Nghe nói vị này tính tình cổ quái, rất khó tiếp cận, vĩnh viễn đều lấy một kiểu cao cao tại thượng bệ nghễ nhìn mọi người, không đem bất luận kẻ nào vào trong mắt.
Hơn nữa vị con tin này thích một mình ngẩn người, hắn từng không cẩn thận đụng vào người Ngụy Thanh Uyển, khi đó Ngụy Thanh Uyển tâm tình tốt, chưa từng cùng hắn so đo, ai ngờ hắn lại lộ mặt vẻ ghét bỏ, sau khi trở về chỗ ở của mình liền đem quần áo của mình vứt đi. Ngụy Thanh Uyển sau khi biết việc này giận sôi lên, từ nay về sau cùng Tô Hoành kết thù.
Tần Cẩn Du nghe Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Nguyệt phun trào, cuối cùng không nhịn được cắt đứt đối thoại của bọn họ: "Tô Hoành thật đáng sợ như thế sao?"
"Tất nhiên rồi!" Ngụy Thanh Hoài liều mạng gật đầu: "Ta sao phải lừa ngươi chứ! Cho nên ngươi về sau không nên cần cùng với quái nhân kia có gì tiếp xúc biết không?"
Hai tay của Tần Cẩn Du đều bị Ngụy Thanh Hoài cầm lấy, dưới ánh mắt chăm chú của Ngụy Thanh Hoài nàng đến động cũng không động, rơi vào đường cùng đành phải đáp ứng: "Được."
"Nếu đã đồng ý thì không được đổi ý, bằng không ngươi chính là con chó nhỏ." Ngụy Thanh Hoài vừa lòng buông tay Tần Cẩn Du, còn không quên đối với nàng "Uy hiếp" một lần nữa.
Thời gian trôi đi nhoáng một cái liền tới buổi tối.
Hiền phi tự mình dẫn Tần Cẩn Du đi tẩm điện tiên Hoàng hậu.
Sau đêm tiên Hoàng hậu hoăng thệ, tẩm điện bị đốt, Hoàng đế thống khổ qua đi, lại sai người dựa vào kiểu dáng tẩm điện trước đây trùng tu tòa nhà lại lần nữa.
Cung điện tiên Hoàng hậu bài trí toàn bộ dựa kiểu dáng trước đây khi nàng còn sống. Trước đây khi tiên Hoàng hậu còn sống thường ngồi bên cạnh bàn phía trên còn bày mấy đóa hoa mộc lan.
Mấy đóa hoa kia còn rất mềm mại như mới được hái xuống từ trên cây xuống không bao lâu.
Tiên Hoàng hậu tuy rằng qua đời nhiều năm, trong cung vẫn có người quét tước, tất cả mọi thứ đều không nhiễm một hạt bụi nào, giống như tiên Hoàng hậu còn sống.
Tần Tử Nghi ánh mắt nhìn lên mấy đóa hoa mộc lan, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Tỷ tỷ khi còn sống rất thích bày mấy bông hoa ngọc lan trên bàn.
Khi nàng còn là Tài nhân đến bái kiến Hoàng hậu, lúc đó Hoàng hậu đang cầm trên tay một bông hoa ngọc lan, hai mắt nhắm, nhẹ nhàng ngửi.
Thoang thoảng mùi thơm dịu mát của ngọc lan quanh quẩn chóp mũi, Hoàng hậu cười ôn nhu giống như bông hoa đang nở rộ.
Hoàng hậu thấy nàng đến, vui mừng nâng đóa hoa ngọc lan đến trước mặt nàng: "Tử Nghi, hoa này rất thơm, muội ngửi thử xem."
Tần Tử Nghi tính tình từ trước đến nay tương đối lãnh đạm, nhưng khi ở trước mặt tỷ tỷ lại là một cô gái nhu thuận, nàng học Hoàng hậu nhẹ nhàng ngửi bông hoa kia.
Mùi thơm bay vào đầu mũi nàng. Hoàng hậu nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc có chút hỗn độn của nàng rồi bất đắc dĩ hỏi: "Muội lại đến chỗ nào chơi vậy?"
Cung quy sâm nghiêm, tường dựng cao, đem quyền lực và tự do ngăn cách.
Tần Tử Nghi khi đó chỉ cảm thấy hoàng cung nặng nề, khiến cho người khác hít thở không thông, ở bên cạnh Hoàng hậu mới thấy một tia ấm áp.
Nhiều năm trôi qua, cố nhân đã đi từ lâu, Tần Tử Nghi mới giật mình phát hiện, thời điểm đại tỷ ở bên cạnh nàng là đoạn thời gian tốt nhất của cuộc đời.
Thời gian trước đây giống như một tờ giấy mỏng chôn nhiều năm dưới lòng đất, vào khoảnh khắc nhìn thấy mặt trời, bị người nhẹ nhàng đâm rồi vỡ tan thành từng mảnh, làm cay mắt người ta dưới ánh mặt trời.
