Thám Tử Bóng Đêm

Chương 23: Biến đổi



Trong lúc này, bên ngoài sân vườn biệt thự nhà Redson, Maggie đang nói chuyện với các đồng nghiệp của mình. Trước mặt cô là một đội cảnh sát tinh nhuệ, ai nấy đều trong tư thế sẵn sàng.

- Mọi người! Hiện tại Ma cà rồng đang cải trang thành Daniel Redson. Lát nữa mọi người đợi lệnh của tôi xông vào bắt ngay hắn lại.

***

Phía bên trong, Tina Watson nói bằng một giọng nghi hoặc:

- Này, Daniel! Sao tự nhiên cách nói chuyện của cậu khác thế?

- !!! – Daniel giật mình chột dạ.

- Cậu nói về chuyện nhà cậu mà cứ như là người ngoài cuộc đang nhìn vào gia đình Redson ấy.

Một thoáng chút không tự nhiên, Daniel trở lại trạng thái bình thường.

- A... E hèm... – Daniel đưa tay lên day day cổ họng chỉnh lại giọng của mình. – Cô đấy, tôi đang nói cô đấy...

- Tôi... tôi làm sao?

Daniel chỉ vào Tina.

- Chính cô là hung thủ trong vụ án này! Tôi đang phá án cô đừng có lảng sang chuyện khác.

- Tôi... tôi có đánh trống lảng gì đâu. Cậu nói chuyện khác mọi ngày thật đấy chứ.

- Đó... đó... đó... – Daniel lại chỉ vào Tina. – Cô lại bắt đầu lảng sang chuyện khác đấy. Thôi được rồi... bây giờ để tôi giải thích vụ án Sharon đi này!

- ... – Tina không nói gì nữa và Daniel tiếp tục.

- Sau khi giết Brian, cô đã nhốt "bác Sharon của tôi" lên gác mái, ít nhất là cho đến lúc cảnh sát đi khỏi. Thế nhưng sau đó cô đã nhốt bác ấy ở đâu? Đâu thể nào cứ để bác ấy ở đó mãi như vậy được. Khả năng cao là cô đã nhốt bác ấy ở nhà kho bỏ hoang sau biệt thự này vì tôi thấy chỉ có nơi đó là thích hợp nhất. Nghĩ vậy nên tôi đã đến nơi đó kiểm tra. Tại nơi đó tôi đã thấy một chiếc áo phao và một sợi dây ở đó.

Thomas nhớ lại những gì mình đã thấy ở nhà kho. Daniel tiếp tục:

- Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nếu như tôi không nhầm thì mọi chuyện là như thế này. Sau khi cảnh sát đi khỏi, tối hôm đó cô đã đem và ném Sharon xuống nhà kho đó. Nhà kho đó không có cửa vào mà chỉ có một chiếc giếng trời nên để ra ngoài ta phải trèo lên một sợi dây. Cô đã thu sợi dây lại khiến Sharon bị nhốt ở trong đó. Tôi không hiểu tại sao cô lại không giết Sharon tại nhà kho ngay lúc ấy. Có thể lúc đầu cô muốn biết Sharon đã biết đến đâu rồi và tiếp tục lợi dụng bà ta hoặc cũng có thể cô chưa trực tiếp giết người bao giờ nên cô nghĩ mình không đủ sức giết bà ta chăng? Tôi không biết chắc cô đã nghĩ gì nhưng tóm lại cô đã không giết Sharon ngay mà phải đợi đến hôm sau.

- ...

- Hôm sau, cô đã làm gì? Đầu tiên cô mua một chiếc áo phao, cô rạch một đoạn quanh phần cổ và vai áo. Cô luồn một sợi dây thừng vào trong vết rách đó rồi khâu lại bằng những nét chỉ hờ. Cô không cắt sợi dây chỉ đó mà nối dài sợi chỉ đó bằng với sợi dây thừng. Xong xuôi, cô đến nhà kho, đứng bên giếng trời ngó xuống nói chuyện với Sharon. Cô nói rằng tất cả những chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm nếu bà ta đồng ý nghe cô nói thì cô sẽ ném một sợi dây và kéo bà ta lên. Tất nhiên là Sharon không tin nhưng bà ta cũng muốn thoát khỏi nhà kho đó nên bà ta đã đồng ý với lười của cô. Cô ném chiếc áo phao có nối sợi dây xuống và nói bà ta hãy mặc chiếc áo vào và cô sẽ kéo bà ta lên. Sharon cũng bán tín bán nghi nhưng cuối cùng bà ta cũng chui cổ qua áo phao. Bà ta không biết rằng khi bà ta chui cổ qua áo phao thì bà ta cũng tự chui đầu vào một chiếc thòng lọng siết cổ bà ta. Cô kéo bà ta lên đúng như lời cô nói, tuy nhiên, giữa chừng cô dừng lại không kéo bà ta lên nữa. Cô kéo sợi chỉ mà cô đã dùng để khâu vết rách lại. Vết rách bị tung ra, sợi dây thòng lọng siết lại thắt cổ của Sharon Redson. Vậy là cô đã hoàn thành việc giết và ta.

