Thái tử không còn hứng thú uống rượu ngâm thơ nữa, đầu óc toàn là hình bóng người con gái vừa rồi, mọi người thấy hắn thất thần liền hỏi han cặn kẽ, sau khi nghe xong liền vỗ đùi, cứ hỏi tên là được rồi, nếu là khuê nữ nhà giàu thì cầu hôn, nếu là nhà nghèo thì nạp thiếp.
Nói xong liền đứng dậy đuổi theo, từ xa đã thấy người ta đã lên xe ngựa rời đi. Mọi người vội vàng lên ngựa, đi theo con đường nhỏ cách đó không xa, bám theo xe ngựa đến tận chùa.
Thái tử nấp sau bức tường, nhân lúc Liễu Tiêm Tiêm đi một mình, liền nhảy qua tường, đứng trước mặt nàng ta.
Chàng trai trẻ tuổi tuấn tú, phong độ ngời ngời. Chỉ vài ba câu nói đã gieo vào lòng cô nương một hạt giống tình yêu.
Sợ bị người khác nhìn thấy, hai người không thể nói chuyện nhiều, sau vài câu liền phải vội vàng rời đi.
Trước khi đi không thể quên câu hỏi quan trọng nhất.
“Xin hỏi cô nương quý danh lầ?”
“Liễu gia - Liễu Tiêm Tiêm.”
“Tại hạ Viên Lăng Hàn, hữu duyên gặp lại.”
Thái tử không dùng tên thật, chỉ nói một cái tên giả, còn Tiêm Tiêm lại dùng tên thật.
Lần đầu gặp gỡ bên bờ suối, kết duyên nơi cửa chùa.
Thỉnh thoảng Thái tử ra khỏi cung, đều lén lút lẻn vào sân của Tiêm Tiêm, lén đưa nàng ta ra ngoài dạo phố, nghe hát xem kịch nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, chưa từng vượt quá giới hạn.
Tiêm Tiêm từ nhỏ đã ốm yếu, không được phép ra ngoài nhiều, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện. Liễu phủ tuy canh phòng nghiêm ngặt nhưng khuê phòng của một cô nương cũng không đến mức bị canh gác quá mức. Thái tử từ nhỏ đã tập võ, công phu quyền cước hơn hẳn đám gia đinh trong phủ. Hơn nữa còn có nha hoàn thân cận của Liễu Tiêm Tiêm giúp đỡ, thỉnh thoảng trốn ra ngoài cũng không phải chuyện khó. Nha hoàn vốn không muốn làm chuyện gây mất danh tiếng của tiểu thư như vậy nhưng không chịu nổi tiểu thư lần đầu tiên trốn ra ngoài van xin, cũng đành phải đồng ý.
Tiêm Tiêm vốn là người giữ lễ, tuyệt đối không làm ra chuyện gì mất mặt gia đình. Nha hoàn chỉ lo lắng thân thể nàng ta không chịu nổi nhưng xem ra mỗi lần người kia đều chăm sóc tiểu thư rất tốt nên cũng mặc kệ họ.
Nhưng trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được, Liễu phu nhân vẫn phát hiện con gái có chút khác thường nhưng không nắm được chứng cứ, đành phải bảo hạ nhân trông chừng kỹ càng hơn.
Thái tử không thể dễ dàng đưa nàng ta ra ngoài nữa, huống hồ bản thân hắn ra khỏi cung cũng không phải chuyện dễ. Hằng ngày phải theo Thái phó giảng kinh luận đạo, còn phải học cách xử lý chính sự quốc gia, thời gian rảnh rỗi rất ít.
Số lần hai người lén gặp nhau, kỳ thực cũng chỉ có ba lần. Nhưng đối với cả hai mà nói, đều là những trải nghiệm đẹp đẽ và khó quên. Sau khi khó gặp mặt, hai người liền dùng thư từ để liên lạc, không gửi gắm tương tư, chỉ kể chuyện vui. Hôm nay cá chép trong phủ sinh cá con, thật là vui mừng. Hôm nay Nguyên Tiêu tham ăn, ăn no căng bụng, ngắm trăng cả đêm để tiêu cơm. Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, lại kéo dài ròng rã một năm.
Dần dần từ sự mới lạ ban đầu, sau đó trở thành chỗ dựa trong cuộc sống buồn tẻ hàng ngày. Tiêm Tiêm thậm chí còn nghĩ, nếu hắn thật sự đến đưa nàng ta bỏ trốn thì nàng ta phải thu dọn bao nhiêu vàng bạc châu báu mới đủ cho hai người chi tiêu hàng ngày.