Tần Tử Nghi lẳng lặng đứng tại chỗ, trong mắt nàng không có nước mắt lại hàm chứa một loại đau đớn làm người khác tan nát cõi lòng.
Tần Cẩn Du mở to hai mắt nhìn. Chăm chú nhìn bức họa trên tường.
Trong bức tranh là người mặc cung trang Hoàng hậu, một nụ cười dịu dàng ở khóe miệng nàng, giống với bức tranh treo ở trong phòng ngủ Tần Cẩn Du, bức tranh này thiếu đi một chút nhu tình mà thêm vào đó một chút uy nghiêm cùng trang nghiêm.
Tần Cẩn Du nhìn bức họa một lúc sau lại bước bằng đôi chân ngắn, chạy bịch bịch bịch đến trước gương đồng gần đó, trèo lên ghế nhìn bộ dáng mình trong gương đồng.
Tần Tử Nghi vừa mới hồi phục lại tinh thần, ngữ khí của nàng có chút nghiêm khắc: "Cẩn Du, quay lại, đừng làm rối loạn bài trí trong cung tiên Hoàng hậu,"
Tần Cẩn Du thành thật quay lại, nàng nhìn Tần Tử Nghi, nghiêm túc nói: "Hiền phi nương nương, con lớn lên cùng tiên Hoàng hậu rất giống nhau."
Tẩn Tử Nghi ngồi xổm xuống, để cho chính mình có thể nhìn thẳng vào Tần Cẩn Du: "Ngươi có biết ngươi là ai không?"
Tần Cẩn Du gật đầu, thần bí tiến lại gần tai Tần Tử Nghi, nhỏ giọng nói: "Con là nữ nhi của tiên Hoàng hậu, nhưng con sẽ không nói cho người khác biết."
Tần Cẩn Du nhớ mang máng, nàng trở thành công tử Tần phủ hình như là chủ ý của Hiền phi nương nương. Vị Hiền phi nương nương đối với Tần phủ không tồi, mà đối với chính mình lại càng tốt hơn, nàng{ Tần Tử nghi} sẽ không hại mình, nếu nàng muốn mình là công tử Tần phủ thì mình liền ngoan ngoãn nghe lời.
"Đúng vậy" Tần Tử nghi nhẹ giọng trả lời: "Cho nên ngươi phải nhớ kỹ nàng, nàng cho ngươi sinh mệnh, nàng là người tốt nhất trên thế giới này."
"Con nhớ rồi" Tần Cẩn Du trịnh trọng gật đầu.
Sau khi gật đầu xong, Tần Cẩn Du uể oải đứng dậy.
Nàng nhỏ giọng hỏi: "Con có thể đi vào tẩm cung của tiên Hoàng hậu không?"
Tần Tử Nghi lúc đầu muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Tần Cẩn Du nàng lại không nhẫn tâm cự tuyệt, đành dẫn theo Tần Cẩn Du đi vào tẩm điện tiên Hoàng hậu.
Khi tiên Hoàng hậu mới mất, Tần Tử Nghi thường thường đến ngồi trong tẩm cung tiên Hoàng hậu, bởi vì sau mỗi lần đến nàng đều thương tâm quá độ liền giảm số lần đến, lần trước đến là vào hai năm trước.
Tần Cẩn Du chạy đến bên cạnh giường của tiên Hoàng hậu, nhẹ nhàng sờ vào chăn Hoàng hậu.
Chăn thường có người thay giặt, vẫn sạch sẽ như trước, Tần Cẩn Du cảm thấy chăn mềm mềm sờ vào rất thoải mái, so với chăn mình thường dùng còn mềm hơn.
Chiếc giường kia cao đến ngực Tần Cẩn Du, Tần Cẩn Du chớp mắt bỗng nhẹ nhàng đem đầu tựa vào trên chăn, hai tay nhẹ nhàng ôm chăn.
Trên chăn có một mùi hương thơm ngát giống như mùi của hoa ngọc lan.
Chăn mềm mại thơm ngát, Tần Cẩn Du nhắm mắt lại, ảo tưởng chính mình đang được ghé vào lồng ngực mẫu thân.
Các công tử tiểu thư Tần phủ đều có mẹ đẻ, Tần Cẩn Du mỗi khi nhìn thấy đứa nhỏ được mẫu thân ôm vào lòng đều hâm mộ không thôi.
Tần phủ vì muốn an bài cho Tần Cẩn Du một thân phận cao, con dâu đại phòng Tần gia trên danh nghĩa là mẹ đẻ nàng. Phu nhân đại phòng là người nắm giữ toàn bộ quyền lực quản lý Tần gia, bình thường còn phải chăm sóc con mình sinh ra, tuy rằng không có khắt khe Tần Cẩn Du nhưng cũng không đặc biệt yêu thích.
Tần Cẩn Du không nói gì, nước mắt tràn ra không dứt, nhỏ lên chiếc chăn mềm mại.