- ...

- Tuy nhiên, lần này có khác so với hai lần trước. Lần trước là cô điều khiển từ xa còn lần này cô trực tiếp giết người nên cô không có bằng chứng ngoại phạm. Vậy phải làm thế nào để loại cô khỏi diện tình nghi đây? Cô đã nghĩ ra một cách. Nếu Sharon được phát hiện trong một căn phòng kín mà cô không thể có chìa khóa để vào thì cảnh sát sẽ loại cô ra khỏi diện tình nghi. Cô cứ để yên xác chết đó rồi về làm việc như bình thường. Đêm tối, khi cả nhà đã đi ngủ cô lấy đem thi thể Sharon vào phòng Russell. Có lẽ cô đã có được chìa khóa để vào nhà B từ trên người của Sharon. Còn phòng của Russell không được ai động tới kể từ sau khi anh ta chết nên cô có thể vào đó dễ dàng. Cô treo bà ấy lên ngọn đèn trùm rồi lấy các sợi chỉ màu sắc khác nhau buộc lên mọi đồ vật trong phòng. Sau đó, cô lấy một sợi chỉ buộc lên tay nắm cửa rồi đem đầu còn lại buộc lên chốt cài của cửa thông gió. Cô đã tính toán sợi chỉ vừa đủ để cô thực hiện thủ thuật của mình. Cuối cùng, cô khóa cửa lại từ bên trong, trong phòng Russell có chìa khóa, cô đặt chìa khóa vào trong người Sharon, không quên nhét cái huy hiệu vào cùng rồi cô ra khỏi phòng qua cửa thông gió, cửa thông gió đủ cho một người như cô chui qua, và đóng cửa thông gió lại. Sáng hôm sau, khi có người phát hiện ra xác chết họ sẽ mở cửa ra để vào phòng. Khi mở cửa, sợi chỉ buộc ở tay nắm sẽ căng ra và kéo chốt cửa thông gió xuống và tạo ra một căn phòng kín, tất nhiên sau đó sợi chỉ cũng đứt luôn. Như vậy, không phải là căn phòng bị khóa kín từ đầu mà là khi một cánh cửa mở ra thì một cánh cửa đóng lại khiến chúng ta tưởng đó là một căn phòng kín. Cô đã buộc chỉ lên mọi đồ vật trong phòng nên khi cảnh sát bước vào có nhìn thấy sợi chỉ ở tay nắm thì cũng sẽ nghĩ nó bị buộc như những đồ vật khác mà không hề có ý niệm gì. Cô sợ rằng khi có người phát hiện ra xác chết họ sẽ vào trong phòng bằng cách trèo qua cửa thông gió như vậy thì sẽ lộ hết, dù xác xuất đó là rất nhỏ nhưng để chắc ăn cô đã chọn bà Army là người đầu tiên phát hiện ra vụ án. Khổ người của bà Army thì không thể chui qua cửa thông gió được nên chắc chắn khi nhìn thấy xác chết bà ấy sẽ vào phòng bằng cách chạy đi lấy chìa khóa hoặc phá cửa xông vào. Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc đó bà Army, Sarah và cô đang đi gọi mọi người dậy đúng không nhỉ? Cô đã kéo 5 sợi chỉ ra ngoài khe cửa để thu hút sự chú ý của bà Army để đảm bảo bà ấy là người đầu tiên nhìn vào phòng và phát hiện ra xác chết. Khi bà Army hét lên vừa hay có Michael chạy đến phá cửa xông vào đúng với ý cô nhưng nếu không có Michael thì có lẽ người chạy đến phá cửa sẽ là cô đúng không? Thật ra cô làm như vậy khi cảnh sát đến hiện trường bà Army và Harmond sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Họ sẽ nghi ngờ Harmond và bà Army hợp tác vụ này nhưng chắc là cô cũng chẳng quan tâm đâu nhỉ?

Daniel nói xong, Tina bắt đầu mất kiên nhẫn với cuộc nói chuyện này:

- Ờ! Cậu nói thế xong cậu có bằng chứng gì không?

