Tần Cẩn Du lúc đầu nghĩ Tô Hoành không có dao động linh lực có lẽ là ngoài ý muốn, có lẽ qua hai ngày linh lực trên người Tô Hoành sẽ phục hồi.
Nhưng mà đã qua ba ngày, trên người Tô Hoành vẫn không có một tia linh lực dao động nào.
Trương phu tử cũng thấy kỳ quái, đứa nhỏ ở tuổi này, cho dù không có dị năng, trên người cũng không thể một chút linh lực đều không có.
Tần Cẩn Du đợi ba ngày, rốt cục nhịn không được đi tìm Tô Hoành.
"Huynh rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao trên người vẫn không có linh lực? Ngày ấy ở thánh điện, linh lực trên người huynh rõ ràng so với ta dao động còn lớn hơn." Tần Cẩn Du thừa dịp thời gian nghỉ ngơi khó có được, kéo lấy tay áo của Tô Hoành, lén lút hỏi.
Vẻ mặt Tô Hoành lãnh đạm kéo tay áo của mình rút về, vòng qua Tần Cẩn Du rời đi.
Tần Cẩn Du ngẩn người.
Đã nhiều ngày Tô Hoành vẫn không để ý nàng, chính nàng ngoài việc học tập tu luyện, còn bận nói chuyện với Ngụy Thanh Hoài cùng với Ngụy Thanh Uyển đấu võ mồm, cũng không có thời gian chú ý đến Tô Hoành vì sao không để ý đến nàng.
Tần Cẩn Du làm sao chịu được người khác không để ý mình, thừa dịp Tô Hoành còn chưa đi xa, chạy đuổi theo Tô Hành, lại kéo lấy tay áo hắn: "Huynh rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao không để ý tới ta?"
Tô Hoành dừng lại, mím môi không nói gì.
Tần Cẩn Du thấy Tô Hoành không đi nữa, vòng ra trước mặt hắn, khó hiểu hỏi: "Huynh rốt cuộc vì cái gì không để ý tới ta?"
Sắc mặt Tô Hoành nhìn như rất bình tĩnh, ngữ khí lại có chút kỳ quái: "Ta không để ý tới ngươi thì ngươi sẽ không để ý ta sao?"
Tần Cẩn Du không hiểu logic của Tô Hoành, nàng cũng có chút ủy khuất nói: "Nếu người khác không để ý tới ta, ta cũng đã sớm không để ý tới hắn, tuy rằng huynh không để ý tới ta, ta vẫn còn tới tìm huynh chơi cùng, huynh nếu như không để ý ta, ta cũng sẽ không bao giờ để ý đến huynh nữa."
Tần Cẩn Du thật sự có chút không rõ tại sao Tô Hoành luôn là một dáng vẻ không để ý tới người khác, lạnh như băng.
Tần Cẩn Du ngày thường luôn tràn đầy năng lượng, nhiều ngày nay cùng Ngụy Thanh Uyển đấu võ mồm một chút không rơi vào thế hạ phong, cho dù là đọc sách mệt mỏi cũng không có thần sắc bi thương cô đơn.
Nhưng mà giờ phút này, nàng cúi đầu, một bàn tay kéo tay áo Tô Hoành, tay kia thì kéo quần áo của mình, thoạt nhìn rất là khổ sở.
Khi Tần Cẩn Du nói chuyện này thanh âm có chút mềm mại, tựa như bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào tim, thật sự có thể tác động đến lòng người.
Tô Hoành nhìn Tần Cẩn Du buồn bã, cảm thấy không có tư vị gì.
Nhìn thấy nàng khổ sở, tâm tình của mình cũng giảm sút.
Tô Hoành ho khan một tiếng, ý đồ che dấu cảm xúc khác thường của mình, khuôn mắt lạnh như băng có chút dịu đi, tùy Tần Cẩn Du giữ ống tay áo mình, dẫn nàng sang một bên.
Dáng vẻ Tô Hoành thoạt nhìn cao ngạo như trước, nhưng thanh âm lại dịu đi một ít: "Ta đã nói với ngươi ta có thể khống chế lòng người, từ ngày ở Dực Khôn cung, sau khi ta khống chế Duệ Tiệp Dư, đều vẫn không thể sử dụng linh lực, cũng vô pháp hấp thu linh lực."
