Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 259



Chuột phải to cỡ nào mới cắn gãy được chân giường? Y Còn nhớ rõ ràng chiếc giường trong phòng Phó Thần làm từ gỗ lim quý giá, y sai người đặc chế, vô cùng chắc chắn.

Thiệu Hoa Trì không biết phải nói cái gì để đáp lại lời chém gió quá mức lộ liễu này mới có thể khiến mình bớt ngu ngốc hơn một chút, cho nên quyết định im lặng.

Y thật sự không thể giống như Phó Thần, mặt không đổi sắc, đối đáp trôi chảy. Cả hai đều không nói thêm lời nào. Đây là khoảng thời gian hiếm hoi họ được ở gần nhau, sau này còn phải đối mặt với một trận đánh ác liệt, mỗi giây phút ngắn ngủi bên nhau đều đáng quý.

Dù không nói lời nào, nhưng hắn cũng không muốn ngủ sớm. Chỉ cần ở cạnh Thiệu Hoa Trì đã thấy rất thỏa mãn rồi.

"Thực ra, đây không phải lần đầu ta đến đây. Lúc trước, Cảnh Dật từng đưa ta tới rồi." Phó Thần lên tiếng trước. Sau khi xác định tình cảm, hắn cũng thường xuyên gợi chuyện, chú không phải như chủ tử và nô tài trước kia, hỏi gì đáp nấy.

"Huynh ấy đưa ngươi đến làm gì?" Nghe đến tên Cảnh Dật, Thiệu Hoa Trì lại đau lòng. Cảnh Dật và Vanh Hiến tiên sinh là những niềm an ủi ít ỏi trong thời niên thiếu của. Y nhìn thấy bóng dáng người cha ở Vanh Hiến tiên sinh, còn Cảnh Dật lại như một vị huynh trưởng. Bọn họ là những điều không thể thay thế trong quá trình trưởng thành của y.

Dù sau này, bọn họ tự ý truy sát Phó Thần, y đã giữ khoảng cách với Cảnh Dật, cư xử như người dưng, nhưng tình cảm vẫn ghi tạc trong lòng. Y chưa bao giờ quên, Cảnh Dật từng vì bảo vệ y mà mất đi đôi tay tài hoa cầm bút.

Nghe tin Cảnh Dật chết, Thiệu Hoa Trì còn không thể chấp nhận. Phó Thần vừa nhắc đến, tâm trạng y lại nặng nề hơn.

Ban nãy, Phó Thần quyến rũ, câu dẫn y chẳng qua chỉ để tinh thần y phân tán bớt một chút, chứ không thể khiến y quên đi được. Làm sao có thể dễ dàng quên đi một người đã từng gắn bó với mình bấy lâu. Hắn vừa làm y phân tán, lại vừa "vô tình" nhắc đến trong những cuộc nói chuyện bình thường, để tăng thêm hiệu quả chữa trị.

"Xem tranh." Phó Thần vẫn còn nhớ rõ "chính mình" đã từng rung động ra sao khi nhìn thấy căn phòng Cảnh Dật dẫn hắn tới.

Hắn nhắc đến tên Cảnh Dật không phải để khơi dậy nỗi đau, mà là để tiến hành trị liệu từng bước một.

Thiệu Hoa Trì còn đang đau lòng, lại bất chợt bị câu nói tiếp theo của Phó Thần thu hút sự chú ý.

Ban đầu, y còn không biết hắn nói xem tranh là tranh gì. Tran gì mà Cảnh Dật còn phải dẫn Phó Thần đến?

Tranh???

"!!!"

Cái gì!

Phó Thần thấy hết rồi sao?

Chỗ đó sao có thể để người khác thấy được! Thiệt Hoa Trì kinh hãi, suýt nữa thì giật bắn khỏi giường. Nhưng y mới cử động, vết thương trên ngực lại đau, đành phải kiềm chế mà nằm im.

Sau khi quen với bóng tối, y có thể mơ hồ cảm giác được ánh mắt Phó Thần sau lưng, không hề che giấu. Y chỉ có thể thừa nhận chuyện này.