- Tôi đoán chắc bằng chứng ở trong người cô. – Daniel nói và chỉ vào áo của Tina Watson. – Cứ mỗi lần giết người cô đều để lại một thứ gì đó để vạch trần một ai đó trong gia đình chúng tôi đúng không? Lần này cũng vậy nhưng cô lại bị tôi chặn lại trước khi kịp ra tay. Nếu bây giờ tôi tìm được thứ gì đó trong người cô và cảnh sát từ "thứ đó" có thể tìm ra được một "tội ác" nào đó của thành viên trong gia đình Redson thì cô chính là hung thủ. Tất nhiên tôi chưa biết đó là thứ gì nên cũng đang định tìm đây.

- A! – Thomas im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng. – Anh đánh ngất cô ấy rồi kéo cô ấy vào đây để tìm xem trong người cô ta có gì lạ không?

- Đúng vậy! – Daniel quay sang Thomas nói – Thế chứ anh tưởng tôi định làm gì?

Thế rồi Daniel quay sang Tina:

- Đầu tiên, tôi sẽ giao cô cho cảnh sát. Cảnh sát sẽ khám người cô và tìm được vật ở trong áo cô. Từ đó cảnh sát sẽ tìm ra được một "tội ác" nào đó của gia đình Redson một cách dễ dàng vì cô đã sắp đặt như vậy. Tình huống này thật là buồn cười, cô sắp đặt để cảnh sát tìm ra một cách dễ dàng rồi cô lại mong cảnh sát không tìm ra được gì bởi nếu tìm ra sẽ chứng minh cô là hung thủ. Tất nhiên, nếu như cô có một lý do hợp lý để giải thích tại sao cô lại có trong người một thứ liên quan đến "tội ác của gia đình Redson" thì xin cứ trình bày.

Daniel nói xong. Không gian im lặng. Cả Daniel và Thomas đều nhìn về phía Tina. Cô ta không nói gì. Cuối cùng, Tina mỉm cười:

- Thôi được rồi! Tôi đầu hàng! – Nói đoạn cô ta lấy ra trong người một chiếc đĩa CD. – Cảnh sát sẽ không khó khăn gì khi tìm ra tội ác của gia đình Redson hết bởi tôi đã ghi nó vào đây. Đây là toàn bộ tội ác của gia đình Redson, tôi định sẽ giết Harmond rồi đặt nó bên cạnh thi thể ông ta, cảnh sát tìm được chiếc đĩa này sẽ bắt Emily và Jennie vào tù, vậy là tôi có thể hoàn thành xong kế hoạch giết người của mình rồi, xem ra không được.

- Cô có thể trả lời tôi một câu hỏi được không? – Daniel nói.

- Cậu muốn hỏi gì?

- Tại sao cô lại làm vậy? Cô muốn giết ai thì giết, muốn ai vào tù thì cứ gửi chứng cứ đến cảnh sát tại sao phải bày ra trò mèo vờn chuột này làm gì?

- Bởi vì mục đích của tôi không phải là giết họ mà là đánh sập toàn bộ tổ chức InRedson.

- InRedson? – Daniel nghi hoặc.

- Trong cái chết của Sharon tôi đã để lại manh mối để cảnh sát tìm ra việc Harmond Redson rút bớt tiền đầu tư xây dựng hệ thống làm việc an toàn cho công nhân. Vậy cậu có biết ông ta đã lấy số tiền đó để làm gì không?

- ...

- Biến đổi gien chéo loài! – Tina nhìn thẳng vào mắt Daniel và nói. – Năm nào ông ta cũng cắt bớt một khoản nào đó để thực hiện những nghiên cứu bí mật của ông ta và gia đình Redson.

- ...

Thấy Daniel có chút bất ngờ Tina mỉm cười tiếp tục:

- Có vẻ như cậu chả biết gì về gia tộc của mình nhỉ? – Thế rồi Tina đứng ngả dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực cô ta nhìn thẳng vào mắt Daniel. – Thôi được, tôi sẽ kể cho cậu nghe về cuộc đời của tôi và những tội ác của gia tộc Redson.

***

Ở bên ngoài căn phòng, chỉ cách một bức tường, Maggie đang cầm một khẩu súng ngắn trên tay đứng dựa lưng vào tường. Đôi mắt cô nhắm nghiền, tai cô hướng vào bên trong cô nghe bên trong đang xảy ra chuyện gì. Hai bên trái phải các cảnh sát khác đang bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn.

- Ê! Maggie! Đã nghe được cái gì chưa?

