nhất. Nghe nói thích giác của Linh cấp võ giả, có thể nghe rõ được hết thảy âm thanh trong phạm vi bán kính một trăm mét. Cực kỳ nguy hiểm.
Còn thị giác vẫn có thể dùng vật gì đó che khuất tầm nhìn, chưa nguy hiểm bằng. Vì thế, chỉ cần là việc quan trọng, ai cũng dùng ngôn ngữ kí hiệu hết.
Sau bữa ăn, mọi người ngồi trong đình viện hóng mát ăn trái cây. Trừ Mặc Tân, Mặc Kiên và Nhâm lão.
Nhâm lão thì về phòng nấu thuốc, chờ hai tên dược đồng mới được Mặc Lương thu phục, đến dùng thuốc. Còn gia chủ Mặc gia thì dẫn Mặc Tân vào thư phòng.
Trước khi hai huynh đệ Mặc gia đến phòng ăn, Mặc Kiên đã đem tin tức dưới dạng ngôn ngữ kí hiệu, truyền cho cả nhà rồi. Chỉ có mỗi Mặc Tân và Mặc Lan không biết thôi. Trong mắt người khác, cả hai chưa học ngôn ngữ kí hiệu.
Mặc Lan còn quá nhỏ, sợ lỡ lời. Nên không nói cho nàng, tránh vẽ vời cho thêm chuyện.
Vừa đóng lại cửa, "Hahaha, Tân nhi. Từ nay, cha của ngươi cũng là một tên võ giả." Mặc Kiên cười to nói ra.
"Thật, là sự thật. Bản thân ta cuối cùng không phải là người thường. Đã có thực lực nhất định." Mặc Kiên thoải mái nói ra.
Bấy nhiêu năm này, hắn thực sự chịu đủ. Nhận ánh mắt gièm pha từ các gia tộc khác. Ngoài giàu ra, thì vũ lực rất yếu.
Bởi vì mình không có vũ lực, nên địa bàn kinh doanh còn khá nhút nhát. Có tâm nhưng vô lực.
Nhưng bây giờ hắn đã khác. Những kẻ kia chờ đấy, xem ta một tiếng hót làm kinh người đây. Mặc Kiên tự sướng trong lòng, nụ cười trên mặt hơi không kìm chế được.
Quân không tướng như hổ không đầu. Một gia tộc hùng mạnh, không thể thiếu sự lãnh đạo tài tình của một vị gia chủ đại tài. Theo như ánh mắt của Mặc Tân. Mặc Kiên hội tụ đủ yếu tố để trở thành lãnh tụ.
Nhìn xem Mặc gia dưới tay của hắn, phát triển như nào liền biết. Mặc gia trong tay của lão cha được mệnh danh là tam đại phú hộ của Thạch Sơn trấn.
"Ơ, nhưng mà sao lão cha nhập võ nhanh thế? Chẳng lẽ thiên phú của ngài rất tốt." Mặc Tân thật tò mò chuyện này.
"Nói đến đây, ta lại đau lòng. Lần này ta đập rất nhiều tài nguyên vào người. Mới nhất cử đột phá trở thành võ giả." Mặc Kiên vuốt mặt, vẻ mặt nhức nhối nói ra.
"Ta sợ mình lớn tuổi, dù cho có cảm nhận được linh khí cũng chưa chắc trong thời gian ngắn nhất trở thành võ giả. Vì thế ta ích kỷ dùng hết dược thảo, đập tu vi.
Trời không phụ lòng người, thành công đả thông huyệt đạo. Chứ làm gì có thiên phú." Mặc Kiên thở phào nhẹ nhõm rồi lại buồn rầu.
May mắn là thành công, nếu không hắn không biết đường nào để nói cho mọi người.
Quá hổ thẹn, dùng tài nguyên của gia tộc mà không báo trước.