Hành vi lén lút vẽ tranh người khác đâu thể xem là bình thường được, nên y luôn cấm người khác bước chân vào tiểu thư phòng này. Y càng không mong Phó Thần nhìn thấy. Một là vì y không muốn Phó Thần đáp lại y chỉ vì áy náy. Dù hiện giờ cũng gần như vậy, nhưng đã cưa đổ rồi khác với cưa không đổ. Thứ hai là vì y nghĩ, ái mộ Phó Thần là chuyện của riêng y. So với mong hắn đáp lại, y chỉ mong hắn sống tốt thôi. Cũng đừng nghĩ y là kẻ bệnh hoạn, y vẽ bao nhiêu tranh như thế chẳng qua chỉ để an ủi bản thân.

"Ngươi không nên.....tới đó." Thiệu Hoa Trì bỗng nhớ đến nghi hoặc lúc trước.

Y đã nghĩ vì sao Phó Thần bỗng nhiên thay đổi thái độ với mình.

Có lẽ liên quan đến chuyện này.

Y nhìn thẳng về phía Phó Thần, cảm thấy ủ rũ. Y không định hỏi, cũng không muốn hỏi liệu có phải Phó Thần thấy những bức tranh kia, cảm thấy áy náy nên mới đáp lại mình hay không. Giả thiết này rất hợp lý, cũng rất đúng với tác phong của Phó Thần từ trước đến nay.

Y không hỏi vì dù đáp án có là gì đi nữa, y cũng không từ bỏ.

Nếu câu trả lời khiến y đau lòng thì y cần gì phải biết.

Đời người ai chẳng có lúc hồ đồ.

Tỉnh táo quá có khi lại tự chuốc khổ.

"Thực ra thần thấy những bức vẽ đó rất đẹp." Nếu là người nào khác treo tranh của hắn khắp phòng, phản ứng đầu tiên của Phó Thần chính là nghi ngờ đối phương đang theo dõi mình, giống như hành vi biến thái của những phần tử phạm tội. Nhưng nếu là Thiệu Hoa Trì thì khi ấy, hắn chỉ có cảm xác xúc động ngập tràn và sự ghen tị không thể nói rõ.

"......" Phó Thần thản nhiên nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt tim đập, nhưng lại vẫn cứ dùng thái độ của chủ tớ như trước kia, khiến Thiệu Hoa Trì không biết phải đối mặt làm sao. Y không biết bây giờ phải làm gì để lấy lại uy nghiêm của chủ công đây.

"Nghe nói tranh chữ của ngài vô giá. Không biết lúc nào có thể viết tặng thần đôi câu không?"

"Chỉ là phụ hoàng tâng bốc lên mà thôi." Thiệu Hoa Trì ngập ngừng một chút. Thật ra, nếu Phó Thần thích tranh vẽ, tranh thư pháp của y, y không không thể phủ nhận mình cũng vui sướng trong lòng. Ai chẳng muốn khoe mẽ tài năng trước người mình thầm mến. Chợt nhớ ra điều gì, y lại nói nhỏ, "Phó Thần, đến bao giờ ngươi mới chịu đổi cách xưng hô?"

Lúc mất trí nhớ thì thôi, bây giờ khôi phục trí nhớ rồi mà còn vậy. Không cần lúc nào cũng ngài đến ngài đi, không phải điện hạ thì cũng gọi chủ công. Nói bao nhiêu lần rồi, gọi tên là được.

Từ lâu y đã biết, Phó Thần vốn đâu có thích khúm núm như thế.

"Hoa Trì?" Ánh mắt Phó Thần ấm áp. Hắn nhớ lại điệu bộ của mình khi mất trí nhớ.

Á!

Không không, thế này thì nhanh quá!

Thiệu Hoa Trì mặt không đổi sắc, quay đầu đi, lại đờ người nằm quay lưng về phía Phó Thần, tim đập không thôi.

Y ôm trái tim, không biết nó sẽ nhảy nhót đến khi nào.

Khóe môi Phó Thàn lại cong lên, nhưng mà Thiệu Hoa Trì lại không nhìn thấy ánh mắt trêu đùa của hắn. Hắn dùng kính ngữ thành quen. Hơn nữa, ở thời đại này mà sửa cách xưng hô trước mặt người ngoài cũng không ổn. Hắn không muốn tự tìm phiền toái cho bản thân.

Quan trọng nhất là, Phó Thần rất hưởng thụ quá trình chinh phục một đối thủ mạnh mẽ.

Mỗi lần gọi y bằng kính ngữ, hắn đều có cảm giác cấm kỵ vô cùng kích thích.