Maggie cau mày:

- Cậu nói thế tôi nghe thấy cái gì? Mà cách âm ở nhà này tốt thật đấy!

Weevils ở bên cạnh hỏi:

- Chúng ta xông vào được chưa?

- Từ từ! – Maggie nói và mở mắt ra. – Cứ đợi thêm chút nữa đã.

***

Ở bên trong, Tina đang bắt đầu kể bằng một giọng thật buồn:

- Chuyện bắt đầu từ 15 năm trước, lúc đó, tôi chỉ mới là một đứa trẻ. Tôi sống trong một gia đình nghèo nghèo ở khu phố Brooken. Bố tôi là một thợ mộc bình thường và mẹ tôi là một nhân viên nhà máy. Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua cho đến một ngày. Tôi vẫn còn nhớ đó là ngày 12/12 vào 15 năm trước, bố tôi đã biến mất một cách bí ẩn. Một người đang yên đang lành có thể biến mất được hay sao? Mẹ con tôi đã tìm đủ mọi cách, báo cảnh sát, tìm đến những nơi có thể nhưng vẫn không thấy ông ấy đâu. Cuối cùng, chúng tôi đành chấp nhận rằng ông ấy đã biến mất mãi mãi. Chúng tôi dọn sang một ngôi nhà mới quên hết những quá khứ đau thương. Mẹ tôi vì quá vất vả nên đôi mắt của bà đã bị mù. Tôi muốn được làm bác sĩ để có thể chữa trị cho bà ấy. Lúc nãy cậu nói tôi đã từng đọc qua sách y học, đúng vậy đấy, vì tôi là sinh viên ngành y nên tôi có thể biết được khi nhìn vào thi thể Brian cảnh sát sẽ áng chừng thời gian tử vong là tầm nào. Tuy nhiên, vào đúng ngày tôi tốt nghiệp, khoảng 2 năm trước, mẹ tôi đã qua đời. Trên thế gian này chỉ còn tôi trơ trọi một mình. Tôi trở lại căn nhà trước kia, cũng chẳng biết là định làm gì, tôi lau dọn đồ đạc trong nhà. Khi tôi lau dọn đến chiếc tủ gỗ do bố tôi thiết kế, một ngăn tủ đã mở ra. Hóa ra bên trong chiếc tủ là một ngăn bí mật. Tại sao chiếc tủ lại có ngăn bí mật? Tôi mở cánh cửa đó ra hết cỡ. Bên trong đó có một quyển sổ bằng da mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Tôi mở quyển sổ đó ra, đó là nhật ký của bố tôi. Tôi không hề biết là ông ấy có viết nhật ký. Tôi lật mở từng trang và cuối cùng bí mật đã được hé lộ. Hóa ra bố tôi là một thám tử bóng đêm với tên gọi The Stand, làm việc cho một tổ chức gọi là "Eight Spider".

Tina dừng lại một lúc, Thomas lẩm bẩm:

- The Stand à?

- Anh biết người đó hả? – Daniel hỏi.

- Không! – Thomas trả lời. – Có hàng trăm thám tử bóng đêm làm sao tôi biết hết được nhưng "Eight Spider" thì rất nổi tiếng.

- Đúng vậy! – Tina tiếp tục. – Trước đó tôi cũng nghe qua về thám tử bóng đêm nhưng đối với tôi đó chỉ là chuyện ở trên TV, thế nên khi biết bố tôi là thám tử bóng đêm tôi đã rất ngạc nhiên, tôi tiếp tục lật mở và sự thật đã được hiện ra. Thì ra trước khi biến mất bố tôi đã nhận một nhiệm vụ từ tổ chức, đó điều tra về sự biến mất kỳ lạ của một lượng lớn người vô gia cư tại gần bờ sông Retro.

- ...

- Theo những gì bố tôi điều tra được, từ rất lâu về trước, gia tộc Redson đã có truyền thống nghiên cứu về biến đổi gien chéo loài nhưng không thành công. Truyền thống đó được tiếp tục bởi các thế hệ sau và đến thế hệ của Harmond Redson ông ta đã gần như thành công và chỉ còn một bước nữa. Đó là thử nghiệm trên người.

- ...

