Phó Thần ngỡ rằng khi tỉnh lại, mình sẽ đối mắt với đủ món dụng cụ tra tấn. Hắn không biết bản thân có thể chịu đựng tới bao giờ. Trước kia, hắn từng chứng kiến những mật thám có ý chí kiên cường nhất bị tra tấn, hắn nghĩ bản thân không thể nào chống trọi được như họ.
Hoặc cũng có thể chẳng còn cơ hội mở mắt ra lần nữa.
Nhưng lúc này, hắn đã tỉnh, hơn nữa lại chẳng cảm thấy thân thể có chỗ nào đau đớn.
Dựa vào kinh nghiệm lâu năm, Phó Thần dần hình phản xả vô điều kiện, dù tỉnh lại nhưng không lập tức mở mắt ra nhìn.
Hắn đang nằm trên giường, không bị trói, chỉ là toàn thân không có sức lực.
Bên cạnh hắn còn có người khác!
Nếu không phải người đó đang tìm kiếm đồ đạc thì hắn cũng chẳng nhận ra.
A Tứ sao?
Phó Thần từ từ hé mắt, thấy một người đang quay lưng về phía mình, ngồi trước tấm gương đồng, tô tô vẽ vẽ. Dưới ánh nến chập chờn lay động, hình ảnh kia có vẻ quỷ dị vô cùng.
"Tỉnh rồi à?"
Phó Thần không đáp. Hắn cảm giác mình hôn mê không lâu lắm. Dưới tầng hầm không có cửa sổ, cho nên không biết được giờ này là giờ nào.
Hắn không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng A Tứ, lặng lẽ phán đoán tình hình.
Động tác A Tứ đang làm có vẻ hết sức tỉ mỉ. Dù thân người che chắn gần hết, nhưng Phó Thần vẫn thoán thấy vài thứ dụng cụ, nào là thìa phết hồ dán, dính thứ chất lỏng trắng trắng.
Là dụng cụ dịch dung!
Khi Phó Thần há miệng kinh ngạc, A Tứ cũng đã làm xong công trình. Hắn đặt chiếc lược trên tay xuống, thong thả thu dọn dụng cụ. Hắn mở một phiến gạch trên sàn, cất đồ đạc vào đó, rồi che lại hoàn chỉnh như ban đầu.
Khi A Tứ quay người lại, Phó Thần thấy rõ khuôn mặt kia.
Hắn không thể nào quen thuộc hơn được, bởi đó là gương mặt hắn!
"A Tứ ca.....Huynh định làm gì?!" Phó Thần có linh cảm rất không lành. Vì sao A Tứ không xuống tay giết hắn ngay lập tức? Vì sao A Tứ đưa hắn đến Quan Tinh Lâu? Vì sao lại hạ thuốc mê cho hắn? Vì sao đã vài lần định lấy mạng hắn mà cuối cùng vẫn không làm?
"Ta đã nói đừng gọi ta như vậy. Ngươi không xứng." A Tứ bình thản phủ nhận.
Phó Thần chỉ yếu ớt lắc đầu. Hắn muốn ngồi dậy, muốn ngăn A Tứ lại, nhưng cơ thể mềm oặt, không chút sức lực. A Tứ dùng dược rất chuyên nghiệp, biết rõ phân lượng bao nhiêu là đủ để khiến Phó Thần không thể động đậy.
"Vài canh giờ nữa, thuốc sẽ hết tác dụng. Đệ cứ ngoan ngoãn ở trong này, đừng ra ngoài." Nói rồi lại đưa tay véo lỗ tai hắn, như lúc dạy bảo Lý Ngộ ngày xưa, để đứa nhỏ này không gây sự.
Phó Thần đoán ra vài khả năng A Tứ sẽ làm tiếp theo, nhưng không một khả năng nào là điều hắn muốn.
Hàm răng hắn cắn chặt đầu lưỡi, gắng ép mỉnh tỉnh táo hơn, "A Tứ ca, vì sao...."
