Thâm Tình Trong Mắt Anh

Chương 11



Bố Lý Cận Dữ là người đàn ông xuất thân từ nông thôn biến thành phượng hoàng, nhưng rất có khí chất, hồi học đại học cũng là hạc trong bầy gà, giành được nhiều cảm tình của nữ sinh ngày ấy. Cuối cùng ông rơi vào bể tình với thiên kim tiểu thư Lý Lăng Bạch. Lý Lăng Bạch là một cô con gái nhà giàu ngồi mát ăn bát vàng. Bố mẹ kinh doanh ở Bắc Kinh, sau lưng là cả một gia tộc to lớn giàu có. Bố Lý Cận Dữ cam tâm đổi họ ở rể, năm đầu tiên sinh được một cậu nhóc béo ú, chính là anh trai Lý Cận Dữ, tên là Lý Tư Dương.

Lý Cận Dữ và anh trai mình từ nhỏ đã là hai thái cực khác nhau. Lý Tư Dương hiếu động, nghịch ngợm, thành tích tầm tầm, cứ mắc lỗi là đổ tội cho cậu nhóc đáng yêu hiểu chuyện Lý Cận Dữ. Lần một lần hai, lần ba lần bốn, Lý Tư Dương cảm thấy có gì đó không đúng, tuy mẹ xưa nay chưa từng đánh hai anh em họ, nhưng lại luôn “bạo hành lạnh” với em trai cậu ta. Có lần cậu nghịch ngợm, đeo nhẫn ngọc của mẹ rồi đi vệ sinh, không cẩn thận làm rớt xuống bồn cầu, nghe nói chiếc nhẫn có giá đến 20 vạn, cậu sợ đến mức tè ra quần rồi vu oan giá họa cho em trai mình. Kết quả mùa đông tuyết rơi năm ấy, Lý Cận Dữ bị Lý Lăng Bạch lột sạch áo quần nhốt ngoài cửa nguyên một đêm.

Phổi Lý Cận Dữ vốn đã không tốt, từ lần đó trở thành bệnh mãn tính, nên bây giờ cứ  trở trời là anh lại ho khan. Hồi nhỏ Lý Cận Dữ không hiểu mình kém anh trai ở đâu, mà thân thích, bạn bè xung quanh cứ thích lấy anh trai ra so sánh với anh. Anh làm cái gì cũng xuất sắc hơn anh trai, luôn hy vọng được mẹ khen ngợi. Nhưng chỉ cần anh không xuất sắc nhất trong lĩnh vực nào đó, mẹ sẽ rất ít khi động viên anh. Cho nên nhiều năm như vậy, anh theo đuổi sự hoàn mỹ, đến mức tiêu cực, trầm cảm. Mà Lý Tư Dương, cái gì cũng không cần làm, nhưng trong mắt mẹ, tình thương dành cho Lý Tư Dương chỉ tăng chứ không giảm.

Lúc bố còn sống, mẹ anh còn biết kiềm chế. Sau khi bố anh qua đời vì bệnh, mẹ dần trở nên nghiêm khắc hơn. Khiến Lý Cận Dữ có thời còn hoài nghi mình có phải là con riêng của bố và người phụ nữ khác không. Hồi đại học, anh thậm chí còn đi thử ADN. Có điều, kết quả lại khiến anh ngạc nhiên, anh đúng là con ruột.

Tình cảm giữa Lý Cận Dữ và bố lẫn anh trai mình đều rất tốt. Lý Tư Dương tuy hồi nhỏ thường đổ oan cho anh khiến anh bị mẹ phạt không ít lần, nhưng sau khi Lý Tư Dương phát hiện mẹ mình dường như không hề thích người em trai này, cậu liền bắt đầu quan tâm đến em mình. Giữa hai anh em họ không có hiềm khích gì, tuy Lý Tư Dương vừa ngốc vừa ồn ào nhưng làm rất tốt trách nhiệm của một người anh. Năm Lý Tư Dương lên cấp ba, cuối tuần còn kéo Lý Cận Dữ trốn trong phòng chơi game đến long trời lở đất. Lý Lăng Bạch đến đêm khuya mới về nhà, phát hiện ra, không nói hai lời, chỉ đá thẳng anh sang Mỹ.

