Thẩm Tống Đường Tạ Chu Tiên

Chương 39: Nam nhân



Tất cả mọi người đối với bộ dáng của Tư Đống rất tức giận. Nhưng cũng chỉ tức giận mà thôi. Hắn thân thế lớn, địa vị cao, người có não tử linh quang đều không muốn chọc vào, rước lấy phiền toái.

Ngược lại có vài phần tâm thái chờ người khác nhảy ra, chực chờ ăn dưa xem kịch.

Quả vậy, thực đúng có kẻ không ngại Tư Đống chút nào, cũng không ngại quấy một hồi cho người khác xem, Sâm Mục mặt hiện tiếu ý:

"Nói đến thô lô, Tư Đống ngươi dường như không kém nhiều a. Vừa rồi xem Hồng cô nương múa, người nào đấy chảy dãi đầy áo, còn chưa kịp lau".

Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía ngực áo Tư Đống, lớp vải tại đó đã thấm ướt một mảnh nhỏ.

Khách nhân trong lâu tiếu ý nhìn Tư Đống. Những tưởng hắn sẽ hổ thẹn nổi giận phản bác Sâm Mục, sắp có trò hay để xem, ai ngờ Tư Đống mỉm cười: "Cái này là minh chứng rõ nhất về dung mạo tiên thiên của Hồng cô nương".

Hắn quay sang Hồng Tố Cực chắp tay: "Hồng cô nương thứ lỗi, đứng trước vẻ mỹ lệ của ngươi, tại hạ có chút cầm không nổi. Giống Sâm huynh còn tốt, hắn thuộc loại vô tính, có thể khống chế nổi bản thân".

Lời vừa nói ra, Sâm Mục ngẩn người, giữa lúc hắn đang không hiểu cái tên Tư Đống này nói lung tung cái gì vô tính, bất chợt khách nhân xung quanh cười ồ lên.

Liền trong khoảnh khắc đó, Sâm Mục hiểu ra. Vô tính a... Tên Tư Đống này ý tứ nói hắn bất nam bất nữ, đối với mỹ nhân không phản ứng gì.

Ta không chịu nổi a!

Đánh chó bị chó cắn lại.

Sâm Mục mặt đỏ bừng, hai mắt nhìn về phía Tư Đống nổi lửa. Tư Đống cũng không chịu thua, khiêu khích nhìn lại. Thấy không khí căng thẳng sắp sửa vung đao kiếm, Hồng Tố Cực đứng ra lên tiếng:

"Hai vị công tử, nể mặt tiểu thiếp, không nên tổn thương hoà khí lẫn nhau khiến đêm nay không vui. Thoả theo ý tứ mọi người, ngay lúc này bắt đầu a".

Tư Đống và Sâm Mục nghe được, liền dời ánh mắt đang gườm gườm nhìn nhau, hướng Hồng Tố Cực lên tiếng một đúng hai phải.

Hai người bọn hắn cũng thực không muốn đánh nhau làm trò khỉ cho thiên hạ, lúc này còn tại thanh lâu, tới đây là để nằm ngửa hưởng thụ chứ không phải chảy máu. Được Hồng Tố Cực đưa ra bậc thang liền thuận thế xuống nước.

Khách nhân trong lâu nghe vậy, mặc dù có chút tiếc nuối vì không thể tiếp tục ăn dưa xem kịch, bất quá, mỹ nữ vẫn hấp dẫn hơn hai tên thối nam tử kia nhiều. Liền nhao nhao hưởng ứng đồng ý.


Lúc này một thị nữ đã đưa tới giấy bút. Hồng Tố Cực cầm bút nhúng mực, sau đó quay người sang một góc không ai nhìn thấy, viết lên một chữ gì đấy.

Gấp tờ giấy lại, Hồng Tố Cực nhìn xuống mọi người mỉm cười nhu mị: "Tốt, tiểu thiếp mời các công tử đoán a".

"Chờ chút" Đoàn Dự bất ngờ lên tiếng.

"Đoàn thái tử có gì chỉ giáo?". Hồng Tố Cực nghi hoặc.

"Nếu chỉ là đoán tên thông thường, e rằng có chút nhàm chán. Sao chúng ta không đoán tên chỉ bằng một chữ?". Đoán Dự đề nghị.

"Dạng này tốt nha". Tư Đống hai mắt toả sáng, gật đầu :"Làm như vậy, nếu có thể đoán đúng ý nghĩa điệu múa chỉ bằng một từ, người đó lại càng xứng đáng với Hồng cô nương".

Cảm thấy dạng này càng thêm thú vị, khách nhân trong lâu đều không phản bác, lần lượt đồng ý khen phải.

"Đã các vị công tử đều muốn như thế, Tố Cực không tiện đa ngôn bêu xấu, vậy cứ theo ý các công tử đi". Hồng Tố Cực cũng cảm thấy thú vị, mỉm cười đồng ý.

Đoàn Dự thấy ý kiến của mình được hưởng ứng như vậy, thần sắc không khỏi phát dương quang.

"Như vậy để ta tới trước" Tư Đống lên tiếng, "Điệu múa của Hồng cô nương tựa như thiếu nữ mã phát tiên xuân, vậy theo ta là chữ Xuân".

Một nam tử dáng người ục ịch to béo, mỡ trên mặt ép cho hai mắt như đang nhắm lại mở miệng: "Nhưng đoạn múa sau cùng, lại có chút vẻ bi ai đượm buồn, ta ra chữ Bi".

