Tô Chi mang những người khác cùng nhau đi đến, đứng ở trước mặt tổ chương trình.
“Đạo diễn, tôi muốn làm ăn với ông, có làm không?”
Đạo diễn: “...”
Xem vẻ mặt của tôi nè, không muốn để ý đến các người.
Tô Chi nói tiếp: “Chúng tôi muốn thuê xe của các người, chúng tôi tự lái, tiền đưa các người sẽ dựa theo giá thị trường. Tôi đã tính rồi, từ nơi này đến chỗ bọn tôi ở chắc là khoảng mười phút, một chiếc xe mười đồng.”
Thấy đạo diễn không nói câu nào, cô lại nói tiếp: “Dù sao xe các người để không đó cũng chẳng làm gì, không bằng cứ sử dụng, kiếm thêm ít thu nhập.”
Đạo diễn: “...”
Cô thấy tôi giống người thiếu chút tiền này lắm sao?
Tô Quân Bạch đứng bên cạnh em gái, anh nói: “Chi Chi nói không sai, tài nguyên có thể lợi dụng thì nên lợi dụng, nếu không thành phế vật rồi còn gì.”
Đưa tổ chương trình mười đồng anh còn cảm thấy mình lỗ, đúng là đã bị tổ chương trình lừa quá nhiều rồi.
Haiz, càng nghĩ càng muốn khóc.
“Bọn họ nói không sai, chúng tôi muốn giúp các người nên mới đến đây đó.” Hiếm khi Lục Úc lên tiếng: “Có số tiền này, chúng tôi có thể ngồi xe buýt mấy lần, nhưng thế thì các người sẽ rất phiền phức.”
Nếu bọn họ ngồi xe buýt, tổ chương trình cần phải theo dõi toàn bộ hành trình, nhiều máy móc đặt cùng một chỗ, không chỉ có hao tốn thời gian mà còn phải thương lượng với xe buýt.
“Đạo diễn, chúng tôi đã suy nghĩ cho mọi người như vậy, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Đạo diễn: “...”
Rất muốn từ chối, rất muốn đi ngang qua các người nhưng ông ta biết đây là chuyện không thể nào.
Dựa theo tính tình của Tô Chi và Tô Quân Bạch, bọn họ rất có thể sẽ nói được làm được, cho nên vẫn nên đồng ý thì hơn.
“Cho các người thuê!”
Đáng ghét quá, đêm nay phải gọi người cho bọn họ thêm vài lá cờ giả, ngày mai cho bọn họ tìm cho đã luôn, hừ hừ.
Mưa đạn:
“Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của đạo diễn, nhưng nghe giọng điệu này là biết không hay rồi, ha ha ha.”
“Đạo diễn: Các người lừa khách mời thì thôi đi, sao giờ lại muốn lừa luôn cả bọn tôi vậy?”
“Hư hỏng quá, hư hỏng quá, nhưng mà tôi thích!”
“Ha ha ha, dòng suối niềm vui mỗi ngày của tôi.”
“Đâu tính là lừa gạt đâu, ít nhiều gì cũng đưa tiền mà ha ha ha.”
...
Đám người đã thành công thuê xe đi đến chỗ ở. Đây là một khu phòng ở cũ kỹ, tường bên ngoài đã ố vàng, xem ra có hơi cũ nát.
Chẳng qua trong phòng vẫn ổn, tường được sơn trắng, vệ sinh cũng rất sạch sẽ, căn phòng gọn gàng đơn giản, đệm chăn cũng mới, giá cả lại rẻ.
Nếu như chấm điểm mà nói, cao nhất là mười điểm thì có thể chấm bảy tám điểm.
Ông chủ nói: “Các người có bao nhiêu người? Ở phòng đơn hay phòng đôi, giá cả đều ở đây nè, các người có thể tự đến xem.”
Nơi này do chủ quán cơm giới thiệu, cũng là NPC mà tổ chương trình sắp xếp, toàn bộ đều làm việc theo quy tắc.
Ông ta lại nói thêm một câu: “Chẳng qua chỗ bọn tôi cũng có một yêu cầu, sau chín giờ tối sẽ khóa nước nên các người phải tắm rửa xong trước chín giờ đêm, chịu được thì ở.”