"Ta cũng muốn biết vì sao. Có lẽ năm đó, A tam cũng muốn biết." A Tứ thở dài, vuốt ve gương mặt Lý Ngộ. Đệ đệ mà hắn chăm sóc mấy năm nay, hắn sắp không còn cơ hội nhìn thấy nữa, "Có còn nhớ tấm mặt nạ dịch dung này không? Đệ từng nói, vóc dáng hai ta rất giống nhau, có thể giả dạng được. Nếu không phải dịch dung sẽ để lại dấu vết thì chắc không ai nhận ra."
Phó Thần đương nhiên vẫn nhớ. Khi ấy, hắn nổi tiếng là ông trời con ở Lý phái. Hắn thấy mình và A Tứ dáng người giống nhau nên ầm ĩ đòi Lý Biến Thiên làm cho A Tứ một tấm mặt nạ mang gương mặt mình. Làm mặt nạ theo nguyên mẫu được chế tác cực kỳ công phu tinh xảo, nếu không ghé sát lại gần thì không thể nhìn thấy.
"Nhưng dù sao huynh cũng không phải ta. A Tứ ca, huynh định lừa ai chứ?" Với thân phận của hắn thì người A Tứ định lừa chắc không phải Lý phái, mà là thất vương đảng.
Dù sao đi nữa, Phó Thần đều cảm thấy mọi chuyện không ổn chút chút nào.
A Tứ không trả lời câu hỏi của hắn, vẫn nhắc hồi ức xưa kia, "Đệ còn nhớ lúc A Tam mới dạy đệ học võ không. Mấy ngày đó, A Tam thường ở trong lều của ta, phàn nàn không biết phải dạy đệ học thế nào mới thông. Hắn biết ít chữ quá, nên đến nhờ ta ghi chép hộ. Quyển sách vỡ lòng mà đệ nhận được, là do ta và hắn cùng nhau soạn."
Phó Thần không hề biết chuyện này. Cả A Tam lẫn A Tứ đều không phải người nói nhiều. Lúc trước, khi hắn bị ép đến Kích quốc, trên đường băng qua sa mạc Hốt Thạch, hắn rảnh rỗi đến phát chán, bèn ầm ĩ đòi học võ công. Mấy ngày sau, A Tam đưa cho hắn một quyển sách, Khi ấy, hắn không quá để tâm. Hóa ra cuốn sách vỡ lòng mà hắn chẳng biết đã bỏ đi đâu, là do bọn họ dốc lòng soạn.
A Tứ dường như không mong đợi câu trả lời của Phó Thần, chỉ nói hết những lời trong lòng, "Ta chưa từng thấy A Tam vui vẻ như thế. Ngày nào gương mặt hắn cũng tươi rói như phát sáng. Trước đây, chưa từng có ai cáu kỉnh với hắn, hờn dỗi hắn, đòi hỏi đủ thứ trên trời dưới bể với hắn. Kể từ khi đệ xuất hiện, bọn ta mới biết "đệ đệ" là hai chữ thế nào.Chúng ta không được phép có người thân, chủ công cũng không để một thứ nhược điểm như thế tồn tại. Nhưng đệ là ngoại lệ duy nhất."
"Mỗi lần chia tay nhau, ai về chỗ người nấy, A Tam lại mong ngóng ngày mai, nghĩ xem đệ lại đưa ra yêu cầu vô lý nào, rồi làm cách nào chiều chuộn theo. Hắn còn nói với ta, định dùng căn nhà ở quốc đô để cho đệ cưới vợ. Hắn lén ngắm trước không ít con gái nhà lành trong vùng, rồi lại phàn nàn với ta, người này không đủ tốt, người kia không đủ tốt.....còn quan tâm hơn cả chuyện của mình."
"Hắn chưa từng có trải nghiệm như vậy, mà ta cũng thế."
Từ khi Lý Ngộ xuất hiện, đời sống sinh hoạt lặp đi lặp lại mỗi ngày của bọn họ mới có gì đó mới lạ. Bọn họ bắt đầu để ý đến đứa trẻ bừng bừng sức sống, thông minh lanh lợi, nhưng tính tình láu cá này. Những tháng ngày nhàm chán càng trở nên sôi động hơn. Lý Ngô khi thì đòi mở tiệc thịt nướng, khi thì đòi săn bắn dã noại, khi thì muốn xem lễ hội hoa tìm bạn, vòi vĩnh đủ thứ trên trời dưới bể. Bọn họ vừa tức lại vừa buồn cười, nhưng âm thầm chờ mong những đòi hỏi của hắn.