Nếu như mẫu thân nàng không chết, vậy nàng sẽ không phải là đứa trẻ không có nương.
Mẫu thân của nàng cười dịu dàng như vậy, tốt như vậy, nhất định sẽ đem nàng ôm vào lòng, mỉm cười gọi tên nàng.
Tần Tử Nghi lẳng lặng đứng một bên, không quấy rầy Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du nằm bò một lúc mới đứng thẳng dậy, Tần Tử Nghi thở dài một tiếng, lại ngồi xổm xuống lấy khăn tay nhẹ nhàng lau lệ trên mặt nàng.
"Con nhớ nàng." Tần Cẩn Du muốn nhịn xuống không khóc, chỉ là nàng càng ẩn nhẫn lại càng thương tâm, tâm lại càng đau: "Con muốn để nàng ôm con một lát."
Tần Cẩn Du tuy rằng thương tâm nhưng cũng biết thân phận không thể bại lộ lên cho dù ở đây chỉ có hai người bọn họ nhưng vẫn chú ý lời nói và việc làm của mình, không có đem tiên Hoàng hậu gọi thành "mẫu thân."
Đứa trẻ nho nhỏ lệ quang lấp lánh đứng trước mặt, khóc nức nở nói mình muốn mẫu thân ôm, cho dù Tần Tử Nghi từ trước đến nay đều có danh tiếng là ý chí sắt đá nội tâm cũng ẩn ẩn đau đớn.
Nàng đem Tần Cẩn Du ôm vào trong ngực, ôn nhu vuốt tóc nàng: "Ta cũng rất nhớ nàng."
=
Đêm đã khuya, trong cung Hoàng hậu tràn ngập niềm thương nhớ, mà trong cung của Đức phi, nhưng là bãi lông gà.
Đức phi trong cung lộng hành bao nhiêu năm, ngoại trừ Hiền phi, cơ bản không còn ai dám đối kháng nàng, càng không ai dám phật ý nàng.
Nhưng mà hôm nay, Thẩm Chiêu nghi dựa vào ý chỉ của Hoàng Thượng, trước mặt mọi người dẫn Ngụy Thanh Uyển đi. Hành vi này không thể nghi ngờ đang tát vào mặt Đức phi trước mặt mọi người, khiến cho Đức phi mất hết mặt mũi.
Đức phi trà trộn cung đình nhiều năm, không phải người như Thẩm Chiêu nghi vừa mới tiến cung bình thường khờ khạo, hỉ nộ ái lạc đều biểu hiện lên mặt. Đức phi mặc dù kinh sợ không thôi, nhưng lại cực kỳ ẩn nhẫn, suy nghĩ xem thế nào đoạt lại được quyền nuôi nấng Ngụy Thanh Uyển.
Năm đó nàng hao hết tâm tư mới có thể diệt trừ mẹ con Hoàng hậu, lại thiết kế giết chết Thẩm Mỹ nhân, làm cho Ngụy Thanh Uyển Thuận thế trở thành 'phượng hoàng lâm thế' trong lời nói của mọi người, bởi vì đem Ngụy Thanh Uyển bên cạnh cũng hy vọng vì lời tiên đoán Ngụy Thanh Uyển 'người thân thiết có thể có được thiên hạ' mà bệ hạ có thể xem trọng con trai nàng.
Nếu như là người thân thiết có thể có được thiên hạ, Ngụy Thanh Uyển ở trong cung thân thiết nhất không phải là tứ Hoàng tử sao, chẳng lẽ không phải ám chỉ tứ Hoàng tử là chủ nhân tương lai của thiên hạ sao?
Chu gia nghe nói tin tức tứ Công chúa bị dẫn đi, thì ngồi không yên, tẩu tẩu Đức phi lập tức tiến cung, làm loạn một trận ở chỗ Đức phi muốn cho Đức phi nghĩ ra biện pháp nhanh chóng đem quyền nuôi nấng Ngụy Thanh Uyển về tay.
Đức phi đối với tẩu tẩu nhà mình thật sự thấy rất phiền.
Mỗi lần Chu gia có tổn thương về lợi ích đều là vị tẩu tẩu này đại biểu Chu gia đến chỗ nàng ầm ĩ, đến khi vấn đề được giải quyết mới có thể yên tĩnh lại.
"Đức phi nương nương hiện giờ là rất phong quang, người không lo lắng lợi ích Chu gia nhưng người cũng phải lo lắng một phần quyền lợi của Trương di nương chứ." Mỗi lần Đức phi lộ ra có mình một chút khó xử, tẩu tẩu nàng đều đưa ra lời uy hiếp này với nàng.
Đức phi tức giận đến đau thấu tâm.
Nàng vào cung nhiều năm, đứng hàng tứ phi, tất cả mọi người đều lấy lòng nàng tôn kính nàng nhưng trước mặt Chu gia nàng vẫn không nâng đầu dậy nổi.