- Để có những người tham gia thí nghiệm ông ta đã dùng đủ mọi cách, từ những người vô gia cư hay những kẻ thất nghiệp cần đến tiền. Và khi thí nghiệm thất bại tất nhiên họ không thể cứ thế đem theo bí mật đó mà đi được. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với những người đó, có thể họ đã bị giết hoặc cũng có thể những thí nghiệm biến đổi gien đã biến họ trở thành dạng nửa người nửa động vật và không thể nói chuyện được nhưng chắc chắn một điều, những người tham gia thí nghiệm đó, họ không còn là con người nữa. Để điều tra ra bí mật đó bố tôi đã quyết định đột nhập vào một nơi được gọi là "phòng thí nghiệm của gia đình Redson" và ông ấy đã không bao giờ trở về nữa. Nhật ký của ông kết thúc vào ngày 11/12, đó chính là ngày trước khi ông mất tích. Chuyện gì đã xảy ra với ông sau đó? Ông đã bị giết chết để bịt đầu mối hay trở thành một trong những thí nghiệm của Harmond Redosn? Tôi cần phải tìm câu trả lời.

- ...

- Tôi bỏ dở ước mơ làm bác sĩ của mình và làm giúp việc tại đây. Dường như dòng máu thám tử của bố tôi cũng được truyền sang cho tôi. Tôi đã điều tra được rất nhiều bí mật của gia đình Redson. Dưới lớp vỏ bọc của một gia đình êm đềm này dường như tất cả mọi người đều có một bí mật.

- ...

- Tôi cũng dần hình dung được câu chuyện về đằng sau những hoạt động của gia đình Redson. Từ rất lâu về trước, trước cả thời kỳ chiến tranh, gia tộc Redson đã nghiên cứu về biến đổi gien chéo loài. Họ lập ra một tổ chức được gọi là InRedson, thành viên trong tổ chức đều là người trong gia tộc Redson hoặc những gia tộc chi nhánh, người đứng đầu trong tổ chức chính là người đứng đầu gia tộc Redson. Tuy vậy, không phải ai trong gia tộc Redson cũng biết về bí mật này. Ngay từ khi còn nhỏ mỗi đứa trẻ trong gia tộc Redson sẽ được dạy và cho đọc những cuốn sách về biến đổi gien, khi đến độ tuổi thích hợp người đứng đầu gia tộc sẽ tiết lộ về bí mật của gia tộc cho đứa trẻ đó và cho đứa trẻ đó gia nhập tổ chức.

Daniel ngẩn người:

- Tôi và đám chị em của Skye không hề biết chuyện này?

- Đó là chưa tới thời điểm thích hợp thôi, nếu tôi không gây ra vụ án này thì Harmond Redson sẽ tiết lộ cho cậu giống như đã tiết lộ cho Russell mấy năm trước.

- Cả Russell cũng biết ư?

- Đúng vậy! Thật ra 15 năm trước, lúc đó cậu ta cũng chẳng biết gì. Cậu ta chẳng liên quan gì đến sự mất tích của bố tôi cả nhưng hiện tại cậu ta cũng có liên quan đến biến đổi gien. Có liên quan đến biến đổi gien thì tôi không thể bỏ qua được. Tôi cũng đã khoanh vùng được những người đứng đầu trong tổ chức InRedson. Đứng đầu tổ chức có tất cả 8 người: Harmond Redon, Aric Redson, Sharon Redosn, Brian Redosn, Jennie Redson, Russell Redson, Emily Redson và Grimmer Redosn, cậu quản gia Michael Allen dù không mang họ Redson nhưng là cánh tay phải của Harmond nên cũng biết về tổ chức này (tuy vậy cậu ta chỉ là nhân vật nhỏ không đáng quan tâm).

- Tất cả bọn họ đều có liên quan ư? – Daniel nghi hoặc. – Bác Harmond và bác Aric thì tôi không nói nhưng những người còn lại tôi nghĩ họ không có biết và cũng chẳng có hứng thú gì với khoa học đâu.

Tina trả lời:

- Không nhất thiết họ phải có kiến thức về biến đổi gien. Họ có thể kiếm tiền đầu tư vào các thí nghiệm, khi thí nghiệm thành công họ thu về tiền lời, đó cũng là một cách để duy trì tổ chức.

- Vậy tại sao có những người cô lại giết mà có những người cô lại cho họ vào tù?

- Vì mục đích của tôi không phải là giết người! – Tina nói – Mục đích của tôi là phá tan tổ chức InRedson, làm cho dự án của bọn chúng phá sản. Nhưng gia tộc Redosn có hàng trăm người làm sao tôi giết hết được. Tôi không thể làm việc này một mình được. Báo cảnh sát thì liệu họ có tin vào những gì tôi nói không? "Eight Spider" thì có lẽ cũng chẳng biết đến vụ này vì trước khi kịp gửi tin về cho tổ chức thì bố tôi đã mất tích rồi. Đến cuối cùng vẫn là chỉ có một mình tôi tìm cách tiêu diệt bọn chúng. Tôi không thể giết hết cả tổ chức đó được nhưng nếu như những người đứng đầu trong tổ chức đều lần lượt chết hết thì tổ chức sẽ bị tê liệt hoàn toàn.