Nàng ta còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đến tiệc đại thọ của Hoàng thượng, mở tiệc chiêu đãi quần thần, lần đầu tiên cho phép dẫn theo gia quyến. Trong bữa tiệc, Tiêm Tiêm liếc mắt một cái đã nhận ra người mà mình thầm thương trộm nhớ, chính là đương kim Thái tử.
Thái tử cũng nhìn thấy nàng ta từ xa, hiếm khi thấy hắn lúng túng đến mức đỏ mặt.
Tuy rằng từ phong thái ăn mặc của hắn, Tiêm Tiêm sớm đã nhìn ra tuyệt không phải người tầm thường nhưng nhiều nhất cũng chỉ nghĩ đến có phải là con cháu nhà Vương gia Hầu tước nào đó hay không, lại chưa từng nghĩ đến là Thái tử đương triều.
Tiêm Tiêm tự biết mình đã thất lễ, nếu còn tiếp tục liên lạc, chỉ sợ sẽ khiến người ta cho rằng mình là kẻ tham lam phú quý. Thái tử thân phận tôn quý, nàng ta lại không muốn trèo cao.
Vì vậy sau này có thư đến, nàng ta đều coi như không thấy. Cứ như vậy khoảng hơn ba tháng, vào một buổi chiều mưa bụi, Tiêm Tiêm ngồi bên cửa sổ thêu thùa, chỉ nghe thấy trong sân có tiếng động. Một lát sau, cửa phòng lặng lẽ mở ra, đứng đó là một thiếu niên áo đen bịt mặt ướt sũng. Tiêm Tiêm giật mình đến mức bị cây kim trên tay đ.â.m vào thịt, chảy ra giọt m.á.u đỏ tươi. Vừa định kêu lên, thiếu niên đã nhanh chóng bịt miệng nàng ta lại, khẽ nói: "Ta là Lăng Hàn."
Tiêm Tiêm lập tức thả lỏng, gỡ tay hắn ra, nhanh chóng đóng cửa sổ lại, xoay người khẽ đánh hắn một cái, trách hắn tối muộn thế này còn mạo hiểm đến đây, nếu bị người khác phát hiện thì phải làm sao.
Hắn lại chỉ chăm chú nhìn bàn tay bị thương của nàng ta, gỡ khăn bịt mặt ra, vẻ mặt đầy lo lắng: "Nếu biết sẽ khiến nàng bị thương, dù có nhớ nàng đến mấy ta cũng sẽ không đến."
Tiêm Tiêm lấy khăn tay lau đi rồi lấy khăn khô đưa cho hắn lau nước mưa trên mặt.
"Ta nói ngắn gọn thôi, vì sao nàng không trả lời thư của ta? Nàng lâu như vậy không có tin tức, nàng có biết ta lo lắng như lửa đốt hay không?"
"Chàng chưa từng nói cho ta biết chàng là Thái tử điện hạ."
"Ta là ai thì có quan trọng sao?"
"Tự nhiên là quan trọng, sao chàng còn phải hỏi?"
"Vậy nếu ta không làm Thái tử nữa thì sao? Nàng có bằng lòng trao đổi thư từ với ta không?"
"Chàng đừng nói lung tung nữa."
"Tiêm Tiêm, từ sau lần gặp gỡ bên bờ suối Hoán Sa, ta không thể nào quên được nàng. Bất kể thân phận ta như thế nào, tấm lòng này sẽ không thay đổi. Nàng lâu như vậy không hồi âm, nàng có biết ta ở trong cung ngày đêm đều không yên lòng hay không. Ta luôn lo lắng nàng biết được thân phận của ta sẽ thất vọng, hoặc đau lòng, hoặc tức giận, lúc nào cũng sợ nàng từ nay về sau không để ý đến ta nữa. Tiêm Tiêm, nàng hãy tin ta, đừng bỏ ta mà đi được không?"
"Lòng người khó đoán, hôm nay chàng nói như vậy, sao dám chắc ngày mai sẽ không thay đổi. Chàng thân ở địa vị cao, chưa chắc mọi việc đều có thể như chàng mong muốn. Thế đạo này đối với nữ tử rất hà khắc, nếu biết ta tư thông với Thái tử, nhất định sẽ dùng lời nói xỉ vả ta, cha mẹ cũng sẽ vì vậy mà mất mặt, làm ô uế gia phong."
"Ta có thể hiểu, sau này ta sẽ không đến tìm nàng nữa. Sẽ không làm bất cứ chuyện gì có thể làm hại đến nàng, ta chỉ cầu xin, nàng đừng cắt đứt liên lạc với ta được không? Bất kể nàng một tháng hồi âm một lần hay nửa năm hồi âm một lần cũng được, ta chỉ muốn xem nàng sống có tốt không, biết nàng vẫn chưa quên ta."