Thẩm Ngữ

Chương 61: Chương 61:



Chương 61: Kiểm tra màng trinh 
 
“Này, nhìn thấy người phụ nữ phía dưới không?” Chu Chính Nam chỉ chỉ người phụ nữ mặc nội y tình thú hình vỏ sò phía dưới, “Có thể người của cậu mặc bộ này đấy.”
 
“Sau đó làm tình công khai ở đây?” Diệp Lệ Thành nhíu mày, “Mọi người chơi đi, tôi về trước.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Lệ Thành dứt khoát dẫn Thẩm Ngữ đi, anh không thích bị người khác nhìn khi đang làm tình. Ngày mai là thứ Bảy, sáng sớm anh còn phải đi họp phụ huynh cho con gái, anh không muốn đi họp với vẻ mặt túng dục quá độ.
 
Chiều thứ Bảy, Diệp Lệ Thành cùng Cố Uyển Như đi họp cho Diệp Lâm Lâm. Thẩm Ngữ không có ba mẹ tham gia nên một bàn này vừa cho hai vợ chồng ngồi xuống.
 
Lúc ba mẹ đang họp phụ huynh thì Diệp Lâm Lâm và Thẩm Ngữ cùng đi dạo phố, vừa đi vừa ăn uống rất vui.
 
Một giờ sau, Cố Uyển Như nhắn tin nói Diệp Lâm Lâm dẫn Thẩm Ngữ đến ăn cơm cùng, cô ta  không thương lượng gì với Diệp Lệ Thành cả, nhắn xong thì nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý.
 
Diệp Lệ Thành không thể hiểu được, bây giờ cả hai không can thiệp vào chuyện của nhau nữa. Ban đầu anh còn cảm thấy áy náy với Cố Uyển Như, nhưng anh phát hiện trạng thái của cô ta bây giờ tốt hơn trước nhiều, thậm chí còn đầy đặn hơn trước nên anh cũng yên lòng.
 
Suốt dọc đường hai vợ chồng không nói gì cho đến khi tới nhà hàng mà Cố Uyển Như đã đặt để chúc mừng Diệp Lâm Lâm thi xong. Nhưng cả hai không có ý mừng nào cả, con gái hai người chưa đến, trong phòng vô cùng yên lặng.
 
Sau khi bảo vệ nói kế hoạch, Cố Uyển Như bình tĩnh lại rồi cẩn thận sắp xếp mọi thứ trong đầu, sau đó cô ta nghĩ ra kế một mũi tên trúng hai con nhạn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trước cô đúng là ngu muội khi muốn ly hôn với Diệp Lệ Thành. Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, chỉ cần cẩn thận một chút là được. Như thế cô vừa được hưởng thân phận bà Diệp, vừa có thể cùng bảo vệ ở bên nhau, hợp đồng trong tay cô vẫn có thể áp chế Thẩm Ngữ.

 
Ba mẹ và bạn thân đều ở đây, trong buổi tiệc này, Diệp Lâm Lâm là người vui nhất. Hôm nay Cố Uyển Như còn phá lệ cho con gái uống một ly rượu vang, Diệp Lâm Lâm ra vẻ nghé con không sợ hổ, vừa vào cửa là đã lập tức uống một ly, thế nên phần sau buổi tiệc Diệp Lâm Lâm bị cảm giác say chếnh choáng vây lấy.
 
Cố Uyển Như để Diệp Lệ Thành chăm sóc con gái, dặn anh đừng để con gái uống rượu nữa, sau đó lại nhìn Thẩm Ngữ.
 
“Tiểu Ngữ, cháu theo dì đến nhà vệ sinh giúp dì sửa quần áo với, dây kéo sau lưng dì bị lỏng.”
 
Diệp Lệ Thành vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng lên, “Anh đưa em đi.”
 
“Anh là đàn ông nên chắc không tiện vào nhà vệ sinh nữ đâu.” Cố Uyển Như nói, “Đi thôi Tiểu Ngữ.”
 
Diệp Lệ Thành che trước mặt Thẩm Ngữ, “Anh đi với em.”
 