Năm đó, Lý Cận Dữ chỉ mới 13 tuổi.

Lý Tư Dương khóc đến khàn cả giọng, quỳ gối cầu xin mẹ đừng  để em trai đi. Lý Lăng Bạch đồng ý ngay lúc đó, nhưng một tháng sau, khi Lý Tư Dương đi học, Lý Cận Dữ xách hành lý đến học ở trường cấp hai Fesssenden ở Mỹ. Trường học rất gần Boston, lâu lâu Lý Lăng Bạch đến Boston công tác sẽ kêu quản gia đưa đồ cho anh.

Lý Tư Dương từ đó thay đổi hoàn toàn, cậu không chơi game nữa, cũng không chểnh mảng nữa, bắt đầu nỗ lực học tập. Ba năm đó, hai anh em thường video call, Lý Tư Dương lâu lâu sẽ nhờ cậu em thiên tài nhỏ hơn cậu ba tuổi hướng dẫn bài tập cho. Lý Cận Dữ lúc đó đã hoàn thành chương trình cấp hai trong nước, bắt đầu học lên chương trình cấp ba rồi. Lý Tư Dương ngạc nhiên đến há hốc mồm vì sự thông minh của em trai mình, nhưng cậu cũng biết, Lý Cận Dữ vẫn muốn về nước thi đại học hơn. Do đó cậu thường hay hỏi, Tiểu Dữ, em có hận mẹ không? Lý Cận Dữ lúc đó đã ngày càng trầm tính rồi, chỉ lắc lắc đầu, không nói gì. Lý Tư Dương thương cậu không thôi, vỗ ngực hứa anh sẽ thi đại học thật tốt, anh sẽ đón em về. Nếu không được nữa, thì anh cũng không cần mẹ nữa, anh đến Mỹ với em.

Ba năm trời đó Lý Tư Dương thực sự rất cố gắng, ngày đêm miệt mài đọc sách, khó khăn thế nào cũng vượt qua. Nhưng vì trí thông minh có hạn, dù có phát huy hết tất cả những gì mình có, năm đó cậu cũng chỉ thi đỗ nguyện vọng hai. Nhưng may là Lý Lăng Bạch nhìn thấy được sự thay đổi của cậu, đồng ý đón Lý Cận Dữ về.

Những năm cấp ba của Lý Cận Dữ có lẽ là những năm anh và mẹ hòa thuận nhất. Có lẽ vì lâu rồi mới thấy anh, có chút nhớ anh, nên Lý Lăng Bạch không còn quá hà khắc với anh nữa, vẻ mặt cũng ôn hòa như một người mẹ bình thường.

Nhưng chuyện tốt không kéo dài được lâu, mùa hè năm nhất của Lý Cận Dữ, Lý Tư Dương bỗng gặp tai nạn xe rồi mất. Tất cả những ôn hòa trước đó của Lý Lăng Bạch đều tan vỡ, bà ta sụp đổ, sa sút đến ba tháng rồi cũng lập tức vùi đầu vào công việc, bắt đầu tự mình đi xem mắt. Chồng mất lâu rồi nhưng Lý Lăng Bạch không hề tìm chồng mới, Lý Tư Dương vừa mất, bà liền tái giá. Hơn nữa còn cố gắng hết sức, không màng an nguy để sinh thêm một đứa con nữa.

Lúc đó Lý Cận Dữ cảm thấy mình như một trò cười. Không ai thèm quan tâm đến cảm nhận của anh. Sau khi Lý Lăng Bạch có gia đình mới, Lý Cận Dữ trở thành đứa trẻ không biết đi đâu về đâu. Cuối cùng bà nội sống ở trấn nhỏ đã vất vả ngồi xe mười mấy tiếng đồng hồ từ phương Nam đến Bắc Kinh, sức khỏe bà vốn không tốt, bệnh tật đầy mình, chuyến xe mười mấy tiếng khiến bà đứng không nổi nữa, phải nắm lấy tay anh. Bà khí thế bừng bừng bước đến trước mặt Lý Lăng Bạch lúc này đang vô cùng kinh ngạc, giống như một anh hùng cái thế, bà không có tường vân bảy màu, thanh bảo kiếm có lẽ cũng đã rỉ rét rồi, nhưng lại dùng sự kiên định vô cùng nói với người phụ nữ kia.