Đó là thói xấu của nam nhân, nhưng mà hắn cũng không muốn để cho Thiệu Hoa Trì biết.

Mưa ngoài trời không ngừng rơi tí tách. Hơi lạnh trong không khí cũng tiêu tan trong hơi ấm của hai người. Căn phòng không biết từ lúc nào đã như tách biệt với thế giới, nhưng bọn họ lại không ai nói một câu.

Lúc Phó Thần hôn mê, Thiệu Hoa Trì vẫn ở bên canh gác, không dám ngủ say, chỉ cần Phó Thần nhíu mày một cái là y tỉnh lại. Khi ấy, y chỉ chú ý đến tình trạng thân thể Phó Thần chứ không có tâm tư gì khác. Bây giờ, hai nam nhân khỏe mạnh, có tình ý với nhau, cùng nằm trên một chiếc giường, y sẽ chẳng kiềm chế được mà nghĩ đến những điều không nên nghĩ.

Phó Thần đã ngủ chưa? Hơi thở nhẹ như vậy, khiến Thiệu Hoa Trì ngượng ngùng muốn xoay người. Mắt y mở thao láo nhìn bóng đêm. Kể từ khi được Phó Thần đáp lại, y càng lúng túng tay chân, sợ mình là cái gì sai, lại bị Phó Thần chán ghét.

Tiếng tim đập lớn như thế, Phó Thần có nghe thấy không?

Y chỉ có thể ép mình nghĩ đến chuyện khác, nào là tình hình cấp bách trong kinh thành, nào là kế hoạch bọn họ sắp xếp có thể tiến hành thuận lợi hay không. Nghĩ một hồi, câu nói đâm thấu tâm can của Tấn Thành đế hồi chiều, cùng cái chết của Cảnh Dật vì bảo vệ y lại quay về trong tâm trí. Y nhắm mắt, nuốt nỗi đau đớn vào trong lòng.

Không phải y không để tâm, mà là không thể để tâm.

Ánh mắt cuối cùng phụ hoàng nhìn y đầy cảnh cáo và đe dọa, lạnh lùng khác thường, như thể nhắc nhở y: Đừng khiến trẫm thất vọng.

Nói cứ như y có trong tay những thế lực hùng mạnh, đang chờ thời cơ tạo phản vậy. Cho nên dù lúc này, y nên túc trực trong cung như các hoàng tử khác, nhưng vẫn quyết định quay về phủ.

Nếu y còn ở lại thì sẽ gây thêm nghi kị.

Còn chưa làm gì đã bị kẻ khác đánh giá.

Sủng ái Thụy vương?

Ừ, chẳng qua vì y là đứa nghe lời nhất, hiếu thuận nhất mà thôi.

Mẫu phi mất sớm, không có tình thương của cha, huynh trưởng thì chết, cuộc đời y sao có thể thất bại như vậy.

Bỗng nhiên, dòng suy nghĩ bị cắt ngang. Một cánh tay rắn rỏi không nặng không nhẹ đặt lên hông, hờ hững ôm lấy y.

Phó Thần vẫn chưa ngủ. Dựa vào hơi thở của Thiệu Hoa Trì, hắn có thể đoán được tâm trạng y. Hai người vừa mới không nói chuyện một lúc, Thiệu Hoa Trì đã lại nghĩ ngợi rồi. Dù sao những chuyện này cũng xảy ra quá gần nhau, rồi một người y xem như thân thích qua đời, tuy hắn đã khiến tình trạng y tốt hơn một chút, nhưng nếu quên ngay được thì y đã chẳng phải Thiệu Hoa Trì kiên nhẫn tìm kiếm hắn năm năm.

Phó Thần không ôm áy sát kẻo khiến Thiệu Hoa Trì tránh né, nhưng lại giữ khoảng cách đủ để an ủi y, thể hiện sự quan tâm thầm lặng mà chu đáo.

Cảm nhận được sự trấn an không lời này, Thiệu Hoa Trì chỉ muốn dùng hết sức mà ôm ghì lấy nam nhân này, khắc sâu hắn vào sinh mệnh.

Dù y không nói, Phó Thần vẫn hiểu.

Y phải may mắn cỡ nào mới được hắn quan tâm từng chút như thế.