Trong quá trình điều tra, tôi đã biết về mâu thuẫn của Harmond và Aric. Hóa ra Aric cảm thấy việc nghiên cứu này quá nguy hiểm và muốn dừng lại nhưng Harmond phản đối nên Aric đã bị ông ta làm cho cô lập. Tuy vậy, vì có trong mình dòng máu của gia đình Redson nên Aric vẫn giữ chức vị cao trong tổ chức dù thực quyền nằm trong tay Harmond. Tôi đọc được ở trên mạng một câu chuyện về kẻ được gọi là Ma cà rồng, kẻ luôn tống tiền hung thủ trong những vụ án mà hắn phá được. Tôi lên kế hoạch từ đó. Tôi lợi dụng mâu thuẫn giữa Aric và Harmond, thuyết phục ông ta gửi một bức thư tống tiền cho Harmond rồi nhân lúc không ai chú ý ăn trộm tiền trong két sắt. Tôi xem dự báo thời tiết biết rằng hôm đó sẽ có mưa nên tôi bày cho ông ta cái trò đi vào tháp mà không có dấu chân để tạo bằng chứng ngoại phạm. Như dự kiến ông ta đã hợp tác với tôi.

- Theo như cô nói, Aric chỉ là hữu danh vô thực trong tổ chức, giết ông ta có tác dụng gì?

- Aric tuy chỉ là hữu danh vô thực nhưng nếu giờ tôi giết mấy người kia mà không giết Aric thì quyền lực sẽ lại rơi vào tay ông ta thôi nên tôi đã nói là 8 người đứng đầu tổ chức đều phải chết. Điều mà tôi không ngờ nhất là sau khi nhận được bức thư, Harmond lại đi báo cảnh sát. Tôi chẳng hiểu tại sao ông ta lại làm thế. Ông ta quá độc đoán, ông ta không chấp nhận được bị kẻ khác nắm thóp ư? Ông ta không biết khi cảnh sát bắt được kẻ tống tiền thì ông ta cũng đi luôn sao? Nhưng lúc đó tôi lại chợt nghĩ "không nhất thiết phải giết hết tất cả 8 người này, chỉ cần cho một vài kẻ vào tù không thể điều khiển tổ chức là được.". Dù sao tôi cũng biết đủ loại chuyện xấu xa mà cái gia đình này đã làm rồi đem nói cho cảnh sát thì có gì là khó. Tôi để chiếc vé âm nhạc trong túi của Aric để khi cảnh sát tìm được ông ta chết sẽ lần ra được vụ giết người của Grimmer. Một trò chơi thú vị. Khi cảnh sát đến nhà tôi thực sự lo lắng họ sẽ phát hiện ra điều gì. Để đánh lạc hướng cảnh sát trước đó tôi đã gọi Tom Evans, một nhà báo mà tôi biết (tôi biết hắn nhưng hắn không biết tôi), đến để làm rối tung mọi chuyện lên. Và cũng thật may mắn, cảnh sát nghĩ đây chỉ là một vụ tống tiền nên chỉ trực đợi nghe điện thoại mà không biết cái bẫy tôi đã đặt ra ở cửa sổ tòa tháp nơi Aric sống. Thật ra họ không biết cũng phải thôi, cánh cửa đó quay ra bên ngoài mà cảnh sát chẳng có lý do gì để ra ngoài xem xét cả.

- ...

