Liên Phương nghe anh đọc bình luận, anh ta không nhìn cũng có thể biết được bây giờ chắc là đang bùng nổ rồi.
Cậu còn trông cậy vào antifan nói lời hay cho cậu à, anti nói lời hay thì không phải là anti rồi.
Lúc trước không phải tiểu Bạch không thèm để ý sao? Sao chuyện vừa liên quan đến em gái thì cậu ta liền trở nên nóng nảy rồi.
“Tiểu Bạch, trước hết cậu đừng quan tâm antifan nói gì, có chứng cứ chứng minh cậu với Chi Chi là anh em ruột hay không?”
Tô Quân Bạch tắt những bình luận kia đi: “Đương nhiên là có, tôi vẫn còn đang giữ ảnh chụp lúc nhỏ của em gái đấy, chờ tôi đi tìm đã.”
Sau khi khiến em gái bị lạc mất thì anh đã tìm ảnh chụp chung với em gái khi còn bé rồi cất giữ, tất cả đều được chứa trong một cái hộp lớn.
Gần đây bận quá không rảnh để sắp xếp lại hình ảnh, mượn cơ hội này, sẵn tiện anh tìm ra luôn.
Tất cả những thứ trong hộp này đều là hình ảnh của anh và em gái, còn có Đại Chu, ảnh chụp chung của ba người bọn họ, còn có rất nhiều đồ chơi mà khi còn bé em gái đã từng chơi qua, tất cả đều đã được anh sắp xếp tốt rồi đặt vào bên trong. Nhiều năm như vậy rồi, mấy thứ này vẫn được giữ hoàn chỉnh như cũ.
“Tôi tìm được ảnh chụp khi còn bé của tôi và em gái rồi, tôi gửi cho anh.”
Liên Phương nhận lấy ảnh chụp rồi mở ra xem. Khi còn bé, Tô Chi là một cái bánh trôi vừa mềm vừa trắng, cô mặc váy công chúa, ôm búp bê vải, cười xán lạn đáng yêu.
Tô Quân Bạch còn nhỏ ôm cô bé, hai người cười vui vẻ đối diện với ống kính.
Dáng vẻ khi còn nhỏ của hai người lại càng giống hơn, đặc biệt là lúc cười lên, đúng là giống như đúc.
Nhưng.
“Chỉ có mấy tấm ảnh này thì chứng cứ không nhiều lắm, bọn họ sẽ nói rằng ảnh chụp là giả.”
Tô Quân Bạch nghĩ cũng đúng, chỉ có mấy bức ảnh thôi thì không đủ sức thuyết phục, vậy cũng chỉ có thể ra chiêu lớn cuối cùng.
Trước khi tìm em gái về, bọn họ đã làm xét nghiệm xác nhận người thân, anh vẫn còn giữ.
“Xét nghiệm ADN lại còn thêm cả mấy tấm ảnh này thì quá được rồi.”
Khi còn bé anh và em gái không chỉ chụp có một tấm mà có chừng hai ba mươi tấm, bởi vì anh yêu thích dáng vẻ mềm mại đáng yêu của em gái cho nên thường xuyên nhờ ba mẹ chụp hình cho bọn họ.
Ảnh từ khi em gái ra đời cho đến trước khi mất tích, anh đều giữ.
Liên Phương gật đầu: “Có thể, bây giờ vẫn còn sớm, trước hết đừng tung ra, để đối phương đẩy độ hot lên cao một chút, đợi đến giữa trưa khi người tập trung đông lại thì chúng ta lại tung bằng chứng chứng minh ra, để bọn họ giúp hai người quăng tiền lên hot search miễn phí.”
Đối phương mướn không ít thủy quân, đoán chừng phải hao tốn không ít tiền, cộng thêm bây giờ là giữa đêm không phải là giờ cao điểm nhưng cũng cần phải tốn tiền, đối phương chơi cũng lớn ghê.