“Lệ Thành, anh làm sao vậy, em cũng không hại Tiểu Ngữ.” Cố Uyển Như nghi ngờ nói, “Khóa kéo của em bị lỏng thật, Lâm Lâm uống say nên em mới không tiện nhờ.”
 
Diệp Lệ Thành vẫn đứng yên, nhất thời bầu không khí đông cứng lại, Thẩm Ngữ như đứng trên đống lửa. Cô trộm quan sát Cố Uyển Như, không giống đã phát hiện quan hệ của cô và Diệp Lệ Thành cho lắm, cô cứng nhắc giải vây, “Trùng, trùng hợp quá, cháu cũng muốn đi vệ sinh. Dì Cố, chúng ta đi thôi.”
 
Thẩm Ngữ bước ra, cô không dám nhìn anh mà chỉ cúi đầu bước nhanh ra khỏi cửa.
 
Trong nhà vệ sinh, Cố Uyển Như hơi kéo khăn voan mỏng xuống, làm lộ ra khóa kéo váy sau lưng.
 
Khóa kéo chỉ hơi lỏng một chút, không kéo đàng hoàng thì cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài cho lắm, hơn nữa, khóa kéo bị lỏng có chút xíu, làm sao Cố Uyển Như có thể cảm giác được?
 

Tuy nghi ngờ nhưng Thẩm Ngữ vẫn ngoan ngoãn kéo lên giúp Cố Uyển Như.
 
Cố Uyển Như nghiêng người nhìn bản thân trong gương, kiểm tra khóa kéo phía sau.
 
“Thế cháu về trước nha dì Cố?”
 
“Gấp thế?” Cố Uyển Như rửa tay, “Cháu còn nhớ hợp đồng với dì không?”
 
“Lúc trước dì từng nói là làm xong nhiệm vụ cuối cùng thì dì sẽ đưa tiền cho cháu. Nhưng mà bây giờ dì muốn kiểm tra xem cháu có tuân thủ hợp đồng hay không.”
 
“Dạ?”
 
“Lại đây.” Cố Uyển Như đi vào gian, Thẩm Ngữ vừa bước vào thì cô ta khóa cửa lại. Cố Uyển Như khoanh tay trước ngực, “Cởi quần lót ra.”
 
Hôm nay Thẩm Ngữ mặc váy liền, cởi quần lót tương đương hạ thể trống trơn.
 
Thẩm Ngữ khẩn trương nắm náy, “Vì, vì sao?”
 
“Trên hợp đồng có viết không cho phép phát sinh quan hệ tình dục, không kiểm tra xem màng trinh còn không thì sao dì biết cháu có tuân thủ hợp đồng hay không.” Cố Uyển Như mất kiên nhẫn nói, “Nhanh lên.”
 
Vừa nói cô ta vừa móc bao tay cao su trắng trong balo ra, thuần thục mang lên, vừa nhìn là biết đã có tính toán từ lâu.
 

Thẩm Ngữ hoảng sợ, lui vào trong góc, Cố Uyển Như bước chân ưu nhã, nhưng trong mắt Thẩm Ngữ thì cô ta như một hung thần ở địa ngục Tu La.
 
Lưng chạm đến gạch men sứ lạnh băng, Thẩm Ngữ đã không còn đường lui, Cố Uyển Như mang bao tay cao su, cô ta vỗ vỗ mặt Thẩm Ngữ, “Sợ cái gì, không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, chẳng lẽ…”
 
Cố Uyển Như kéo quần lót Thẩm Ngữ xuống, ngón tay tìm được cửa động, không chút lưu tình đâm vào bên trong.
 
“Sao không thấy màng trinh?”
 
Thẩm Ngữ sắc mặt hoảng sợ, hai chân thon dài bất lực khép chặt, “Không, không, vẫn còn mà…”
 
Lối đi của Thẩm Ngữ khô khốc, Cố Uyển Như không dễ dàng đi vào, nhưng cô ta cũng không thương hương tiếc ngọc như Diệp Lệ Thành, cô ta mặc kệ Thẩm Ngữ có chịu được hay không, ngón tay dùng sức đẩy lên phía trên, toàn bộ ngón giữa đi vào bên trong, không hề đụng phải màng trinh.
 
