Nhạc trong quán bar chợt vang lên, ong ong từng hồi bên tai nhưng cũng vừa hay át đi tiếng chào của người phục vụ kia.
Lý Cận Dữ hiển nhiên không nghe thấy, anh ôm guitar, ngồi xuống chơi với con chó. Một giây sau, lại có người bước vào cửa, trên mặt có hai vết sẹo rất rõ, khuôn mặt đẹp trai nhưng có hơi dữ tợn, hình như là đi cùng Lý Cận Dữ, không biết hai người nói gì với nhau, người này cứ lâu lâu lại dùng chân đá lên Tiểu Hoàng, còn gọi nó là chó hoang.
Tiểu Hoàng lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ, co rúm lại trong lòng Lý Cận Dữ.
Diệp Mông bỗng ngây người, sao hắn lại ở đây.
Phục vụ đang muốn chào hỏi lần nữa, Diệp Mông đã vội ngắt lời cô: “Nhà vệ sinh ở đâu vậy, tôi muốn đi rửa tay.”
“Đi thẳng đến cuối, có biển chỉ dẫn.” Phục vụ đi đến trước chỉ tay hướng dẫn xong lại hỏi: “Thế còn anh Tiểu Dữ?”
Diệp Mông đưa tay lên ngực, đóng cửa phòng vệ sinh lại, khóa luôn cả tiếng nhạc xập xình ngoài kia, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch quanh quẩn bên tai. Đã yên lặng hơn nhiều rồi, đến cả hơi thở cũng dễ dàng nghe thấy, cô cũng bình tĩnh được hơn nửa, mới rút điện thoại ra gọi Phương Nhã Ân.
Phương Nhã Ân vừa tỉnh dậy, vẫn còn mơ màng, nghe tiếng điện thoại reo còn hơi khó chịu: “Đại tiểu thư, cậu lại làm sao đấy?”
“Trịnh Khai Nhiên giờ đang làm gì?”
Phương Nhã Ân nghe đến cái tên này, đại não nháy mắt bùng nổ, nếu không phải chân còn đóng đinh chắc cô đã bật dậy khỏi giường rồi: “Cậu thấy hắn?”
Diệp Mông ừ một tiếng: “Hắn đang ở cùng Lý Cận Dữ.”
“Sao Lý Cận Dữ lại đi cùng hắn? Khai Khai bây giờ không phải là tên côn đồ bình thường đâu. Hắn bây giờ có máu mặt lắm, cả cái nội thành cũ giờ cũng do hắn quản, cụ thể thế nào thì nói qua điện thoại không hết được, tóm lại là phức tạp lắm. Nhưng cậu cũng biết đó, sau khi tớ kết hôn, chồng tớ không để tớ qua lại với bọn họ nữa, bây giờ có gặp cũng chỉ gật đầu chào là cùng.”
Mới đầu, quan hệ của ba người cũng rất tốt, Trịnh Khai Nhiên nhỏ hơn Diệp Mông ba tuổi, lúc đó vẫn còn là cậu em nhỏ của Phương Nhã Ân.
Trấn Ninh Tuy không lớn, có nguyên một cái kênh đào vắt ngang. Thành phía Tây là thành mới, có cả nhà cao cửa rộng, có đường cái rộng rãi. Thành phía Bắc trước đây là nội thành cũ, đều là kiểu nhà cổ. Ngày xưa Diệp Mông rất thích đến khu này, quán game hay karaoke cũng đều ở một con phố. Ba năm trước của cấp ba, cứ cuối tuần là cô lại đến đây lên mạng, hoặc cùng Phương Nhã Ân ngồi ở đầu cầu, nhìn người ta chơi phi dép, đánh nhau.
Lúc đó, Trịnh Khai Nhiên mới chỉ là tên côn đồ nhỏ dùng dép lê đánh nhau mà thôi. Ai ngờ hắn có được ngày hôm nay? Diệp Mông không ngờ đến, cho nên sau khi Phương Nhã Ân bỏ học đi làm thuê ở Thâm Quyến, Diệp Mông quyết định chuyên tâm học hành, vì không còn người bảo kê nữa, nên chỉ có thể học mà thôi.
