Thái Tử Thì Sao?

Chương 131



Đàm Nhu đứng dậy đi về phía giường.

" Thổi tắt nến đi, khuya rồi chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi."

Tuệ Liên nhún người.

" Vâng."

Đàm Nhu cởi áo khoác ra, nàng gập đôi lại để ở trên bàn nhỏ đầu giường, vừa đặt tấm lưng xuống giường nàng đã nhắm mắt lại thiếp đi rất nhanh.

Việc hoà thân ba ngày nữa sẽ được khởi hành, hoàng thượng Nhị Quốc mất một lúc hai đứa con gái thì liền không vui, vốn dĩ thì Lục Nguyệt sẽ được một đích nữ khác thay thế, nhưng Liễu Nhiên hoàng hậu lại muốn mau mau chóng chóng gả con gái đi liền không đồng ý, bắt Lục Nguyệt gả đi cho bằng được.

Lục Nguyệt vì chỉ muốn lấy ý trung nhân mà chạy đến Hoa Các Tàng Thư cầu xin hoàng thượng thuyết phục mẫu hậu, nhưng Liễu Nhiên hoàng hậu có Liễu gia chống lưng, Lục Nguyệt lại là con gái ruột của bà ấy, điều này hoàng thượng chỉ là ra quyết định cuối cùng còn việc ai gả thì Liễu Gia Quân là người quyết.

Sau đêm năm mới Đàm Nhu đến thỉnh an hoàng thượng thì liền thấy Lục Nguyệt chạy ra từ Hoa Các Tàng Thư, hai mắt đỏ hoe còn không dám nán lại nói chuyện với Đàm Nhu, thấy nàng ta chạy qua mình Đàm Nhu thì lại thắc mắc.

" Chuyện gì mà lại kích động vậy?"

Hoàng thượng nói vọng ra.

" Đến thỉnh an thì mau vào đi."

Đàm Nhu liền đi vào, y phục cũng được khoác thêm áo bên ngoài, bình thường năm mới thời tiết cũng ấm hơn chút, người Nhị Quốc bắt đầu bỏ mặc những chiếc áo khoác lông bên ngoài, Đàm Nhu vì thân thể càng ngày càng yếu mà lúc nào cũng khoác áo bên mình.

Đàm Nhu vào hành lễ.

" Nữ nhi bái kiến phụ hoàng."

Vừa rồi hoàng thượng còn tưởng là Liễu Nhiên đến thỉnh an liền hời hợt gọi vào, bước vào thì lại là Đàm Nhu, người buông bút xuống.

" Đứng lên đi."

" Tạ phụ hoàng."



Hoàng thượng nhìn Đàm Nhu đang đi tới buột miệng hỏi.

" Con muốn gả đến đâu đây?"

Đàm Nhu đi đến bên cạnh phụ hoàng cầm thỏi mực mài mực cho hoàng thượng.

" Con muốn gả đến Bắc Quốc."

Hoàng thượng lại hỏi.

" Vậy là không thích tên tiểu tử ở Vong Quốc sao?"

Đàm Nhu ho một cái, thở dài rồi trả lời.

" Thích chứ, vốn dĩ là không cần phải gả Lục Nguyệt đi xa, như vậy con có thể suôn sẻ gả đến Vong Quốc, nhưng mà Liễu Gia Quân lại là người suy nghĩ nông cạn, muốn mau chóng gả con gái đi như vậy không khác gì tuyệt đường sống của muội ấy, con mà gả đến Vong Quốc thì muội ấy sẽ gả đến Bắc Quốc, ngây thơ như vậy bọn hổ đói ở Bắc Quốc sẽ ăn ngấu nghiến muội ấy đến khi chỉ còn bộ xương trắng thôi."

Hoàng thượng viết xong mặt giấy liền đổi tờ giấy khác viết tiếp, Đàm Nhu vẫn chuyên tâm mài mực.

Thấy Đàm Nhu nghĩ cho đại cục mà lại quên mất bản thân mình thì người liền than.

" Con đi thì bọn họ vẫn là hổ đói đó thôi, bên đó nắng gắt chỉ có nữ nhân mạnh mẽ kiên cường là đa số, những nữ nhân xinh đẹp mềm mại da trắng môi hồng bên chúng ta chính là kiểu họ thấy xinh đẹp nhất, qua bên đó càng rối ren hơn, con nghĩ cho đại cục, vậy thì ai nghĩ cho con?"