Khách nhân trong quán nghe hai người nói thì giật mình. Hai tên này thật nhanh miệng, hai chữ quan trọng có liên quan đến điệu múa nhất đã bị nhanh chân đoạt trước rồi a.

Nhưng cũng không chắc chắn đúng...

Không thể chịu thua a. Vì hoa khôi tuyệt mỹ!

Một đám nam tử liền vận dụng bảy bảy bốn chín mạch não bộ, căng đầu suy nghĩ ra từ nào thích hợp nhất.

Không khí nhộn nhịp liền có chút lắng lại, tất cả đều đang tập trung suy nghĩ. Giữa lúc này một âm thanh vang lên: "Hồng cô nương, mỗi người chỉ có thể đoán một lần?".



Tất cả mọi người nhìn lại, người nói ra là Trương Tống, giờ phút này hắn đang nhàn nhã nhấm nháp quả nho Tiết Uyển vừa bóc vỏ đút tới.

Hồng Tố Cực suy nghĩ chút, rồi gật đầu: "Đúng vậy, để công bằng thì mỗi người chỉ nên đoán một lần. Bất quá, lúc này mới nói điều này, dường như khiến hai vị công tử vừa đoán nhận chút thiệt thòi. Nếu muốn, hai vị hãy đoán lại a".

"Không cần, quân tử một lời đã định, sẽ không rút lại". Tư Đống lắc đầu, không thể tại trước mặt mỹ nữ tỏ ra nhỏ mọn.

"Ta cũng không có ý tứ đó". Nam tử béo ục ịch cũng lắc đầu tỏ vẻ không thành vấn đề, khiến lớp mỡ dày trên mặt chao đảo một trận.

"Vậy tiểu thiếp đa tạ hai vị công tử rộng lượng". Hồng Tố Cực mỉm cười khẽ thi lễ.

"Ta có!". Sâm Mục chợt vỗ đùi: "Hồng a".

Đây là hắn suy nghĩ mãi mới ra. Cần gì phải nói đâu xa, lấy một chữ trong tên Hồng cô nương không phải là tốt?

Lại nói, chữ Hồng gần với ý tứ của điệu múa vậy. Chữ Hồng màn ý nghĩa sắc xuân, điềm thanh của thiếu nữ... Còn là một chữ trong tên Hồng cô nương. Ắt hẳn đáp án của ta sẽ gây ấn tượng tốt với nàng. Đến thời điểm có khi nàng sẽ chọn ta bất chấp lý do.

Nghĩ tới đây, da mặt Sâm Mục không khỏi nhảy nhót vui mừng. Ta thật thông minh.

Rất nhanh có người nhận ra ý tứ của hắn, liền lần lượt hô luôn hai chữ Tố, Cực. Điều này khiến Sâm Mục hừ lạnh không thôi.

Toàn lâu nhao nhao một hồi lâu, gần như mọi người đều đã đoán hết. Trong đó lời nói ra cũng đa dạng kỳ ngôn dị tự. Có người còn nhìn cảnh xung quanh, nói ra Thanh Lâu, có người còn đoán là Kỹ Nữ.

Đối với những điều này, Hồng Tố Cực vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười ôn hoà, không nhìn ra nửa điểm mao bệnh.

Bất chợt, nàng nhìn về phía bàn Trương Tống: "Còn hai vị công tử a?".

"Ta?" Trương Tống giật mình. Thực hắn không muốn chơi trò này. Nếu lỡ đoán trúng thì không ổn. Tại khách sạn, hắn còn một lão bà nha. Ngang nhiên ngủ tại thanh lâu vậy có vẻ đồi bại. Cùng với đó, qua thời gian dài phong trần đi đường, hắn thực sự chưa chính thức nghỉ ngơi lần nào, thân thể có chút mệt mỏi, không có hứng thú náo loạn.

Hắn nhìn sang Hoàn San thì thấy nàng một bộ trầm ngâm. Nếu là vị nữ giả nam trang này đoán đúng thì thật thú vị nha. Đến thời điểm, không biết hai nàng sẽ chơi bằng cách nào.


Thấy Trương Tống và Hoàn San một bộ chần chừ không nói, Hồng Tố Cực ngữ khí run run: "Chẳng lẽ hai công tử ghét bỏ tiểu thiếp, cũng phải, người ta chỉ là một nữ tử thanh lâu, thận phận..."

Lời chưa nói hết, ngón tay trắng nõn đã điểm lên khoé mắt, bộ dáng nước mắt lã chã vô cùng thương tâm.

Hồng Tố Cực mỹ mạo tuyệt sắc, bộ dạng cô tịch thương thân trách phận lúc này càng khiến người ta muốn ôm ngay vào ngực yêu thương một phen. Tức thì, khách nhân trong lâu liền đứng dậy nhao nhao mắng "hai kẻ bạc tình" kia.

Trương Tống giật mình, ta chưa làm gì nha, sao các ngươi làm một vẻ như ta là "nam nhân phụ lòng". Lại nói, hoa khôi này diễn kỹ cũng thật giỏi.

Hoàn San đối với cảnh này tựa hồ không chút để ý, hướng Hồng Tố Cực nói ra: "Không phải chúng ta có ý tứ đó, mà chính đang cẩn thận suy nghĩ tựa vũ đạo, lúc này vừa hay nghĩ ra: Nam nhân".

Nói xong, mắt nàng hữu ý vô tình liếc Trương Tống một cái.

















Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.