Tần Cẩn Du có chút sốt ruột: "Huynh không có linh lực, chẳng phải là chậm trễ tu luyện? Nếu không huynh nói sự thực với phu tử và bẩm báo bệ hạ, xem có thể hay không tìm ra cách gì khôi phục linh lực của huynh."
Tô Hoành lắc đầu: "Không cần."
Thấy Tần Cẩn Du nghi hoặc, hắn giải thích nói: "Từ khi ta phát hiện dị năng này, liền thử khống chế người khác, tuy rằng số lần thành công không nhiều lắm, nhưng sau mỗi lần thành công khống chế người khác, đều có một thời gian dài mất hết linh lực, hơn nữa cũng vô pháp tu luyện."
"Tình huống như vậy sẽ duy trì bao lâu?" Tần Cẩn Du hỏi.
Tô Hoành không để ý xua tay: "Nhiều nhất bảy ngày mà thôi, ngươi không cần để ý."
Tần Cẩn Du thở dài nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Huynh đừng vội, chờ huynh khôi phục, ta dạy huynh tu luyện linh lực."
Tô Hoành gật đầu.
Tuy rằng hắn đã nhiều ngày không thể tu luyện, nhưng kỳ thật hắn đã sớm nhớ kỹ phương pháp tu luyện phu tử dạy.
Nhưng hắn không định nói cho Tần Cẩn Du.
Tu luyện đều là phân giai đoạn, bọn họ ở giai đoạn này, chỉ cần hấp thu linh lực cũng để linh lực ở trong cơ thể có thể vận hành, muộn vài ngày không tu luyện cũng sẽ không ảnh hưởng đến tu vi của hắn.
"Tần Cẩn Du!" Tần Cẩn Du còn muốn nói chuyện gì đó với Tô Hoành, Ngụy Thanh Hoài ở phía xa không ngừng gọi nàng, Tần Cẩn Du không chịu được sự quấy nhiễu, sau khi an ủi Tô Hoành một chút, liền chạy đi tìm Ngụy Thanh Hoài.
Dù sao nàng hiện tại là thư đồng của Ngụy Thanh Hoài, đối với nàng trước mắt, Ngụy Thanh Hoài vẫn quan trọng hơn một chút.
"Đây là chữ gì?" Ngụy Thanh Hoài giống như rất chăm chỉ học tập, thời gian nghỉ ngơi cũng cầm sách xem. Ngụy Thanh Hoài thấy Tần Cẩn Du lại đây, chỉ vào chữ trong sách hỏi nàng.
Tần Cẩn Du không nói gì: "Ta không biết, nếu không ngươi đi hỏi những người khác xem?"
Trừ Tần Cẩn Du, Tô Hoành và Ngụy Thanh Uyển ba nguời vừa đến thượng thư phòng học tập, người nào ở đây cũng đều có thể hiểu nhiều hơn so với Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du cảm thấy Ngụy Thanh Hoài có thể là đọc sách đến choáng váng đầu óc, mới lựa chọn tìm mình tuổi còn nhỏ hơn so với hắn để hỏi đề.
Tần Cẩn Du trả lời vấn đề cho Ngụy Thanh Hoài xong, xoay người muốn đi tìm Tô Hoành.
"Chờ một chút." Ngụy Thanh Hoài nhanh tay đè lại đầu Tần Cẩn Du: "Không được đi."
"Bát Hoàng tử điện hạ còn có cái gì cần phân phó sao?" Tần Cẩn Du thở dài.
"Ngày đó, ta và thất tỷ cùng ngươi ngồi ở bên trong đình, ngươi nhớ rõ ngươi đã đáp ứng ta cái gì không?" Trên mặt Ngụy Thanh Hoài nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Ngụy Thanh Hoài từ trước đến nay vui vẻ mà tùy ý, nghiêm túc như vậy vẫn là lần đầu.
Tần Cẩn Du sững sờ, bắt đầu điên cuồng nhớ lại, tự hỏi có phải hay không mình lại làm chuyện gì điên cuồng chọc giận Ngụy Thanh Hoài, vốn có tính tình tốt.
Ở bên trong đình, Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Nguyệt cùng mình... Chính mình đáp ứng Ngụy Thanh Hoài cái gì rồi?
Ngày đó...