Tuy mơ hồ đoán được Thẩm Ngữ và chồng mình ngoại tình nhưng khi xác nhận sự thật thì tim Cố Uyển Như vẫn như bị bóp mạnh một cái.
 
Cố Uyển Như ác độc quấy một vòng, cô ta vẫn còn hy vọng màng trinh Thẩm Ngữ nằm ở sâu bên trong.
 
“Đau! Dì Cố, cháu đau!” Thẩm Ngữ vô cớ chịu đau, nước mắt chảy đầy gương mặt cô, dáng vẻ vô tội đáng thương đó khiến lửa giận trong lòng Cố Uyển Như bùng lên. Cô ta giơ tay định tát Thẩm Ngữ một cái nhưng khi nghĩ lại tí nữa ra ngoài sẽ không biết giải thích như thế nào nên đành nhịn xuống.
 
Cố Uyển Như rút tay ra, cô ta giống như đụng phải thứ đồ dơ bẩn, nhanh chóng cởi bao tay rồi ra ngoài rửa tay, Thẩm Ngữ nức nở kéo quần lót lên.
 
Cố Uyển Như rất nhanh đã quay về gian WC, cô ta hỏi cô, “Mất từ khi nào?”
 
Thẩm Ngữ chỉ yên lặng rơi nước mắt.
 
Nhưng thời gian gấp gáp, không quay về sớm thì sẽ dễ khiến Diệp Lệ Thành nghi ngờ, Cố Uyển Như không thể mạo hiểm như vậy, “Là vào đêm sinh nhật Lâm Lâm sao?”
 
Thẩm Ngữ nhớ lại Diệp Lệ Thành đã từng nói về đêm đó với cô. Tối hôm đó hình như cô bị hạ thuốc, trước khi ngất xỉu thì người cuối cùng mà cô nhìn thấy là Cố Uyển Như, nói không chừng Cố Uyển Như chính người hạ dược.

 
Thẩm Ngữ không có khả năng nói ra ngày bị mất lần đầu, cô gật đầu thừa nhận ý của Cố Uyển Như.
 
“Cháu không cố ý, cháu cũng không biết tại sao lại như vậy, tỉnh lại là đã…”
 
Thẩm Ngữ đứt quãng nói, Cố Uyển Như không muốn nghe những lời vô nghĩa, nếu Thẩm Ngữ và Diệp Lệ Thành đã xảy ra quan hệ thì coi như là Thẩm Ngữ đã không tuân thủ hợp đồng.
 
“Nếu trái với hợp đồng thì dì không thể đưa tiền cho cháu rồi.” Cố Uyển Như ung dung nói, “Hơn nữa, cháu phá hoại gia đình dì, câu dẫn chồng dì, nói cháu là người thứ ba vậy cháu có nhận không?”
 
Thẩm Ngữ ngây dại.
 
“Người thứ ba sẽ có kết cục gì cháu biết không?”
 
Thẩm Ngữ bị Cố Uyển Như ta nắm thóp, cô ngây ngốc lắc đầu, hành động này tương đương với việc đã gián tiếp thừa nhận chuyện cô và Diệp Lệ Thành ở bên nhau.
 
“Sẽ bị mọi người chửi mắng. Giáo viên, bạn bè, người thân của cháu đều sẽ cười nhạo cháu, chỉ trỏ cháu…”
 
Thẩm Ngữ nhớ đến đoạn thời gian mà tấm ảnh đó bị phát tán cộng với sự bàn tán ấy, lưng cô một mảng lạnh lẽo.
 
“Nếu cháu không nghe dì nói thì dì sẽ truyền tin cháu là người thứ ba ra ngoài, dì sẽ để mọi người biết cháu là loại người như thế nào. Nhưng nếu cháu chịu nghe lời thì dì sẽ không so đo với cháu chuyện này.”
 
Cố Uyển Như không cho cô thời gian suy nghĩ, cô ta mở tay ra, trong lòng bàn tay là một viên thuốc nhỏ màu trắng.
 
“Cháu đem cái này bỏ vào ly rượu của Lệ Thành.”

 


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.