“Tại sao lại khóa nước vậy?” Điền An An hỏi thăm với giọng điệu ấm áp: “Ở đây rất thiếu nước sao?”
“...” Ông chủ: “Không phải là thiếu nước mà đây là yêu cầu của chỗ bọn tôi.”
Ông ta hỏi: “Các người muốn ở không đây?”
Mấy cái này tất nhiên đều là cớ, chủ yếu là yêu cầu của tổ chương trình, ông ta chỉ nói theo mà thôi.
Đám người nhìn nhau, đây là yêu cầu kỳ lạ gì vậy, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy phòng trọ có quy định chín giờ khóa nước vậy đấy.
Tô Quân Bạch nhịn không được mà hỏi một câu: “Tôi muốn biết việc làm ăn của các ông như thế nào?”
Chín giờ khóa nước, khách sạn cũng không dám đưa ra quy định như vậy đâu, rõ là đuổi khách mà.
“...” Ông chủ: “Cũng ổn, các người có muốn ở không?”
Muốn ở thì nhanh lên đi, ông ta sắp không chịu nổi rồi, hỏi thêm nữa sẽ lộ ra đó.
Tô Chi giật giật cánh tay anh hai kéo anh lùi về phía sau: “Ở, bọn tôi muốn hai phòng đơn.”
Cô đưa tiền ra: “Tôi muốn căn phòng thứ năm và thứ sáu, đưa chìa khóa.”
Vừa rồi lúc đi vào cửa phòng không đóng, cô có thấy cách bố trí bên trong, phòng bên này là hướng mặt trời mọc, không chỉ không khí tốt mà cũng đủ ánh sáng.
Cô cầm hai cái chìa khóa đưa cho anh hai một chìa, trước khi đi còn nói với Lục Úc: “Các người muốn ở phòng đôi không? Có thể chọn căn phòng thứ mười.”
Phòng thứ mười cũng theo hướng mặt trời mọc, đồ dùng bên trong cũng tốt hơn những phòng khác một chút.
“Ừ.” Lục Úc gật gật đầu rồi đưa tiền: “Chúng tôi muốn phòng thứ mười.”
Có mấy người họ mở đầu, ba tổ khách mời còn lại cũng đưa tiền chọn phòng.
Tô Chi và anh hai đi trước, ai nấy tự về phòng mình tắm rửa. Bây giờ đã hơn bảy giờ, chỉ chút nữa là sẽ khóa nước, bọn họ phải nhanh chút.
Trong khoảng thời gian mà nhóm khách mời tắm rửa này, tổ chương trình cũng đóng trực tiếp.
Đám dân mạng gào thét kêu to:
“Trực tiếp hôm nay thế là ngưng rồi à, có thể không đóng trực tiếp hay không? Tôi còn chưa xem đủ!”
“Xin hãy tiếp tục trực tiếp đi mà, mới hơn bảy giờ thôi, tổ chương trình đúng là điên rồi.”
“Không cho bọn tôi xem nội dung tắm rửa nhưng xem cái khác cũng được mà, ca hát nhảy múa đều được, tôi không soi mói đâu hu hu hu.”
“...”
Phó đạo diễn nhìn độ hot tăng nhanh thì không nỡ bỏ: “Đạo diễn, bây giờ mới hơn bảy giờ thôi, nếu không hay là chúng ta chơi trò chơi khác đi.”
Không thể đẩy độ hot ra xa mình được, cần phải lợi dụng.
Đạo diễn suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Hôm nay xem như xong đi, còn có chuyện khác cần bàn.”
Ông ta làm đạo diễn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải khách mời bẫy tổ chương trình thế đấy.
Nếu như chuyện này bị truyền đi, sau này mặt mũi ông ta cũng chẳng còn nữa.
Ông ta phải suy nghĩ một chút, xem có nên thay đổi một xíu quy tắc trò chơi Bấm Thẻ Thành Thị này không, hai cái bug Tô Chi và Tô Quân Bạch luôn có cách đánh vỡ lẽ thường của trò chơi, hơn nữa lại còn thuận thế tìm được việc làm.