- Aric Redson đã chết như kế hoạch nhưng tôi không ngờ lão ta không hề tin tôi. Ông ta đã để lại một lời nhắn trước khi chết. Lời nhắn "96" vốn là để cho Sharon nhưng có lẽ bà ta đã quá đau khổ sau cái chết của chồng nên đã không nhận ra, còn tôi, khi thấy số 96 đó, tôi biết là không phải do mình dàn dựng nên tôi luôn cố gắng nghĩ xem đó là gì và tôi đã tìm ra trước Sharon. Trong ngăn tủ % đó là một đoạn băng ghi âm ghi lại quá trình tôi thuyết phục và bày mưu cho Aric ra sao. Tôi không hủy đoạn băng đó vội mà sao lưu nó sang một cuộn băng khác, cắt ghép từng tiếng trong đoạn băng gốc để tạo thành một đoạn băng mới, với những tiếng không có trong đoạn băng tôi chèn vào bằng tiếng của máy tính rồi chỉnh sửa lại cho câu nói trơn tru từ đầu đến cuối. Cuối cùng, một đoạn băng mới với nội dung dung khác được tạo ra. Trong đoạn băng này, Aric Redson đã nói rằng tôi đã giúp ông ta lên kế hoạch ăn cắp tiền của Harmond nếu như kế hoạch không thành công hoặc ông ta có mệnh hệ gì thì Sharon hãy đến gặp tôi. Đúng như dự tính bà ta đến gặp tôi hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Tôi bịa chuyện để lừa bà ta rằng: Harmond đã biết kế hoạch ăn cắp tiền của Aric nhưng ông ta không vạch trần Aric mà nhân cơ hội này để giết Aric luôn. Ông ta đã đặt một cái bẫy (như tôi đã làm với cánh cửa sổ của Aric) ở trong két sắt để khi Aric mở két sắt ra mũi lao sẽ đâm thẳng vào ông ấy. Harmond cố tình gọi cảnh sát dù nhận được thư tống tiền chính là muốn nhờ cảnh sát tạo bằng chứng ngoại phạm cho mình. Aric sau khi bị trúng mũi lao đã chạy về phòng, lúc đó trời đang mưa nên không có dấu chân, ông ta đóng cửa lại chết trong đó. Thật ra, sự thật là Aric đã ra khỏi tháp lúc trời đang mưa, khi trời tạnh mưa ông ta viết dòng chữ đỏ và trở về phòng bằng "chiếc ống" để không để lại dấu chân nhưng tôi nghĩ nếu một người đang bị trúng lao có thể lăn trong "chiếc ống" đó được không nên tôi đã nói dối là ông ta về khi trời đang mưa nên mới không có dấu chân bên ngoài. Và như người ta vẫn nói "lời nói dối hoàn hảo là lời nói dối dựa trên một phần sự thật". Vốn dĩ, Sharon đã thấy khó hiểu khi Harmond gọi cảnh sát đến, lại thêm cái chết của chồng mình khiến bà ấy bị sốc nên bà ấy lập tức tin ngay. Thật ra nếu là bình thường có lẽ bà ta sẽ không tin tôi một cách dễ dàng như vậy. Tôi nói với bà ta tất cả mọi người trong nhóm đều biết vụ này nhưng đều nhắm mắt làm ngơ. Bà ta thề là muốn trả thù tất cả bọn họ. Và thế là tôi bày cho bà ta cách giết người bắt đầu với Brian và cũng định nhân cơ hội này vu oan cho Harmond luôn.

- Tại sao cô lại vu oan cho ông ấy? – Daniel hỏi – Nếu cảnh sát giữ ông ta lại rồi sau đó cô lại giết người với danh nghĩa Ma cà rồng thì ông ta sẽ lại được chứng minh vô tội và thả ra thôi. Nếu muốn vu oan cô nên đợi đến lúc cuối cùng chứ?

- Lúc đó, tôi chỉ đơn giản là muốn Harmond bị giam giữ ít hôm để tiện tay giết những người khác thôi. Harmond gần như là thủ lĩnh của bọn họ và cũng là người tôi nghĩ là khó đối phó nhất. Harmond bị bắt họ khác gì rắn mất đầu, rối loạn cả lên. Lúc đó, tôi sẽ dễ dàng tiếp cận con mồi tiếp theo hơn. Nhưng tôi lại không ngờ là ông ta lại có người làm chứng. Thế là những gì tôi làm thành công cốc. Cậu nói đúng, đáng lẽ tôi nên hẹn ông ta ra một chỗ nào đó vắng vẻ không người qua lại.

- Ra vậy! – Daniel nói.

Tina tiếp tục:

- Thế nhưng sự việc không chỉ có vậy, chẳng hiểu nghĩ gì trước khi đã xong việc Sharon Redson lại nghi ngờ tôi, hai vợ chồng nhà này giống hệt nhau, kế hoạch đã đến bước cuối cùng rồi lại nghi ngờ. Bà ta cảm thấy tôi rất đáng nghi. Lúc đầu, mục đích của tôi chỉ đơn giản là tiền vậy tại sao sau đó lại giúp bà ấy giết Brian. Không còn cách nào khác tôi đành đánh ngất bà ta rồi nhốt bà ta lên gác mái. Chuyện còn lại đúng như những gì cậu đã nói. Tôi nhốt bà ta trong nhà kho đằng sau nhà và giết bà ta rồi tạo ra căn phòng kín như cậu đã nói.