Cuối cùng là ai muốn chơi tiểu Bạch, anh ta phải điều tra thêm một chút mới được.
Tô Quân Bạch gật đầu: “Vậy cảnh quay hôm nay thì sao?”
“Vẫn quay như thường.” Liên Phương nhìn thời gian: “Đúng tám giờ tôi sẽ qua đón các cậu, chín giờ cần phải có mặt ở trường quay rồi.”
Tô Quân Bạch đồng ý: “Được, bây giờ tôi dậy đây.”
Anh suy nghĩ rồi lại nói một câu: “Chuyện trên mạng đừng nói với Chi Chi, đừng để con bé lo lắng.”
“Ok ok.” Liên Phương đáp lại hai tiếng.
Tô Quân Bạch thức dậy thay đồ, rửa mặt xong thì cũng gần đến bảy giờ, lúc anh đi xuống lầu thì mọi người trong nhà đã ngồi ăn bữa sớm trên bàn cơm.
Thấy anh xuống lầu, mọi người ngạc nhiên nói: “Mặt trời mọc ở đằng tây sao, vua lười dậy rồi.
Tô Quân Bạch: “...”
Anh cũng đâu lười đến nỗi đó, cũng đâu ngủ suốt ngày đâu.
Sau bữa ăn, mọi người đều bận rộn làm việc của mình, chuẩn bị ra ngoài.
Công việc của Tô Quân Bạch và Tô Chi là đi chụp hình cho tạp chí Mị Lực, mọi người trong nhà đều biết và đồng thời cũng rất ủng hộ cách làm của cô.
Chi Chi quá chú tâm học hành rồi, đây là chuyện tốt, nhưng cũng không phải là chuyện quá tốt, con bé không cần phải mệt mỏi như vậy, lúc nên chơi phải chơi cho thật vui mới được.
Tô Quân Bạch một mình đi tìm Tô Cảnh Chu: “Đại Chu, chuyện trên mạng anh đừng xen vào, em sẽ giải quyết.”
Anh ra mắt mấy năm, xem như lúc bị scandal thảm nhất cũng không đi tìm người nhà giúp đỡ, anh và đoàn đội sẽ tự mình giải quyết.
Sau này người trong nhà cũng không quan tâm anh nữa. Nhưng bây giờ người trên hot search cũng không chỉ có anh mà còn có em gái, dựa theo sự quan tâm của bố mẹ và đại Chu thì nhất định họ sẽ nhúng tay vào.
“Ồ, tùy em.” Tô Cảnh Chu tưởng là chuyện riêng của anh nên không quan tâm.
Chờ sau khi lên xe nhận được tin tức gửi trên Weibo hôm nay mới hiểu được câu nói của tiểu Bạch kia là có ý gì, chuyện liên quan đến em gái sao anh có thể mặc kệ được.
Tô Quân Bạch tìm đến bố mẹ, cũng nói mấy lời giống vậy, sau khi nhận được câu trả lời của bọn họ thì mới rời đi.
...
Đúng tám giờ, Liên Phương tự mình đến đón Tô Quân Bạch và Tô Chi. Khi đi ra ngoài, Tô Chi đã thay một cái quần dài, cô luôn cảm thấy mặc váy thì bên dưới trống trơn, rất không có cảm giác an toàn, cũng cực kỳ không tiện.
Tô Quân Bạch nhìn bộ trang phục của em gái thì rất mất mát: “Chi Chi, sao em không mặc váy?”
Khi em gái mặc váy vừa đẹp trai vừa đáng yêu, nhìn sẽ giống con gái hơn một chút.
“Em mặc váy với mặc quần dài có khác nhau chỗ nào đâu?” Mặt Tô Chi không đổi sắc nhìn chằm chằm anh: “Không phải anh nói nhìn thế nào cũng giống đàn ông hay sao?”