Quan trọng là sự may mắn của cô ấy rất tốt, công việc tìm được cũng là công việc tốt, ví dụ như việc quét rác này, chẳng cần phải đưa vé vào cửa, cứ đi thẳng vào, còn có thể kiếm lời mấy trăm tệ, đâu có trò chơi nào chơi như vậy.
Xem ra cần phải sửa đổi quy tắc một chút, không thể để bọn họ tự mình phát huy được, tổ chương trình cần phải đưa ra nhiệm vụ rồi ép bọn họ thực hiện.
Cái này còn phải chờ bàn lại sau, đêm nay cần phải tổ chức một buổi thảo luận, nhất định là một đêm không ngủ.
Tô Chi không biết có người vì mình mà mất ngủ, cô đã tắm rửa thay quần áo xong, nằm thoải mái trên giường gọi video cho bố mẹ và anh cả.
“Chi Chi, ở bên ngoài nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Đừng để bản thân quá mệt mỏi, có chuyện gì cứ giao cho tiểu Bạch làm hết đi.”
“Đúng vậy, giao cho tiểu Bạch.”
...
Trong lời nói của họ đầy sự quan tâm, Tô Chi cười đáp: “Con biết rồi, con sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt, mọi người ở nhà cũng vậy nhé.”
Trò chuyện với nhau thêm một hồi rồi mới cúp máy, không bao lâu sao, Tô Quân Bạch gõ cửa đi vào.
Anh đã tắm xong rồi, trên người mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, trong nhẹ nhàng khoan khoái lại đẹp trai.
Khuôn mặt này của anh trai đúng là đẹp thật, đáng tiếc đó chỉ là trong trường hợp không nói chuyện mà thôi, vừa nói một cái, anh đẹp trai liền biến thành tên ngốc.
“Chi Chi, bây giờ em có rảnh không? Anh có chuyện muốn dặn dò em.”
Vẻ mặt anh lộ ra vẻ nghiêm trọng, Tô Chi còn tưởng rằng có chuyện gì lớn xảy ra: “Sao vậy?”
“Sau này em phải cách xa Lục Úc một chút, biết chưa? Cậu ta chẳng phải loại người tốt lành gì đâu. Anh nói em nghe.” Tô Quân Bạch nói ra một rổ khuyết điểm của Lục Úc.
Bắt đầu từ lúc Lục Úc còn bé, lại lôi chuyện hồi nhỏ mình bị Lục Úc đánh cho gãy răng ra nói, nói đến chuyện cấp hai, cấp ba anh là người chuyên đi gây tai họa cho con gái, mỗi ngày đều có mấy cô gái tìm anh khóc, Lục Úc đều sẽ trưng bộ mặt hung dữ ra dọa các cô chạy mất.
Tô Chi: “...”
Thứ lỗi cho cô thật sự không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ dữ dằn của Lục Úc.
Cô ngược lại lại có thể mường tượng ra dáng vẻ hung dữ của anh hai, vẻ mặt cũng không kém bây giờ là mấy.
Tô Quân Bạch lại tiếp tục nói không ít khuyết điểm của Lục Úc, nhấn mạnh lặp đi lặp lại: “Em nhất định phải cách xa cậu ta ra một chút, tốt nhất đừng có nói chuyện với cậu ta, cũng đừng giúp cậu ta.”
Không biết từ bao giờ, em gái và Lục Úc thế mà lại trò chuyện hợp rơ ghê, đây không phải là kết quả mà anh muốn nhìn thấy.
“... Được rồi, được rồi, em biết rồi.” Tô Chi đáp lại một cách qua loa: “Anh còn chuyện gì nữa không? Em phải nghỉ ngơi.”
Cũng không phải muốn đi ngủ ngay, cô muốn làm đề thi.
“Hay anh dạy em làm đề thi đi.”
Câu nói này khiến mặt Tô Quân Bạch hơi đổi sắc, anh đã quên kiến thức hồi cấp ba từ lâu, sao biết làm được, hơn nữa đề của em gái đều là loại cực kì khó, anh mà giải ra một câu chắc cũng trọc đầu jpg.
Anh nên rút lui thì hơn.
“Anh hết chuyện rồi, anh đi trước đây.”