Đàm Nhu là đang dùng cách này để báo đáp lại công sinh của phụ hoàng, là nữ nhi đến khi gả đi thì chính là phụ nữ của nhà người ta, đâu còn là nữ nhi của thân phụ nữa, nàng thiết nghĩ cũng chỉ sống được hơn năm nữa thì lo gì những thứ đó, cái chết cận kề bên cạnh, nàng đã không sợ những thứ mưu mô như vậy rồi.

" Phụ hoàng, dù sao thì con cũng sống không được lâu, chết lúc nào cũng không thể biết được, sống được ngày nào con sẽ cố gắng giúp người ngày đó, nếu như người không gả con đi thì hai con hổ đói nhăm nhe bên cạnh chúng ta sẽ vồ lấy người mất, hơn nửa mưu mô hơn để đối phó thì con sẽ làm giống như cô cô, trốn về lại chốn cũ, dù có chết thảm tới cỡ nào thì cũng phải chết ở quê hương."

Hoàng thượng thở dài, nghĩ lại năm đó Bạch Diễm cô cô thực hư trốn đi thì hoàng thượng cũng đã đoán được phần nào, nhưng Bạch Diễm trước giờ cứng đầu như vậy, gả đi rồi còn trốn đi làm cho Nhị Quốc xấu hổ không thôi, trốn đi cũng không chịu quay về, bao năm qua biệt tích không rõ là còn hay là mất, hoàng thượng nói với Đàm Nhu.

" Hay là không gả nữa, gả đến đó rồi lại làm như cô cô con năm đó, sẽ làm mất mặt Nhị Quốc, tiếng xấu sẽ đồn xa, họ sẽ nghĩ rằng Nhị Quốc chúng ta không giữ chữ tín, Nhị Quốc chúng ta toàn sinh ra những nữ nhân mưu mô."

Đàm Nhu khẽ cười, theo nàng nghĩ thì trên đời này làm gì mà không có ai tính toán cho bản thân mình, một người dù có ngây thơ, nghĩ cho đại cục đến đâu cũng sẽ có lúc ích kỷ nghĩ đến bản thân mình.



" Làm gì có ai là ngây thơ hoàn toàn đâu."

Hoàng thượng đưa tay lên ra hiệu cho Đàm Nhu thôi mài mực, nàng buông thỏi mực xuống.

Hoàng thượng cất những bút tích mình vừa viết đi, lấy từ trên bàn ra một cuộn tranh, mở ra theo như chữ trên đó viết thì bức tranh này là hoạ Bạch Diễm.

Dưới chân tranh có tên.

Trưởng công chúa - Diễm Nhiên.

Hoàng thượng phủi lớp bẩn trên tranh, cố ý cho nàng thấy bức hoạ này.

" Đây là cô cô của con, hồi bé cũng đã thấy trên bức hoạ rồi phải không?"

Đàm Nhu mỉm cười, nàng quả thực chưa gặp cô cô lần nào, từ khi hiểu chuyện thì đã biết cô cô được gả đi lâu lắm rồi.

" Đúng là chỉ thấy bức hoạ từ khi còn bé, giờ lớn lên cũng không được gặp cô cô, bây giờ mà gặp không biết có nhận ra không nữa."

Hoàng thượng nhìn tranh lại hồi về quá khứ.

Nhớ lúc gả cô cô đi, người đi tiễn thấy Bạch Diễm khóc rất nhiều, Bạch Diễm hành lễ khấu đầu ba cái với người, sau đó thì khổ sở nói.

" Từ nhỏ đã được huynh chăm sóc, nuông chiều sinh ra bướng bỉnh, công dưỡng của huynh sánh như thân phụ, muội được gả đến Bắc Quốc xa xôi sẽ an phận thủ thường để Nhị Quốc được nở mày nở mặt, coi như báo đáp ơn dưỡng dục của đại huynh."

Bạch Diễm dập đầu xuống nền đất, cú dập đầu đó thật mạnh, làm cho hoàng thượng cảm thấy có chút lỗi ở mình.

Đỡ muội muội đứng dậy, hoàng thượng dỗ dành cho Bạch Diễm bớt lo lắng.

" Gả đến đó cứ sống thật thoải mái, không cần lo nghĩ cho ta đâu, đến khi được chiếu cố về lại chốn cũ muội có uất ức gì cứ nói, ta sẽ giúp muội đòi lại công bằng."

Nghĩ lại thì hoàng thượng đã nuông chiều Bạch Diễm quá cho nên Bạch Diễm mới như vậy, hoàng thượng thở dài cất bức tranh đi.

" Chuẩn bị gả con gái thôi, ba ngày sau nữa khởi hành, nhanh vậy chứ."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.