Nhưng Trịnh Khai Nhiên vẫn điên cuồng như xưa, gây sự khắp nơi, tán gái, đánh nhau, cướp bạn gái người khác. Diệp Mông vì thế cũng bị liên lụy đến mấy lần. Hồi lớp 12 còn có một tên thanh niên lêu lỏng ở trấn đến trường tìm cô, khiến bà nội tuổi cao còn phải đến trường xin lỗi thầy cô mỗi ngày. Diệp Mông liền cắt đứt liên lạc, không qua lại với hắn lần nào nữa, kể cả trên đường có thấy hắn bị người ta đánh, cầu cứu cô, cũng chỉ đành xem như không thấy. Lúc đó cô chỉ toàn tâm toàn ý muốn thi đỗ, không muốn sống cuộc sống gò bó như thế này nữa. Ai ngờ, lần đó Trịnh Khai Nhiên bị người ta đánh đến thừa sống thiếu chết, nghe nói mặt cũng bị chém nát.
“Mông Mông,” Phương Nhã Ân rất nghiêm túc: “Bây giờ cậu rời khỏi đó trước, cố gắng tuyệt đối đừng để hắn nhìn thấy cậu.”
“Vết sẹo trên mặt hắn là từ lần đánh nhau đó sao?”
“Đúng, ngày xưa còn là đứa nhỏ đẹp trai ngời ngời, bây giờ lại mang theo vài vết sẹo trên mặt. Cậu nghe tớ, quay về đi, đừng để hắn thấy, hắn biết cậu về lại trấn rồi, mấy ngày trước còn tìm người hỏi tin cậu.”
“Sao hắn lại không đến thẳng nhà tìm tớ?”
Phương Nhã Ân thở dài: “Mấy năm trước, ngày nào hắn cũng nhìn chằm chằm cái nhà tranh thờ tổ tiên ở phía Nam của nhà cậu. Bà nội cậu biết nên báo cảnh sát, hắn mới bỏ đi. Bây giờ hắn không còn là tên côn đồ tầm thường nữa, biết quy tắc trong giới rồi, có hận cậu đến mấy cũng sẽ không đến nhà gây phiền phức cho người nhà cậu. Nhưng nếu muốn hắn bỏ qua thì chắc chắn sẽ ép cậu phải trả giá. Hắn là người cố chấp, cũng trách tớ, nếu lúc đó tớ quay về mà biết chuyện rồi giải quyết xong xuôi thì cũng không đến mức này. Ai mà ngờ chỉ vài năm hắn nhận hết mọi sự lạnh nhạt thờ ơ, không dễ dàng gì trở thành người có máu mặt, nhưng tính cách thì ngày một cố chấp hơn. Chuyện này cậu cứ nghe tớ, tránh hắn đã, đợi tớ xuất viện sẽ giúp cậu tìm người giải quyết cho công bằng, nếu không với tính cách bây giờ của hắn, sợ là không tha cho cậu đâu.”
*
Diệp Mông bây giờ tiến thoái lưỡng nan, chẳng nhẽ lại quay về Bắc Kinh? Cô thực sự không muốn lại làm con chó cho Câu Khải nữa. Ở lại trấn? Trịnh Khai Nhiên có khi lại đập chết cô luôn. May là, ông trời mở cho cô con đường sống, cách nhà vệ sinh nữ một con sông là bãi đỗ xe của quán bar, thấy Trịnh Khai Nhiên đã sải bước đến con xe màu đen rồi lái đi. Đợi hắn đi khỏi bãi đỗ xe, Diệp Mông mới ra khỏi phòng vệ sinh.
Ở bên ngoài đã thay bằng nhạc trữ tình, vô cùng êm dịu.
Người trong quan bar bỗng nhiên đứng lên, hình như có hai người của dàn nhạc đã đến uống rượu nói chuyện ở sofa.
Đèn ở đại sảnh sáng vô cùng, đèn sáng bốn góc, trung tâm sàn nhảy có bốn sofa lớn, hơn nữa đều đã ngồi đủ người, đều là người trẻ tuổi, phong cách khác thường, người ngồi người đứng, nam nữ đều có, tóc dài ngắn nhuộm màu gì cũng có, trang điểm cũng rất hút mắt. Duy chỉ có Lý Cận Dữ là mang một màu đen sạch sẽ ngồi giữa đám đó, nếu như không để ý đến ngoại hình và khí chất thì anh chính là người dễ bị bỏ qua nhất trong đám người.
Thực ra anh cũng giống những người kia, hộp ghi ta nằm bên chân, lười biếng ngả người trên sofa, mỗi đường cong trên người đều hoàn hảo, không hề có phần dư thừa nào. Hơn nữa kiểu ngồi này bình thường sẽ rất xấu, nhưng anh thì không. Thậm chí nhờ khí chất cao quý của anh mà Diệp Mông còn không dám nhìn qua đó.