Anh rời đi rất nhanh, trong nháy mắt đã đi đến cổng, mở cửa ra ngoài rồi đóng cửa, động tác liền nhau một mạch.
Đứng ở ngoài cửa, cuối cùng lòng anh cũng được thả lỏng.
Tô Chi: “...”
Thế này là đang sợ làm bài à?
Tô Quân Bạch đi đến sảnh lớn tìm đồ đánh rơi thì gặp phải Điền An An cầm gì đó đến tìm anh.
“Có chuyện gì không?”
Ấn tượng của anh với Điền An An đã giảm đi một chút rồi, bởi vì không biết từ bao giờ gu thẩm mỹ của anh đối với Điền An An đã bị em gái ảnh hưởng.
Cả ngày nay Điền An An đều đang ngóng trông cơ hội được ở chung làm bạn với các khách mời nhưng tất cả mọi người đều quá bận rộn, cô ta cũng đang vội vàng nên bây giờ mới rảnh được.
“Tôi nhớ anh thích uống trà hoa nhài, đây là do tôi cố ý nhờ người hái xuống làm ra đó, tốn không ít thời gian đâu, anh nếm thử đi.”
Cô ta còn nhớ khi gặp được Tô Quân Bạch, anh có khen rằng trà hoa nhài mình làm ngon lắm nhưng trước đó vẫn luôn không có cơ hội tặng ra. Mỗi lần cô tìm Tô Quân Bạch thì Tô Chi đều sẽ im hơi lặng tiếng xuất hiện.
“Cảm ơn nha, gần đây tôi không muốn uống cho lắm.” Tô Quân Bạch không có thời gian để uống. Bây giờ anh quá bận rộn, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền, kiếm tiền nuôi em gái.
Điền An An không hề từ bỏ, cô ta mỉm cười nói: “Không cần khách sáo đâu, trà nhài này không dễ làm, cái này do tôi cố ý để lại cho anh đó, anh có thể giữ lại khi muốn uống thì uống.”
Cô ta trực tiếp kín đáo đưa đến tay Tô Quân Bạch rồi lùi một ra phía sau một bước: “Vậy tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, anh chú ý nghỉ ngơi nha, ngủ ngon.”
Cô ta biến mất khỏi tầm mắt anh, tư thái hoàn mỹ giống như một con thiên nga.
“Chờ một chút.” Tô Quân Bạch kêu cô ta lại: “Nếu như đã là trà khó làm vậy thì tôi không lấy đâu, tự cô giữ lại uống đi.”
“Không cần, đây là tôi cố ý để lại cho anh.” Điền An An đã tặng được ra ngoài thì sẽ không lấy lại: “Anh cầm đi, chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, anh thật sự không cần khách khí với tôi đâu.”
Tô Quân Bạch không muốn nhận đồ đạc của cô ta: “Vậy đi, tôi đưa tiền cho cô, coi như là tôi mua.”
“Thật sự không cần mà.” Điền An An từ chối, mỉm cười nói: “Tôi thật lòng xem anh là bạn, anh cứ từ chối nữa tôi sẽ rất đau lòng đó.”
Cô ta khoát tay, lại thoát khỏi một cách hoàn mỹ, Tô Quân Bạch có ở sau lưng gọi cô ta cô ta cũng không quay đầu lại.
Lúc vừa bắt đầu, mục tiêu của cô ta đã rất rõ ràng, chính là muốn làm bạn với tất cả các khách mời, đối với những ngôi sao có độ hot càng cao thì làm bạn càng tốt.
...
Mặc dù điều kiện của nơi dừng chân này đơn sơ nhưng tốt xấu gì cũng có giường mềm, đám người được ngủ một giấc ngon lành.
Công việc quét dọn Lư Sơn bắt đầu từ tám giờ sáng cho nên tất cả mọi người đều cần phải đến báo cáo lúc bảy giờ năm mươi, không được đến trễ.
Sáng sớm Tô Chi thức dậy sớm lại đụng phải Lục Úc cũng thức sớm giống cô. Anh mặc bộ đồ thể thao, xem cách ăn mặc như sắp đi ra ngoài vậy.
“Chào, em muốn đi chạy bộ buổi sáng à?”