“...” Tô Quân Bạch liên tục khoát tay: “Anh đâu có nói em giống đàn ông, anh chỉ nói em không giống con gái... Không phải, em là đàn ông, không phải con gái... Không phải, em là con gái, không phải đàn ông.”
Tô Chi: “...”
Thôi đi, anh đừng giải thích, im mồm nhanh đi.
“Phốc...” Liên Phương ở phía trước không nhịn được mà cười thành tiếng, nhận được ánh mắt của hai người, anh ta nhịn cười lại: “Anh không nghe thấy gì cả, lái xe lái xe.”
Anh ta giục tài xế nhanh chóng xuất phát.
Trên mặt không biểu hiện điều gì nhưng trong lòng thì đang thầm cười trộm. Cuối cùng cũng có người chặn được tính tình nóng nảy của tiểu Bạch rồi, Chi Chi oai phong.
Một tiếng sau, đã đến trụ sở tạp chí Mị Lực. Giám đốc đang đứng bên ngoài chờ bọn họ, sau khi bọn họ xuống xe, anh ta chào hỏi trước:
“Chào mọi người, tôi là Trương Chính Nguyên, giám đốc của tạp chí Mị Lực, hoan nghênh mọi người đến đây.
“Xin chào, tôi là Tô Quân Bạch, đây là em gái tôi Tô Chi.” Tô Quân Bạch giới thiệu sơ qua.
Liên Phương đã từng có qua lại với Trương Chính Nguyên, họ biết nhau.
Trương Chính Nguyên cười nhìn về phía Tô Chi nói: “Chào cô, rất hân hạnh khi cô đã chọn tạp chí Mị Lực chúng tôi, mời vào.”
Tô Chi gật gật đầu với anh ta xem như đáp lại.
Tính cách giám đốc của Mị Lực không tệ lắm, sau khi đi vào thì phát hiện không chỉ giám đốc không tệ mà tất cả nhân viên của nơi này đều có tính cách rất tốt.
Khó trách có thể chiếm được vị trí đứng đầu trong bốn tạp chí lớn, người ta biết làm người, biết làm việc.
Cô nghĩ đến kịch bản gốc, sau khi nữ chính nhận được thành tựu rất cao thì cũng được tạp chí Mị Lực mời đến để chụp ảnh chủ đề.
Tạp chí vừa phát hành thì đã bị đám cư dân mạng tranh nhau hết sạch, mà nữ chính tất nhiên cũng trở thành nữ minh tinh có lượng tiêu thụ đứng đầu, bởi vì chuyện này mà lên bảng hot search.
Vốn trong kịch bản gốc anh hai cũng đã từng chụp trang bìa cho tạp chí Mị Lực, anh đã giúp đỡ chụp chung với nữ chính, chủ đề còn là người yêu.
Anh hai vốn đã có sẵn hảo cảm với nữ chính, đối với những yêu cầu của cô ta tất nhiên đều sẽ đồng ý, chỉ là sao khi hai người chụp xong thì trên mạng liền xuất hiện fan cp của hai người.
Sau này càng ngày càng nhiều người ghép đôi bọn họ, lúc đầu hai người không có quan hệ gì sau đó đúng là bị dân mạng kéo lại chung một chỗ. Về sau nữ chính đề nghị xào cp với anh hai, anh hai liền vui vẻ đồng ý.
Cư dân mạng thành fan cp của bọn họ càng nhiều, người phản đối bọn họ cũng càng nhiều.
Tổn thất của nữ chính không nặng như anh hai, anh hai không chỉ bị chửi mà còn bị rất nhiều fan hâm mộ thoát fan rồi quay lại giẫm, phản đối chuyện anh xào cp với nữ chính.
Dù sao thì cuối cùng anh hai cũng rất thảm, nữ chính thì ngược lại càng ngày càng tốt lên.
Cho nên những pháo hôi như bọn họ tốt nhất là nên cách xa nam nữ chính ra một chút, đảm bảo có thể sống lâu trăm tuổi.