“Lý Lăng Bạch, không phải cô không cần thằng bé, mà là chúng tôi không cần cô nữa.”

*

Trong phòng rất yên ắng, không có ai mở đèn, Diệp Mông nửa mơ nửa tỉnh. Lý Cận Dữ đặt cô lên giường, chỉ mở một cây đèn tường màu vàng, ánh sáng yếu ớt, chỉ có hai người cố gắng lắm mới nhìn rõ được mặt đối phương.

Dương Bỉnh Chương làm từ thiện ở đây cũng lâu rồi, không ngờ đến sẽ gặp được Lý Cận Dữ. Năm đó nghe nói anh đi theo bà nội, không ngờ chính là ở trấn nhỏ này. Sau khi Lý Cận Dữ đi, Lý Lăng Bạch không nhắc đến anh nữa, cả nhà họ Lý cũng không ai dám nhắc.

“Sao cháu lại quen Tiểu Mông?” Dương Bỉnh Chương ngồi trên sofa bên giường, châm một điếu thuốc, mở lời.

Lý Cận Dữ đặt hộp ghita lên tủ tivi, ở bên trong căng phồng vì có nhét một cuộn dây nilon lớn, vốn định dạy cho Diệp Mông một bài học, nhưng bây giờ xem ra không cần đến nữa rồi. Anh ngồi trên tủ tivi, nhìn cô gái cả mặt ửng đỏ đang nằm trên giường, cười: “Tình cờ thôi. Hai chúng cháu không thân.”

Dương Bỉnh Chương gật gật đầu, nhả khói: “Con bé nhắn tin cho chú nói ở đây đợi, kêu chú xem giúp cho một người. Chú không ngờ đó là cháu.”

Diệp Mông chưa đắp chăn, ngủ không sâu, môi lâu lâu còn động đây. Lý Cận Dữ nghi ngờ có phải cô tỉnh rồi không. Có điều một giây sau sự hoài nghi đó liền tan biến. Vì Diệp Mông đang nằm nghiêng, vừa lật người nằm ngửa, mái tóc đen tản ra hai bên, cổ áo trượt xuống, lộ ra bộ ngực cân xứng. Hình như là do tác dụng của rượu, hai gò má ưng ửng hồng. Làn da cô mịn màng, có thể thấy cả xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện. Khuôn mặt cô thanh tú, ngũ quan tinh tế, có một vẻ đẹp cấm dục. Cô quả nhiên đẹp hơn Giang Lộ Chi rất nhiều.

Lý Cận Dữ tưởng tượng, nếu gặp nhau sớm hơn, có lẽ anh sẽ phá lệ chủ động theo đuổi cô.

Anh bước qua, im lặng đắp chăn lên người cô, đắp lên tận mặt. Ngồi xuống bên giường, chau mày khẽ nói với Dương Bỉnh Chương: “Người này bị mắc bệnh thánh mẫu rồi, cản cũng không cản nổi, cứ thích quản chuyện của người khác.”

Dương Bỉnh Chương nhìn cả người Diệp Mông được đắp chăn, đến đầu cũng không lộ ra, sợ cô thở không được, liền cẩn thận hé chăn một chút, nhưng lại bị Lý Cận Dữ không chút lưu tình đắp lên lại.

“Lát nữa con bé ngạt chết mất.” Dương Bỉnh Chương nói.

“Ngạt chết cũng được, tốt nhất là không làm phiền cháu nữa.” Lý Cận Dữ lạnh lùng nói.

Dương Bỉnh Chương im lặng nhìn anh: “Trước đây cháu lịch thiệp với con gái lắm mà.”

Trong phòng u ám, ánh trăng vắt ngoài cửa sổ tỏa ánh sáng. Căn phòng yên tĩnh chốc lát, Lý Cận Dữ hai tay chống đầu gối, cúi đầu cười tự giễu. Lồng ngực ngưa ngứa, anh lại ho một cái.