Tô Chi gật gật đầu: “Đúng rồi, anh muốn chạy chung không?”
Cô thuận miệng mời một câu, nói xong mới nhớ tới anh hai đã từng dặn cô cách Lục Úc xa một chút.
Trước mắt khi ở chung cô cảm thấy Lục Úc không xấu đến như vậy, có thể là sau khi anh hai bị Lục Úc đánh gãy răng khi còn bé xong đã sinh ra bóng ma tâm lý cho nên mới ghét anh như vậy.
Lục Úc: “Được.”
Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đội cái mũ lưỡi trai màu đen, cả người lộ ra vẻ đẹp trai nhẹ nhàng khoan khoái.
Dáng vẻ Lục Úc đúng là rất đẹp, không giống như kiểu đẹp trai của anh hai, anh trông mạnh mẽ hơn một chút, cũng có cảm giác an toàn hơn một chút.
Còn anh hai thì giống như một bông hoa trắng nhỏ mảnh mai.
Hôm nay Tô Chi mặc một bộ đồ thể thao màu cà phê nhạt, vóc dáng cô vốn cao, cho dù mặc đồ thể thao cũng lộ ra vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Cô thấp hơn Lục Úc mười mấy centimet, khi chạy chung với Lục Úc, trông cực kỳ hài hoà.
Người đi đường bên này không ít, hai người Lục Úc xuất hiện đã thu hút được ánh mắt của không ít người.
Tô Chi ngược lại không quan tâm lắm còn Lục Úc thì hơi kéo vành nón xuống, không quá muốn bị người khác nhận ra.
“Bên kia có một cái công viên, chúng ta qua bên kia đi.”
Công viên ở ngay đối diện đường, diện tích cũng rất lớn, trong đó có một hồ nước được tu sửa lại vô cùng xinh đẹp.
Trời vẫn còn sớm, người đi dạo công viên cũng không nhiều, hai người bọn họ chạy bộ buổi sáng quanh hồ nước.
Không khí ở đây không tệ lắm, cảnh sắc cũng khá đẹp.
Quan trọng là anh quay phim không đi cùng đến đây, cho nên không cần phải lo lắng nhiều.
Chạy được nửa tiếng, cũng đã sáu giờ năm mươi rồi.
Tô Chi dừng lại, thở có hơi gấp: “Lục Úc, anh muốn ăn gì?”
Bên này có một con phố bán đồ ăn sáng, không ít thứ có thể mua, cũng có rất nhiều lựa chọn.
Lục Úc: “Anh gì cũng được.”
Đối với đồ ăn, anh không quá kén chọn.
Tô Chi gật gật đầu nói ra mấy món ăn: “Mấy cái này được chứ?”
Lục Úc: “Được.”
Tô Chi: “Vậy được rồi, anh ở đây chờ đi, em đi mua.”
Vừa rồi lúc chạy bộ Lục Úc cũng không muốn bị mọi người nhận ra, người bên kia đường nhiều hơn ban nãy, vì cân nhắc cho sự an toàn, anh vẫn nên đừng đi thì hơn.
“Cùng đi đi.” Lục Úc kéo thấp vành nón xuống nhưng khuôn mặt đẹp trai kia vẫn lộ ra bên ngoài.
Sáng sớm lúc ra ngoài anh quên mang khẩu trang nhưng lại không muốn để Tô Chi đi mua một mình.
“Vậy anh đợi chút.” Đến gần phố đồ ăn, Tô Chi đến cửa hàng để mua một cái khẩu trang cho anh trước: “Đeo lên đi.”
“Cảm ơn.” Lục Úc nhận rồi đeo lên sau đó mới đi về phố đồ ăn với cô.
Mặc dù Tô Chi đã lên hotsearch một hai lần nhưng dù sao cũng không phải là ngôi sao nổi tiếng, người thật sự nhận ra cô không nhiều.
Cô đi mua những món mà anh hai thích trước, đều là vài món ăn thanh đạm.
Nhìn đồ ăn trước mặt, cô lại nghĩ ra một con đường kiếm tiền.
“Lục Úc, em có công việc muốn giới thiệu cho anh này, anh muốn làm không?”