" Nghĩa phụ có nói nếu thấy thân thể của nữ tử thì phải chịu trách nhiệm, đệ có thể không?"
Tuệ Liên bật cười trước sự ngây thơ của thiếu niên này, nàng đã buột miệng đùa Khanh Bình rằng.
" Nếu ta không đồng ý vậy đệ không lấy vợ luôn à? "
Tuệ Liên chỉ nghĩ là câu nói đùa thế mà Khanh Bình lại để bụng.
" Đương nhiên rồi, nghĩa phụ nói không thể để nữ nhi bị thiệt thòi hơn nữa thân thể của nữ nhi chỉ có phu quân mới được thấy, nếu như chuyện này đồn ra ngoài tỷ cả đời sẽ không có ai lấy mất, đệ sẽ lấy tỷ, nếu tỷ không lấy đệ, đệ cũng không lấy vợ nữa."
Tuệ Liên bất ngờ đến nỗi há hốc, nàng trong đầu cứ đinh ninh là Khanh Bình đang đùa.
Đàm Nhu bên này đã ngồi nói chuyện với hoàng hậu, nàng ngồi uống trà trong tẩm cung, hoàng hậu cũng ngồi cạnh ngắm nghía nàng mãi.
Đàm Nhu uống ngụm trà lại nhìn hoàng hậu cười.
" Hoàng hậu, người đừng nhìn Đàm Nhu như vậy."
Hoàng hậu nhìn nàng cười tươi, vừa vuốt ve tay nàng lại vừa nói.
" Đúng là xinh đẹp, vậy mà lần đầu ta gặp con lại là một nam nhân, nam nhân dù có nhỏ nhắn tuấn tú đến đâu thì cũng không bằng hình dạng của con bây giờ được."
Đàm Nhu lại ngại ngùng vén tóc ra sau tai, nàng cũng nhìn ngắm lại hoàng hậu, dù hoàng hậu có lớn tuổi đi chăng nữa thì nhìn bà ấy vẫn còn rất trẻ.
Đàm Nhu để chén trà xuống, nàng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này mà nói.
" Hoàng hậu nương nương làm thế nào mà đến giờ vẫn xinh đẹp như vậy thế ạ?"
Hoàng hậu chỉ cười, bà cũng chỉ nói về quãng đường mình đã trải qua với Đàm Nhu.
" Ta sinh ra ở Vân Nam, mẹ là một vũ công ở trong Cung, còn cha là một tiều phu, đến sau cùng mẹ bán cháo để nuôi ta lớn, ta gặp hoàng thượng lúc người còn là hoàng tử và rồi ta gả cho người khi vừa tròn 19 tuổi, một năm sau đó thì cha bệnh nặng mà mất, rồi một năm sau đó Tam hoàng tử dẫn binh tạo phản, ta và hoàng thượng đành phải chạy đến núi Nguyệt sống ẩn, ta sợ mẹ không an toàn nên đã dẫn mẹ theo, đến núi Nguyệt ta gặp được thêm hai người nữa, họ cũng là một đôi, nghe nói là bằng hữu của lão tứ, sau đó thì cũng không biết tại sao ta lại trở thành hoàng hậu như bây giờ."
Đàm Nhu chăm chú nghe từ đầu tới cuối, nàng vừa nghe đến bằng hữu của sư phụ liền nhớ đến mẫu hậu, thời điểm đó là lúc phụ hoàng của nàng sống ở núi Nguyệt, nàng bỗng nhiên cười vì sự gặp mặt của họ.
Nàng lại nói.
" Trải qua bao nhiêu chuyện vui buồn như vậy, vẫn là người và hoàng thượng cùng nhau trải qua."
Trò chuyện một hồi, hoàng hậu bỗng nhớ lại, hôm nay các đích nữ đều được vào cung, hoàng hậu có ý muốn nàng giao lưu với họ nên đã nhắc.
" Hôm nay các đích nữ được vào cung, để ta dẫn con đi giao lưu với họ."
Đàm Nhu biết ngay kiểu gì cũng sẽ có chuyện này, nàng vẫn mỉm cười đồng ý đi.
Cùng hoàng hậu bước ra khỏi cung, nàng có chút ngại ngùng khi các thái giám đi ngang qua đều nhìn nàng có vẻ là nàng vẫn chưa được mọi người biết đến nhiều, thành ra họ lạ lẫm khi thấy nàng.
Đi được nửa đường thì hoàng hậu lại nhớ ra mình quên đồ, người vội vã dặn Đàm Nhu.
" Con đi tìm Chiêu Phong kêu nó dẫn con đi trước đi, ta phải quay lại lấy đồ, cùng gặp nhau ở hoa viện đó."
Đàm Nhu liền khụy gối xuống hành lễ với người, nhìn thấy hoàng hậu đã đi xa Đàm Nhu mới dám đi.
Ở chỗ Chiêu Phong vẫn còn khá hỗn loạn, Tuệ Liên bà Khanh Bình dắt nhau chạy quanh quanh xem hoa ngắm cây.
Chiêu Phong bỗng nhiên cáu giận không muốn ai lại gần, chàng nhìn Khanh Bình và Tuệ Liên vui vẻ thì lại không vui.
Chiêu Phong đứng cạnh gốc cây bên hồ, tay với lấy mấy bông hoa dưới gốc cây ngắt lấy ném vào hồ như đang vứt đi sự phiền muộn trong lòng.
Đàm Nhu đi đâu mất rồi, nàng lại bỏ lại ta một mình ở đây, Tỷ tỷ của muội còn vui vẻ bên nam nhân mà muội đi đâu rồi?
Chiêu Phong lủi thủi đi về phía tẩm cung hoàng hậu, nhưng rồi chàng vừa đi được một đoạn thì tiếng hét lại phát ra từ phía của Tuệ Liên, Chiêu Phong quay ra thì đã thấy Tuệ Liên ngã xuống tay chống lấy người, còn bên cạnh là một nữ nhân khác và Khanh Bình.
Đang lúc muốn chạy lại hỏi xem có chuyện gì thì tiếng gọi ở đằng sau lại phát ra.
" Chiêu Phong."
Là Đàm Nhu, nàng nhẹ nhàng chạy lại nhìn Chiêu Phong tươi cười, ánh mắt của chàng liền thay đổi, Chiêu Phong không hề để ý gì đến chuyện phía Tuệ Liên nữa mà quan tâm hỏi han Đàm Nhu.
" Nàng đi đâu vậy? nàng đi lung tung rồi bị lạc thì sao?"
Đàm Nhu vừa cười vừa đáp.
" Ta chạy đến chỗ hoàng hậu, người bảo ta đến tìm chàng đưa ta đến hoa viện."
Chiêu Phong cũng gật đầu, chàng đang định dang tay ra ôm lấy nàng thì Đàm Nhu lại không nhìn Chiêu Phong nữa mà thay vào đó nàng phớt lờ Chiêu Phong nhìn ra phía Tuệ Liên.
Nàng nhẹ nhàng nói với Chiêu Phong.
" Chàng ở đây chờ ta một lát."
Chiêu Phong đành đứng im bất động nhìn theo nàng đi, nếu như có chuyện gì thêm chàng sẽ chạy đến cứu còn không chàng vẫn sẽ đứng ở đây.
Nàng đi về phía Tuệ Liên, khoảng cách cũng không quá gần nhưng Đàm Nhu lại có thể nghe rõ được tiếng quát mắng của vị đích nữ kia.