Không biết từ khi nào mà anh đã thay lại áo sơ mi đen, ghi ta cũng là loại 99 tệ đầy trên taobao (1), nhưng ở trên người anh thì bỗng trở nên đắt giá. Tay áo xắn đến cánh tay, từ xa chỉ thấy khuyên tai lóe sáng, một tay thon gầy vắt lên lưng sofa, vừa nói chuyện với người bên cạnh vừa lơ đễnh lướt điện thoại, không hề giống người đi hát ở quán bar mà giống thiếu gia đến mua vui hơn.
Diệp Mông nhìn một hồi, quyết định uống hết cốc sẽ thanh toán rồi đi luôn. Ai ngờ, vừa ngậm ống hút, phục vụ nam đã nhiệt tình đến hỏi cô: “Quý khách, có muốn chọn bài hát không? Hôm nay có dàn nhạc nào cô thích không?”
“Cô ấy là fan của anh Tiểu Dữ, đến tìm anh ấy đó.” Phục vụ vừa nãy đặt món cho cô rất nhiệt tình giải thích thay cô, còn rất quan tâm nhìn về phía bên kia dàn nhạc, hô lớn: “Anh Tiểu Dữ! Fan của anh này.”
Chỉ một tiếng gọi, khiến cả dàn nhạc đều hướng về phía cô!
Diệp Mông cảm nhận được, biểu cảm trên mặt cô lúc này, hoàn toàn có thể thay thế bóng đèn ngũ sắc chiếu sáng sân khấu.
Lý Cận Dữ bị người khác ngắt lời, quay đầu nhìn về phía cô: “Không quen, tìm nhầm người rồi.”
Diệp Mông muốn nói, thôi vậy.
Nhưng đám người ngồi trên sofa không biết bị điểm huyệt gì, vừa nghe là fan Lý Cận Dữ thì phấn khích vô cùng.
“Nào nào nào, Cận Dữ, cậu qua đó mời em gái nhỏ một ly rượu đi.”
Em gái nhỏ?
Diệp Mông rất không vui, đanh mặt bước qua, nói với Lý Cận Dữ: “Ra đây một lát đi, em trai.”
Diệp Mông cảm thất rất thần kỳ, dù lẫn trong đám người hỗn tạp kia, nhưng Lý Cận Dữ nhìn vẫn rất sạch sẽ, vẫn là người gọn gàng nhất, như kiểu là hạc trong bầy gà. Dù cho anh có im lặng không nói, chỉ cần anh cười, không ai có thể bỏ qua anh.
Mắt anh rất trong, như tinh cầu màu đen, vừa trong suốt lại sáng rực. Đang vào lúc mắt trong sáng như thế, mày anh bỗng nhíu lại, lười biếng dựa vào ghế, rất không vui hỏi: “Cô gọi ai em trai?”
“Được rồi, Lý Cận Dữ, cậu ra đây với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Đúng lúc này, điện thoại của Lý Cận Dữ reo lên. Là Giang Lộ Chi.
*
Hai người đứng trước cửa quán bar, đám người sau lưng ló đầu nhìn ra, khe khẽ bàn tán.
“Tình huống gì đây? Có đúng là fan không đó?”
“Giống như đang ép anh Cận Dữ chia tay ấy.”
“.........Cái gì! Anh Tiểu Cận bắt cá hai tay hả?!”
Cả đám người không ai ngờ đến.
Đương nhiên, Diệp Mông cũng không ngờ đến, mình lại chứng kiến toàn bộ quá trình chia tay giữa Lý Cận Dữ và Giang Lộ Chi. Tuy Phương Nhã Ân nói Lý Cận Dữ đã thành bạn trai cũ rồi, nhưng xem ra là tự Lý Cận Dữ nói vậy với bà nội thôi, nghe khẩu khí của Giang Lộ Chi thì, hôm nay mới là lần đầu tiên cô ta gọi lại cho anh.
Trước khi nhấn nút nghe, Lý Cận Dữ mặt dày nói với Diệp Mông: “Có muốn nghe xem tôi và bạn gái chia tay thế nào không?”
Diệp Mông lập tức đáp: “Không cần đâu, tôi đến là để....”
Lý Cận Dữ không cần biết cô cần hay không, tay nhấn nút loa, cũng không thèm nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía xa xa. Đầu dây nói: “Có chuyện gì?”