Tình cảnh của anh, Dương Bỉnh Chương thực ra rất hiểu, không cần nói nhiều. Những biện pháp chữa được đều đã thử qua rồi, nhưng căn nguyên của bệnh vẫn là từ Lý Lăng Bạch. Chuyện khác không nhắc đến nữa, chỉ quan tâm nói một câu: “Dạo này trở trời, cháu phải chú ý phổi mình, ho nhiều thì đến viện mua thuốc, đừng chịu đựng. Đám thanh niên các cháu bị bệnh là cứ thích để vậy thôi, giống con trai chú, sống chết không chịu đi bệnh viện, làm như mình là gang thép vậy!”

Lý Cận Dữ cúi đầu cười cười, vẻ mặt lơ đễnh, vẫn không chút lễ phép nào, thuận miệng hỏi thăm con trai ông: “Anh Lập Thành bây giờ thế nào? Có bạn gái chưa ạ?”

“Kết hôn luôn rồi, thằng nhỏ đã bắt tay được với con nhà người ta rồi. Hôm qua học làm bánh bao thịt ở Bắc Kinh, còn gửi video làm bánh bao bình an cho chú. Những năm cháu không ở Bắc Kinh, Lập Thành lúc nào cũng nhắc cháu, có thời gian cháu về thăm nó xem. Không cần mẹ nữa, nhưng bạn nối khố từ nhỏ, chẳng nhẽ cháu cũng không cần luôn?” Dương Bỉnh Chương nói đến mức tự mình xúc động, muốn nói lại thôi: “Mẹ cháu...”

Lý Cận Dữ hai tay vẫn chống nơi đầu gối, hơi ngẩng đầu, nhìn Dương Bỉnh Chương, không biểu cảm gì, chỉ ngắt lời: “Không cần nói với cháu, cháu không liên quan đến bà ta.”

Dương Bỉnh Chương không biết nói gì, chỉ gật đầu, chống đầu gối từ từ đứng lên: “Vậy chú đi trước đây, Tiểu Mông thì cháu tự nghĩ xem nói thế nào với nó, chú đều phối hợp cháu. Nếu cháu không muốn người ta biết chuyện, chú sẽ giả vờ không quen cháu.”

“Vậy phiền chú Dương rồi.” Lý Cận Dữ cũng đứng lên theo: “Chú về thế nào, cháu gọi xe cho chú nhé?”

Dương Bỉnh Chương phất tay: “Không cần, khách sạn sẽ gọi giúp. Tiểu Mông là khách VIP ở đây, bọn họ sẽ tự sắp xếp.” Bước đến cửa, ông quay đầu nói một câu: “Cận Dữ, nếu cháu không khỏe, thì phải đến tìm chú kê đơn, đừng tự mình chịu đựng.”

Anh đồng ý.

Sau khi Dương Bỉnh Chương rời khỏi, Diệp Mông ngủ trên giường bao lâu, Lý Cận Dữ cũng dựa vào tường nhìn bấy lâu. Anh phát hiện chị gái này lúc ngủ phát ra một năng lượng khiến người ta cảm thấy bình yên, nói khó nghe thì là ngủ như lợn chết.

Đương nhiên dáng ngủ vẫn đẹp, cũng không còn vẻ phòng bị nữa. Anh và chú Dương đều là đàn ông, tuy rằng tuổi của chú Dương thì mức độ hoài nghi là không. Nhưng sao cô có thể yên tâm đến thế? Sao có thể có người không tim không phổi như thế?

Hình như bị trùm chăn khiến cô hít thở khó khăn, không biết tự lúc nào đã lộ ra khuôn mặt tròn ửng đỏ, miệng hơi mở, như một con cá nhỏ đang bơi.

Cuối cùng Lý Cận Dữ ngồi bên giường cúi đầu gửi một tin nhắn wechat. Liếc qua thấy cô đang động đậy, một tay vẫn giữ lấy điện thoại, không quay đầu lại, một tay lấy chăn trùm lại mặt cô.

Lúc này đã là 2 giờ sáng, bóng đêm yên tĩnh, sâu lắng như được điểm mực đen, sao sáng lấp lánh.

Cả trấn nhỏ đều đang say giấc nồng, bốn phía yên tĩnh, chỉ trừ tiếng lá rơi sàn sạt, bụi cây bên ngoài tường lại im lặng đâm chồi.

Diệp Mông cuối cùng cũng bị nghẹn đến tỉnh giấc, mông lung nhìn thấy một bóng người cao lớn ngồi bên giường, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo đã lập tức đạp hai chân giãy dụa bật dậy.