Dù Phó Thần không có tình cảm với y, nhưng một khi đã nói đáp lại y thì sẽ tuân thủ đúng hứa hẹn, thậm chí còn biểu hiện như một người yêu thực sự, khiến cho y nghĩ rằng tất cả những điều đó đều là thật.

Đối với Phó Thần, y không cần nghĩ, cũng không cần nói, bởi có người đã hiểu được y trước khi khi lên tiếng, rồi nhẹ nhàng trấn an.

Y không nhịn được!

Mà y cũng làm như thế. Thiệu Hoa Trì bất chợt xoay người lại, nhào vào lực Phó Thần, động tác còn hơi mạnh.

Phó Thần nhẹ nhàng ôm người vào lòng. Lúc cái đầu kia đập vào ngực mình, hắn bật cười một tiếng, có chút cưng chiều, "Ta vẫn ở đây mà, đừng cọ, hỏng mũi."

Nhưng Thiệu Hoa Trì vẫn không dừng dụi, không cho Phó Thần đẩy ra.

Phó Thần cúi xuống đỉnh đầu y, một tay đưa lên, nhịp nhàng vỗ vỗ sau lưng Thiệu Hoa Trì.

Phó Thần phát hiện cảm giác khác hẳn khi ôm một nữ tử. Mùi hương nam tính không thể nhầm lẫn ngập tràn trong khứu giác, sức ôm cũng cực kỳ mãnh liệt. Chiều cao hai người không chênh lệch nhiều, chẳng rõ là ai ôm ai, chỉ như hòa thành một thể.

Phó Thần cũng ôm y. Hai người ôm nhau, chỉ có nhau.

Thiệu Hoa Trì rầu rĩ nói, "Không muốn chết thêm ai nữa."

"Ừ."

Phó Thần ngừng vỗ mà chuyển thành vuốt ve. Bàn tay to lớn trượt trên mái tóc mềm mịn, thoải mái đến độ cả ngón tay cũng cuộn tròn. Nhưng Thiệu Hoa Trì không nghĩ gì nhiều, không phản ứng gì với động tác của Phó Thần, còn tưởng Phó Thần vẫn đang an ủi mình. Những gì y biết Phó Thần vẫn dừng lại ở ấn tượng trước kia, rằng hắn là một nam nhân ngạo nghễ, không màng sự đời. Y không nghĩ vào lúc này mà Phó Thần vẫn có thú vui hưởng thụ khác.

"Ta chỉ mong có thể bớt hy sinh người nào hay người đó. Có phải suy nghĩ như vậy quá ngờ nghệch không?" Y đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến, có những chiến sĩ lúc trước còn ăn thịt uống rượu cười nói bên cạnh mình, lúc sau đã bị kẻ địch chém làm tám mảnh, y chết lặng đã thành quen. Thiệu Hoa Trì nắm chặt áo Phó Thần. Y biết nếu người khác nghe được những lời này của y thì sẽ nói Thụy vương vô năng, không có sự quả quyết.

Thật ra không phải. Y chỉ muốn giảm bớt sự hi sinh xuống thấp nhất thôi.

Bàn tay ấm áp của Phó Thần nắm lấy tay Thiệu Hoa Trì, siết chặt, "Mong muốn hòa bình sao lại nói là ngờ ngệch? Ta không cảm thấy lời này có gì khó nói."

Phó Thần không biết vì sao những suy nghĩ lương thiện lại bị cho là ngây thơ, yếu đuối. Nếu có mong ước như vậy mà lại bị cười nhạo thì chẳng phải rất đáng buồn hay sao?

Lời nói chắc như đinh đóng cột của Phó Thần chủ tướng như Thiệu Hoa Trì cảm thấy ngập tràn động lực. Y lại ghé sát hơn, tận hưởng mùi hương trên người Phó Thần, dần dần trấn tĩnh.

"Chúng ta đã hy sinh rất nhiều rồi. Ta muốn kết thúc thật nhanh." Những người bên cạnh ý cứ lần lượt ra đi.

Phó Thần hiểu lời y. Khi mỗi sinh mệnh ra đi, bọn họ cũng đau lòng, "Sẽ sớm thôi."

Rồi mọi chuyện sẽ chấm dứt.

Đêm đó, hai người chỉ đơn thuần ôm nhau mà ngủ, nhưng lại vô cùng ấm áp.

* Lời editor: Từ tầm này trở đi thì ăn đường ngập họng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.