Khi giết Sharon, tôi đã để lại manh mối để dẫn cảnh sát tới vụ biển thủ của Harmond. Tôi biết rõ cô cảnh sát kia đã nhận ra được quy luật của trò chơi nên tôi không lòng vòng nữa mà để luôn cái huy hiệu của Rachel Hooper ở đó. Tôi biết chắc cô cảnh sát đó chỉ cần điều tra đến Rachel thì sẽ tìm ra được tội trạng của Harmond nhưng cuối cùng ông ta vẫn thoát được. Vốn tôi cũng nghĩ một tội như vậy khó có thể làm khó được Harmond nhưng thật không ngờ sau đó ông ta đã quyết định đem cả gia đình ra nước ngoài. Ra nước ngoài thì ông ta vẫn có thể điều khiển tổ chức từ xa được. Điều đó khiến tôi nóng vội và buộc phải thúc đẩy kế hoạch nhanh hơn nữa. Và hôm nay, chính là ngày cuối cùng để tôi làm điều đó.

Tina kể xong, cả Daniel và Thomas nhất thời đều im lặng. Một giọng nói vang lên từ gian trong của căn phòng.

- Vậy ra cô chính là con gái của hắn ta! – Harmond bước ra từ gian trong.

- Ông đã nghe thấy hết rồi! – Tina nói.

- Đúng! Lúc Daniel kéo cô vào đây thì tôi cũng vô tình ở trong căn phòng này.

- Ông có thể trả lời tôi một câu hỏi được không? – Tina hỏi.

- Chuyện gì?

- Điều gì đã xảy ra với bố tôi?

- Đúng rồi! – Harmond Redson nói. – Tôi không hề biết đó là một thám tử bóng đêm. Hôm đó, khi chúng tôi đang thử nghiệm hóa chất biến đổi thì phát hiện ra có một kẻ đột nhập vào trong hệ thống. Bọn tôi không biết đó là ai liền hốt hoảng cho người tìm kiếm nhưng không thấy đâu. Đúng lúc đó, tôi nhìn lên màn hình và phát hiện một bóng người đang nấp trong đường hầm hóa chất. Như bị một ai đó xui khiến tôi ấn tay lên nút điều khiển. Hóa chất đã xả ra khắp đường hầm. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra. Không ai biết tại sao lại có người đột nhập được vào trong. Cũng không ai biết kẻ đó là ai và cũng không ai nhìn rõ được gương mặt của kẻ đó hết.

Không biết đang nghĩ gì, đột nhiên Tina bỗng mỉm cười sau khi nghe Harmond nói:

- Hóa ra là như vậy! Hóa ra là như vậy!

Tina đưa tay lên trán và tiếng cười của cô một lúc một to hơn.

- Hóa ra là như vậy!

Gương mặt cười của cô ta thay đổi bỗng nhiên biến dạng kèm theo những giọt nước mắt.

- Bố ơi! Cuối cùng con đã tìm được bố rồi! – Bờ vai cô run run trong những tiếng vừa khóc vừa cười.

Cuối cùng, không còn những tiếng cười nữa chỉ còn lại tiếng khóc và những giọt nước mắt, cô cúi người ôm lấy hai tay mình.

Trong căn phòng nhỏ bé, không ai nói với nhau một lời nào chỉ có tiếng khóc của Tina vang lên và cô ta cũng dần gục xuống.

Thở dài một tiếng, Daniel quay sang phía Thomas nặng nề nói:

- Dù cô ta đã giết "người nhà" tôi nhưng tôi cũng không ghét cô ta lắm! Này, anh luật sư! Lúc nãy, tôi thấy cầm một cái còng số 8 đúng không nhỉ? Phiền anh bắt cô ấy lại. Chúng ta phải báo chuyện này lại cho cô cảnh sát biết.

- Ờ! Đúng rồi! – Thomas lấy chiếc còng ra và quay sang Daniel.

Một thoáng biến sắc, Daniel kêu lên:

- Này! Này! Anh làm cái gì thế? Nhầm rồi! Sao anh lại còng tay tôi?

Khi Daniel nói xong thì chiếc còng đã khóa lại. Thomas ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Daniel nghiêm nghị nói:

- Không! Tôi không nhầm! Cậu không phải Daniel Redson. Cậu là Ma cà rồng!

Daniel không hề kêu ca, cũng không hề phủ nhận. Miệng hắn bỗng nở một nụ cười. Với đôi tay bị còng hắn lùi lại phía sau dựa vào tường. Đôi mắt hắn dần chuyển sang màu đỏ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.