Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 31: 31




 
 
Gió đêm xuân hoa nở ngàn cây!
 
Trong vòng một đêm, phảng phất như cái gì cũng thay đổi, toàn bộ quần sơn ở phụ cận Linh Tê Kiếm Tông, đều lưu truyền một tin tức, người Linh Tê Kiếm Tông vào núi lục soát ma đầu, chính là đệ nhất Ma Quân của thế gian… Thông Thiên Ma Quân!
 
Mặc dù Thông Thiên Ma Quân bị trọng thương, nhưng cuối cùng chưa từng vẫn lạc, hơn nữa truyền lời, vô luận chính ma hai đạo, ai giết Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông Vân Mộng Chân, đều có thể bái vào môn hạ của Thông Thiên Ma Quân, thu hoạch được Thông Thiên Ma Công truyền thừa.
 
Sau khi tin tức này truyền ra, liền nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
 
Thông Thiên Ma Quân là ai? Thiên hạ đệ nhất Ma Quân, dứt bỏ chính ma phân chia, đó chính là đệ nhất cao thủ hoàn toàn xứng đáng của đương thời.
 
Tuyệt thế Ma Quân chỉ dựa vào sức một mình, liền đại náo Đạo Lăng Thiên Tông.
 
Đại đạo truyền thừa của nhân vật như vậy, ai không muốn?
 
Không nói khoa trương, chỉ cần lấy được truyền thừa, dù bây giờ ngươi chỉ là một tiểu nhân vật không bị bất luận kẻ nào coi trọng, ngày sau cũng có thể trở thành cường giả đứng đầu thế gian.
 
Vô luận là đối với ma đạo, hay người trong chính đạo, cái này không thể nghi ngờ là một hấp dẫn cực lớn.
 
Chỉ cần đủ lợi ích, cái gọi là chính ma, kỳ thật đều không trọng yếu.
 
Đương nhiên, chỉ cần là người thông minh hơi suy nghĩ, sẽ phát hiện trong tin tức này tồn tại quá nhiều điểm đáng ngờ.
 
Tỉ như lấy ngạo khí của Thông Thiên Ma Quân, muốn báo thù, há cần mượn tay người khác?

 
Tỉ như Vân Mộng Chân là Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, ở trong mắt người bình thường cao cao tại thượng, thế nhưng ở trong mắt Thông Thiên Ma Quân, thật sự trọng yếu như vậy sao?
 
Lại tỉ như tin tức này thật là Thông Thiên Ma Quân truyền ra sao? Nếu Thông Thiên Ma Quân thật trọng thương, lấy tính tình của hắn, sẽ tín nhiệm người khác sao?
 
Thật muốn nghiên cứu tỉ mỉ, địa phương cần hoài nghi thực sự nhiều lắm!
 
Nhưng vấn đề ở chỗ...!trên đời này người thông minh vĩnh viễn chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
 
Ngược lại, thấy lợi tối mắt, đây mới là hiện tượng dễ dàng xuất hiện nhất.
 
Chỉ một ngày, toàn bộ hậu sơn liền triệt để lộn xộn, có muốn tìm ra Thông Thiên Ma Quân, có bắt đệ tử Linh Tê Kiếm Tông nghe ngóng tin tức của Vân Mộng Chân, còn có đệ tử vì sợ hãi trốn về tông môn.
 
Tóm lại, trong vòng một đêm, cục diện mà trước đó Vân Mộng Chân thật vất vả mới chuẩn bị ra, lợi dụng Linh Tê Kiếm Tông đến tìm kiếm tung tích của Thông Thiên Ma Quân và Côn Ngô Kiếm đã bị đánh nát.
 
...!...!.....!.
 
Linh Tê Kiếm Tông!
 
Hà Diêu đứng ở trước mặt Vân Mộng Chân, khuôn mặt cười khổ.
 
- Vân tiên tử, không phải Linh Tê Kiếm Tông ta không chịu ra sức...!mà cục diện bây giờ đã không thể kiểm soát, rất nhiều đệ tử căn bản không chịu lên núi, vô luận chúng ta giải thích thế nào cũng không có tác dụng.
 
Sắc mặt của Vân Mộng Chân như phủ băng, mặc dù rất tức giận, nhưng căn bản không thể phát tác.
 
Chính như đối phương nói, đây cũng không phải sự tình Linh Tê Kiếm Tông có chịu ra sức hay không, cho dù là tông chủ như Hà Diêu, cũng đã mất đi năng lực khống chế cục diện.

 
Tông môn là như vậy, nhìn như rất cường đại, nhưng trên thực tế, vô luận là ai, cũng rất khó triệt để khống chế quá nhiều đệ tử ở tầng dưới chót.
 
Đừng nói Linh Tê Kiếm Tông, cho dù là Đạo Lăng Thiên Tông, ở trên bản chất cũng không có gì khác biệt, nếu không ngươi cho rằng bằng một mình Thông Thiên Ma Quân, thật có thể từ trên Đạo Lăng Sơn trốn ra sao?
 
Bất quá, Vân Mộng Chân dù sao cũng là Vân Mộng Chân, sau khi nghĩ lại, trong lòng đã quyết định được chủ ý.
 
- Hoang đường!
 
Vân Mộng Chân chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng mở miệng nói.
 
- Thông Thiên Ma Quân đã chết, những cái gọi là cao thủ ma đạo kia, trong mắt ta bất quá là gà đất chó sành! Bọn hắn không phải muốn giết ta sao? Tốt, đưa tin xuống dưới, sáng sớm ngày mai, ta tự mình vào núi, muốn mạng của ta, bọn hắn cứ tới lấy!
 