Chuyện xảy ra ngày hôm đó vốn đã tương đối mơ hồ, trong đầu cô không ngừng hiện lên những mảnh vụn không trọn vẹn, nhưng không có nội dung mà Tần Cẩn Du cần.
Tần Cẩn Du đang tự nghĩ, theo bản năng nhìn về phía Tô Hoành.
Lại hiện ra một cái đoạn ngắn.
Ngày đó, Tô Hoành trên cây cố gắng hái trái cây, đó là lần đầu tiên mình nhìn thấy Tô Hoành.
Sau đó, sau đó...
Trí nhớ lúc trước cuối cùng cũng rũ bỏ lớp bụi toàn thân, từ trong sâu thẳm tâm trì hiện ra, cho Tần Cẩn Du thấy cảnh tượng lúc đó.
Ngụy Thanh Hoài không ngừng nhíu mày, lúc nhìn chằm chằm Tần Cẩn Du, còn rút ra thời gian trừng mắt Tô Hoành ở xa xa.
Tô Hoành từ sau khi bị phế, đã chịu đựng những ánh mặt lạnh lùng cùng khi dễ khi còn ở nước của chính mình.
Đối với việc này, hắn sớm thành thói quen.
Đối mặt với ánh mắt không hảo hữu nhìn chăm chú của Ngụy Thanh Hoài, Tô Hoành trực tiếp lựa chọn không để ý đến.
Sau khi tiến vào Ngụy quốc, không có ai khi dễ hắn nữa, nhưng ánh mắt nhìn hắn khó tránh khỏi có chút không thiện cảm.
Những người này, đơn giản chính là khinh thường thân phận con tin của hắn, hoặc là cảm thấy tính cách hắn quái gở lãnh ngạo, khó sống chung.
Đối với những người này, Tô Hoành cũng không dự định để ý tới.
Tuy rằng hắn hiện giờ là con tin, nhưng cũng không phải sẽ luôn là con tin.
Tô Hoành nhìn về phương hướng của Vũ quốc, tay sờ ngực, rồi lại buông xuống.
Ở chỗ ngực hắn bên trong quần áo, đeo một ngọc bội khắc Kỳ Lân.
Ngọc bội này, đúng là vật mà Vũ hoàng mong ước, có khả năng ra lệnh đội quân tinh nhuệ nhất được nuôi dưỡng trong nội bộ Vũ quốc hoàng tộc.
Các tướng sĩ bên trong mặc dù không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều dũng mãnh, lấy một địch mười.
Chỉ tiếc, đội quân tinh nhuệ như vậy, từ khi tiên hoàng Vũ quốc băng hà, liền mất tích.
Vũ hoàng như thế nào cũng sẽ không thể nghĩ rằng, chính mình hao hết tâm tư đi tìm miếng ngọc bội, thế nhưng lại ở trong tay của đứa con mà hắn đã phế.
Ở bên kia, Tần Cẩn Du cũng đã nghĩ ra, ngày đó, Ngụy Thanh Hoài phàn nàn hồi lâu về hành vi cổ quái của Tô Hoành, đồng thời bắt Tần Cẩn Du cam đoan sau này không được tiếp xúc với Tô Hoành
Ngày ấy Ngụy Thanh Hoài tỏ vẻ nếu như Tần Cẩn Du không đáp ứng, hắn sẽ không bỏ qua, Tần Cẩn Du nghĩ dù sao đối phương là con tin địch quốc, mình như thế nào cũng không thể xuất hiện cùng với Tô Hoành, liền thuận miệng đáp ứng.
Sau này nàng lại liền đem việc này quên mất, hiện giờ lại nghĩ ra việc này, thật đúng là như đánh vào mặt.
Tần Cẩn Du tuổi còn nhỏ, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Ngụy Thanh Hoài, hiểu được một đạo lý trọng yếu.
Những việc không xác định được không nên đáp ứng người khác, để tránh tương lai đánh vào mặt, cũng ảnh hưởng đến tình cảm.
Ngụy Thanh Hoài hai tay chống nạnh, hầm hừ nói: "Ngươi nói chuyện không giữ lời, ngươi là con chó nhỏ!"
Tần · tiểu cẩu · Cẩn Du sau khi trầm tư một lát, dứt khoát kiên quyết ngẩng đầu, kiên định nói một từ cả đời Ngụy Thanh Hoài không thể quên.
"GÂU!"