Lý Cận Dữ một tay nhắn tin, tay còn lại giữ cổ cô ghì xuống dưới giường: “Tỉnh rồi? Tôi còn chưa động thủ mà.”

Diệp Mông nghe thấy giọng nói trầm thấp, khàn khàn của anh, liền nhớ lại, chắc anh đã trò chuyện với Dương Bỉnh Chương và tìm ra vấn đề rồi. Cô bị khống chế, không động đậy được, dứt khoát từ bỏ, nằm thẳng người, không động đậy nữa: “Cậu ra tay đi, muốn giết muốn hành gì tùy cậu.”

Lý Cận Dữ ngược lại thu tay về, Diệp Mông nghe anh hừ một tiếng, lặng lẽ suy nghĩ. Lý Cận Dữ quay lưng về phía cô, cả người hơi cong, hai tay lúc này đều đang cầm di động, không biết đang nhắn tin với ai. Bóng dáng cao lớn, tiêu sái như vậy khiến tim Diệp Mông lại đập thình thịch, thấy anh không quay đầu lại, chỉ nói: “Tỉnh dậy mà không kiểm tra lại sao?”

Diệp Mông nghiêng người ôm chăn che lấy ngực chăm chú nhìn anh, kiên định: “Cậu không dám động đến tôi.”

Lý Cận Dữ có cảm giác bị người ta xem thường, dừng động tác tay, hơi nghiêng đầu nhìn cô, khinh bỉ cười rồi lập tức quay đầu lại: “Đừng có tự tin quá, bây giờ mới 2 giờ sáng, tôi muốn làm cái gì, cũng có thời gian.”

Diệp Mông vẫn chăm chú nhìn anh, không hề rời mắt.

Cô dường như thật sự rất thích vẻ ngoài của anh.

Lý Cận Dữ thấy hơi phiền, tiện tay lấy cái gối bên cạnh che đi ánh mắt của cô, không để cô nhìn: “Bạn trai cũ của cô giống tôi à? Phiền chết được. Chưa thấy trai đẹp thế này bao giờ?”

Diệp Mông cười đến không dừng được: “Đúng vậy, thực sự có thích một người đến mười mấy năm.”

Lý Cận Dữ cuối cùng cũng nhắn tin xong, vứt điện thoại lên tủ đầu giường, quay đầu nhìn cô, chăm chú đến tận một phút, chỉ thấy anh thở dài một hơi, thu hồi tầm mắt, như là khó mở miệng, lại giống như đang tự mình khinh bỉ. Đột nhiên tự nói.

“Diệp Mông, tôi từng tự tử.”

Diệp Mông không hề ngạc nhiên, vết cắt trên cổ tay anh cô đã thấy từ lâu rồi. Cổ tay anh vừa trắng vừa dài, duy chỉ có một vết sẹo đó, nhưng cũng không làm tay xấu đi.

“Vì bạn gái cũ?” Cô tò mò hỏi.

Điện thoại trên tủ lại rung lên.

Anh lắc đầu, lấy điện thoại nhìn qua, tự cười châm biếm, vừa nhắn tin vừa nói: “Là vì mẹ tôi.”

Chàng trai trước mặt rất gầy, cô muốn đưa tay ôm anh, nhưng vẫn kiềm chế được.

“Tôi rất yêu bà ấy, nhưng bà ấy không hề yêu tôi.”

“Mẹ tôi rất yêu tôi.” Diệp Mông không đầu không đuôi nói.

Lý Cận Dữ suýt bị cô chọc tức điên: “Cô đang khoe khoang với tôi đấy à?”

“Ý tôi là, tôi biết cách để yêu cậu, hẹn hò với tôi đi, tôi biết cách yêu cậu.” Diệp Mông chống đầu, nằm thế nàng tiên cá, đối diện với ánh đèn vàng trong phòng cười nói. Nhìn rất không nghiêm túc, nhưng lại mê hoặc lòng người đến lạ.

Căn phòng im lặng trở lại, bụi cây bên ngoài hình như đã cao lên một chút.

“Cô nhìn giống như một cây củ cải to lăng nhăng vậy. Không thèm.” Lý Cận Dữ mặt lạnh tanh từ chối.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.