- Tiên tử nghĩ lại a!
 
Nghe Vân Mộng Chân nói, Hà Diêu biến sắc, không ngừng khuyên can.
 
Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, thân phận này thực quá dọa người, nếu như thật xảy ra chuyện ở địa bàn Linh Tê Kiếm Tông, hắn tuyệt đối không đảm đương nổi.
 
- Gà đất chó sành, bằng bọn hắn cũng có thể làm tổn thương được ta sao?
 
Vân Mộng Chân hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
 
Đến loại tình trạng này, đối với Vân Mộng Chân mà nói, biện pháp duy nhất là lấy lực phá cục.
 

Không quan tâm tin tức này là ai truyền tới, không quan tâm đối phương có mục đích gì, chỉ cần nàng dám vào núi, tự tay chém giết hết thảy cao thủ ma đạo dám xuất hiện ở trước mặt, cũng đủ để lắng lại hết thảy lời đồn.
 
Về phần nguy hiểm...!Ngoại trừ Thông Thiên Ma Quân, những cái gọi là cao thủ ma đạo khác, còn không có bị Vân Mộng Chân để vào mắt.
 
...!...!.....!...
 
- Còn không có tin tức của Bạch sư đệ sao?
 
Trong hậu sơn hỗn loạn tưng bừng, bất đắc dĩ, Dương Nghiên và Liễu Như Tân cũng chỉ có thể quay trở về tông môn.
 
Tin tức Từ Phong trưởng lão tự mình xuất hiện đi tìm Âm Dương Quỷ Đồng và Bạch Nhạc, tự nhiên cũng truyền đến trong tai của bọn hắn, đáng tiếc là, Âm Dương Quỷ Đồng kia tựa như đột nhiên biến mất, mặc cho Từ Phong tìm như thế nào, cũng không thể tìm được manh mối.
 
- Dương sư huynh, ngươi không nên gấp gáp, Bạch sư đệ người hiền tự có thiên tướng, không có việc gì đâu.
 
Liễu Như Tân lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng nói.
 
- Bạch sư đệ gì chứ, ta nhìn cũng là hạng tham sống sợ chết, bây giờ lời đồn này, nói không chừng là hắn truyền ra.
 
Phong Thần nhếch miệng, lạnh lùng nói.
 
- Nếu như hắn thật không chịu khuất phục, Âm Dương Quỷ Đồng đã sớm giết chết hắn, ta thấy, hơn phân nửa là chúng ta vừa quay đầu, hắn liền đầu nhập vào Âm Dương Quỷ Đồng.
 
- Đánh rắm!
 
Nghe Phong Thần nói, Dương Nghiên giận tím mặt, âm vang một tiếng, trực tiếp rút kiếm ra, chỉ vào Phong Thần mắng.
 
- Họ Phong, ngươi đừng quên, cái cẩu mệnh của ngươi là Bạch sư đệ cứu! Ngươi không có ơn tất báo thì cũng thôi, còn dám ở nơi này phát ngôn bừa bãi nói xấu trong sạch của Bạch sư đệ, thật không bằng súc sinh.
 
- Như thế nào, muốn động thủ sao?
 

Đối mặt Dương Nghiên, Phong Thần cũng không hề sợ hãi.
 
- Bạch Nhạc bất quá là muốn đẩy chúng ta ra, mới có thể tiện đầu nhập vào Âm Dương Quỷ Đồng, cũng chỉ có người ngu như ngươi, mới coi hắn là người tốt!
 
- Vàng thật không sợ lửa, nếu như Bạch Nhạc hắn là hán tử, sau khi trở về, có thể thông qua Chấp Pháp điện kiểm nghiệm, Phong Thần ta dập đầu bồi tội cho hắn lại như thế nào?
 
Nghe nói như thế, Dương Nghiên tức đến toàn thân run rẩy.
 
Rơi vào trong tay Âm Dương Quỷ Đồng, Bạch Nhạc sớm đã là cửu tử nhất sinh, loại thời điểm này, còn muốn giội nước bẩn lên người Bạch Nhạc, nói cái gì nếu như Bạch Nhạc vô tội liền dập đầu bồi tội, quả thực là tâm kia đáng chết.
 
Đây là để Bạch Nhạc cho dù chết, trên lưng cũng gánh ô danh!
 
- Đủ rồi!
 
Thấy Dương Nghiên có dấu hiệu xuất thủ với Phong Thần, Liễu Như Tân vội vàng mở miệng ngăn cản.
 
- Đúng sai tự có công luận, Phong sư đệ, lời này của ngươi quá mức rồi.
 
Nghe Liễu Như Tân nói, Phong Thần nhếch miệng.
 
- Liễu sư tỷ, ta là không muốn ngươi bị Bạch Nhạc kia lừa! Những ngày này, chúng ta không phải đã hỏi thăm rõ ràng sao? Bối cảnh gì, ta nhổ vào, bất quá là một tạp dịch đi vận khí cứt chó mà thôi, lại còn coi hắn là anh hùng.
 
Xảy ra chuyện lúc trước, đám người Phong Thần dụng tâm nghe ngóng, tự nhiên không khó tra ra Bạch Nhạc xuất thân tạp dịch, lại thêm những ngày này đi theo Từ Phong tìm kiếm Bạch Nhạc cùng Âm Dương Quỷ Đồng, nói bóng nói gió, tự nhiên cũng từ trong miệng Từ Phong ấn chứng điểm này.

Kể từ đó, Phong Thần càng xem thường Bạch Nhạc, huống chi mặt mũi đã xé toang, thì càng không kiêng nể gì cả, không có bất kỳ cố kỵ nào.
 
 
 


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.