Giám đốc đưa bọn họ đi dạo một vòng quanh công ty trước rồi mới dẫn bọn họ đi phòng hóa trang, thợ trang điểm, nhà tạo mẫu, nhà thiết kế được sắp xếp cho bọn họ cũng đến cả rồi, chỉ chờ bọn họ đến là được.
“Trước hết hai người hãy trang điểm rồi thay đồ, đây là thiết kế chủ đề trang bìa tạp chí, hai người có thể tùy ý nhìn xem, nếu có ý tưởng gì thì nói với tôi nha.”
Thái độ của Trương Chính Nguyên cực kỳ hòa nhã, anh ta đưa bọn họ một phần tư liệu.
Lúc trước Liên Phương cũng đã cho Tô Chi nhìn qua thiết kế chủ đề, chẳng qua khi đó thiết kế chủ đề còn chưa hoàn thiện.
Tô Quân Bạch gật đầu: “Để chúng tôi xem xem.”
Thợ trang điểm trang điểm cho bọn họ, Tô Chi thì liếc nhìn tư liệu.
Trang bìa kì này lấy chủ đề anh trai em gái, bối cảnh chủ đạo là ánh sao sáng chói.
Trang phục được thiết kế tương đối thời thượng, rất có cá tính.
Phương án thiết kế của đối phương là cô và anh hai sẽ mặc trang phục đối nghịch nhau.
Trang phục của cô là loại lạnh lùng sáng rỡ, bá khí ầm ầm, là cái loại cực kỳ thời thượng.
Mà trang phục của anh hai là áo sơ mi trắng đơn giả, cà vạt đen và quần tây đen.
Cô xem qua một lượt thấy cũng không tệ lắm, trong mấy tổ quay chụp trong tấm ảnh, cô chỉ mặc hai bộ váy, những trang phục khác đều là ào quần dài, đối với người không thích mặc váy mà nói, đây là một chuyện tốt.
“Không phải, sao lại sắp xếp tôi thành tôi trở thành tên nhóc đáng thương rồi?” Đối với thiết kế trang bìa, Tô Quân Bạch không hài lòng lắm: “Có phải các người bắt tay với em gái tôi tạo phản đúng không? Anh lại nhìn kỹ xem phương án thiết kế này có đúng hay không?”
“Không có phản mà, sau khi chúng tôi thương lượng kỹ rồi cảm thấy chụp ảnh như vậy có cảm giác xung kích tương đối mạnh.” Trương Chính Nguyên cẩn thận trả lời: “Nếu như cậu có ý kiến gì thì chúng ta có thể thương lượng lại.”
Tô Quân Bạch nói ra yêu cầu của mình: “Vậy anh đổi tôi thành hình tượng bá khí, còn em gái thôi thì là ngọn gió đáng yêu đi.”
Anh là một người đàn ông to lớn, anh không muốn chụp kiểu tên nhóc đáng thương, nhanh đổi đi!
Trương Chính Nguyên: “Cái này...”
Anh ta nhìn qua Tô Quân Bạch, khuôn mặt này đẹp trai vô cùng, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác nhưng trên người lại chẳng có chút gì gọi là bá khí, ngược lại là em gái anh ta càng có nét khí khái hào hùng hơn.
Tô Chi khép tư liệu lại: “Tôi thích kiểu hình tượng này, tôi không đổi.”
Cô lại nói: “Anh, nếu như anh cũng thích vậy thì chúng ta vật tay so tài đi, người thắng thì được quyền lựa chọn, sao hả?”
Tô Quân Bạch: “...”
Anh nhìn gân cốt của em gái, nghĩ đến sức em lớn như vậy, phong cách làm việc thường ngày cũng là kiểu nữ sinh mạnh mẽ, anh cảm thấy khả năng thắng của mình cực kỳ nhỏ bé.