Giọng nói quen thuộc này, Diệp Mông nghe mà thổn thức, không ngờ duyên phận có thể kỳ diệu đến vậy.
Giang Lộ Chi nghe giọng điệu hết sức bận rộn: “Bây giờ mới thấy tin nhắn của cậu. Xin lỗi, Cận Dữ. Tôi và bạn trai cũ quay lại rồi.”
Lý Cận Dữ không chút đau khổ nào: “Chúc mừng nhé.”
Giang Lộ Chi nói: “Cụ thể thế nào về tôi sẽ nói với cậu, nhưng đúng là tôi không thể buông bỏ được anh ấy, tôi cũng đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với anh ấy rồi. Chuyện của chúng ta, là tôi có lỗi với cậu, đợi về trấn tôi sẽ đích thân đến nhà xin lỗi bà cậu.”
“Được, còn chuyện gì không?”
Nghe cái từ “được” ngoan đến lạ thường.
“Hết rồi, xin lỗi, mấy ngày nay loạn quá, không có thời gian báo cho cậu.” Giọng Giang Lộ Chi tràn ngập áy náy.
Cúp máy rồi, Lý Cận Dữ khóa di động, ánh mắt lãnh đạm nhìn Diệp Mông, nói một câu: “Vừa ý chưa? Đừng đến phiền tôi nữa.” Rồi đi vào bên trong.
“Đợi một chút.” Diệp Mông gọi anh lại, nhưng ánh đèn ô tô lại lóe sáng lên, cô nhíu mắt, chỉ thấy bên ngoài đường có chiếc xe đang từ từ tiến vào. Cô vốn không để ý, dù gì thì xe ô tô ở trấn cũng quá nhiều, nhưng trực giác mách bảo cô hãy nhìn vào biển số xe, nếu không nhớ sai, thì đây chính là xe của Trịnh Khai Nhiên.
Diệp Mông còn chưa kịp xin lỗi, lại một lần nữa xoay người chạy vào WC.
Nhưng thật không may, vừa xuống xe Trịnh Khai Nhiên đã đi về phía WC. Quả nhiên hắn đã thấy Diệp Mông rồi.
Ngoài quán bar, bốn phía là gió đang thét gào, đập từng đợt lên vách cửa. Diệp Mông cả lưng ướt đẫm mồ hôi, dán mình trên tấm vách, không dám thở, sợ Trịnh Khai Nhiên ngửi thấy.
Phục vụ ngăn Trịnh Khai Nhiên lại: “Không được đâu, không được đâu, đây là WC nữ, thật sự không được đâu.”
Trịnh Khai Nhiên lúc này không khác gì nồi áp suất sắp nổ: “Tôi chỉ nhìn qua thôi, nhìn qua xem có phải bạn tôi không!”
Diệp Mông biết hậu quả nếu bị Trịnh Khai Nhiên bắt được, Phương Nhã Ân không có ở đây, hắn chắc chắn sẽ giết chết cô. Tim cô đập nhanh, tai ong ong, thậm chí không còn nghe rõ được bên ngoài đang nói gì.
“Mẹ kiếp, tôi nhìn qua thôi! Nếu không phải tôi lập tức ra ngay!”
Giọng của hắn lúc này to đến cực điểm, Diệp Mông như thấy được cả hàng ngàn quả cầu lửa đang phóng về phía mình!
Cô cảm giác được cả người mình căng thẳng như sắp nổ tung. Cô trấn tĩnh lại, nghĩ hay là ra ngoài nói chuyện rõ ràng với hắn.
Cốc cốc.
Bên ngoài cửa sổ có người gõ nhẹ.
Bóng đêm mông lung, cô chỉ thấy được cánh tay dài ngoắc ngoắc cô.
Diệp Mông từ từ mở cửa sổ ra.
Lý Cận Dữ lười biếng dựa vào tường: “Biết bơi không?” Anh nhìn ra chỗ rác ngập ngụa, chỉ tay vào con sông đang có cả túi nilon cùng mấy thứ rác rưởi không rõ hình dạng nổi lềnh bềnh kia.
Diệp Mông: “Cậu bơi tôi xem nào?”
“Được, xem như tôi lắm lời.”
“Cậu còn có cách khác không?”
Anh dựa vào tường, không biết từ đâu lấy ra một đôi găng tay đen, bắt đầu từ từ nói: “Có, gọi một tiếng “anh” nghe xem. Vì tôi rất ghét người khác ở trước mặt bạn bè tôi, gọi tôi là em.”