Từng câu từng chữ như một cái búa tạ giáng xuống. Hơi nóng xộc lên, khiến vành mắt tích đầy hơi nước. Phó Thần nuốt cơn nghẹn xuống. Những lời A Tứ nói lúc này tựa như lời vĩnh biệt. Phó Thần không thể lên tiếng chen ngang.
"Từ khi các người truy giết Thất Sát, ta đã không còn lựa chọn thứ hai. Ta không hề phản bội, bởi trên đời vốn không có kẻ nào gọi là Lý Ngộ hết." Phó Thần thấp giọng nói. Thật thật giả giả lẫn lộn, có đôi khi hắn cũng không phân biệt nổi giới hạn này.
A Tứ cười, vừa tự giễu vừa căm hận. Đúng, ngươi không phản bội, bởi ngươi chưa từng trung thành.
Tính toán thời gian, chắc mặt trời sắp lặn, A Tứ nói, "Có lẽ không bao lâu nữa, bọn họ sẽ đến thôi."
Bọn họ?
Chẳng lẽ là..... Phó Thần nghĩ đến những thành viên khác của Đệ Bát quân. Tám kẻ đã bị hắn và Thiệu Hoa Trì tiêu diệt trong hoàng cung, vẫn còn tám người nữa.
Nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ là bắt sống Thất Sát. Nếu không được thì giết ngay tại chỗ.
"Ta nghĩ huynh chỉ cần giết ta là xong chuyện." Đến nước này rồi, hắn đương nhiên biết A Tứ không định giết hắn.
Ai mà không muốn sống, nhưng Phó Thần không hiểu, vì sao A Tứ làm như vậy? Đây không phải cách làm của Lý phái.
"Ta không thể giết đệ, nhưng cũng không thể phản bội chủ công." A Tứ nghẹn họng, trái tim nặng nề, đến mức hít thở cũng khó khắn. Dù chết, hắn cũng không thể phải lại Lý hoàng. Nhưng còn Lý Ngộ, hắn cũng chẳng thể xuống tay. Cứ mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt kia, ánh mắt quen thuộc kia, hắn lại nhớ đến năm năm vui vẻ bên nhau, đến những ngày tháng vô cùng tươi đẹp. Hắn không thể bất trung, nhưng cũng thể nhìn Lý Ngộ bỏ mạng. Nhất định có người phải đánh đổi, hy sinh. Hắn sờ đầu Phó Thần, "Ta để lại đồ ăn đủ cho hai tháng, cất trong hầm đằng kia. Đừng đụng vào những chỗ khác. Ở đây có nhiều cơ quan hơn đệ nghĩ đấy, đừng để lúc chết còn không biết vì sao."
A Tứ chỉ vào một bức tường tối đen, không thể nhận ra đằng sau đó có hầm ngầm.
"Bệ hạ mà biết, sẽ không tha cho huynh!" Với tính cách của Lý hoàng, A Tứ sẽ chẳng giữ được mạng đến khi về Kích quốc.
"Nếu ta có ý định bảo vệ đệ, ta sẽ bị nghi ngờ, thế nào cũng chỉ còn đường chết." Sao hắn không biết được cơ chứ, "Mà thực ra, dù có giết đệ, e là những kẻ đến kinh thành lần này đều sẽ không toàn mạng quay về."
Sau khi hoàn thành sứ mệnh, bệ hạ sẽ không để những kẻ từng tiếp xúc với Thất Sát sống sót. Mà khi ấy thì bệ hạ đã khống chế được Loan kinh rồi.
"Ta không cần. Ta không cần kẻ địch thương hại, huynh nghe thấy không! Ta không phải Lý Ngộ, ta là Phó Thần. TA không cần huynh gánh vác thay ta cái gì hết!" Sợi dây lý trí trong đầu Phó Thần đã đứt gãy dưới sự kích động của A Tứ.
Hắn gầm lên, nhưng vì thân thể đuối sức nên cũng chẳng thể gào to được.
Thà rằng hắn và A Tứ quyết đấu một mất một còn với nhau!
Trái tim hắn như bị treo một quả tạ, vừa nặng vừa lạnh lẽo.
A Tứ lại không để tâm đến Phó Thần.
"Ta chưa từng thật lòng với các người! Tất cả đều là giả, là giả hết!" Phó Thần siết chặt nắm tay, nỗi căm hận bản thân dâng ngập đáy lòng.
A Tứ vẫn lạnh nhạt như trước kia, "Sau khi trời yên biển lặng, đệ hãy ra khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện trở lại nữa. Hãy mai danh ẩn tích mà sống. Nếu còn nghĩ đến ta và A Tam thì chớ ra ngoài tìm chết."
"Không thấy thi thể của ta, chúng sao có thể bỏ qua được?" Phó Thần giận giữ cười lạnh.
"Chúng sẽ thấy thôi." Chúng sẽ tin rằng đệ đã chết.
"A Tứ ca, rốt cuộc huynh muốn làm gì?" Đến lúc này, PHó Thần đã đoán được phần nào.
A Tứ lắc đầu, "Chẳng lẽ đệ không biết tình hình trong kinh thành. Chỉ cần chúng ta muốn thì có thể hạ bệ Tấn Thành đế rồi đưa bất cứ người nào lên ngai vàng cũng được. Vài ngày nữa, người của Lục Bồ phủ sẽ đến đây. Chỉ có ở đây, đệ mới tránh được kiếp nạn. Đừng xuất hiện nữa, kẻo bỏ mạng vô ích."
"Vậy thì sao chứu?" Chỉ cần Lý phái quyết tâm thì hắn chạy đến chân trời cũng không thoát.
Mà trốn chạy chưa bao giờ là phong cách của hắn.
A Tứ cũng không để ý đến Phó Thần nữa, chuẩn bị rời đi.
Phó Thần dùng sức lăn xuống giường, bất chấp đau đớn, níu chân A Tứ, "Đứng lại....!"
A Tứ đá văng Phó Thần ra, "Ở yên trong này. Còn nhớ ngày trước ta đã nói gì không, A Tứ ca không để bảo vệ đệ mãi đâu."
Con đường sau này, đệ phải tự mình đi thôi.
Dù ta có muốn giúp, cũng chẳng giúp được nữa.
A Tứ nhìn Phó Thần đang nằm gục dưới đất một lần cuối, rồi bước ra khỏi của, đóng cơ quan lại. Dù không trúng dược, Phó Thần cũng chẳng thể tự mình ra ngoài.
A Tứ ra khỏi Quan Tinh lâu, nhìn lên bầu trời, rồi nhau chóng đi về phía hoàng cung.
Lúc Thiệu Hoa Trì tỉnh lại thì hoàng hôn đã buông. Đèn lồng ngoài cửa lung lay trong gió đầy quỷ dị. Một tầng sương mù bao phủ, cảnh vật mơ hồ. Ánh tàn của hoàng hôn chiếu lên gương mặt, ngay cả ánh mắt cũng ấm áp hơn nhiều.
Từ lúc tỉnh lại, nụ cười bên khóe môi y chưa tắt lần nào.
Nhớ lại cảnh tượng ngọt ngào ban nãy ở Cảnh Dương cung, y nghĩ bụng, sau này có cơ hội thì nên trùng tu nơi đó.
Thấy y thức dậy rồi, thái giám vội gọi Lương Thành Văn. Khi Lương Thành Văn đến thì Thiệu Hoa Trì đã khoác áo ngoài, ngồi húp cháo trên giường, động tác cực kỳ nhã nhặn.
Cháo này là do Phó Thần nhờ tiểu trù phòng ở Trọng Hoa cung nấu sẵn, chờ Thiệu Hoa Trì thức dậy là có thể ăn ngay.
Nghe người hầu kể lại như thế, Thiệu Hoa Trì tươi cười đến nỗi hai mắt cong cong thành hình mặt trăng. Thuốc y uống cũng chẳng cảm thấy đắng, ngọt ngào ấm sáp trôi xuống bụng.
Y đặt chén thuốc xuống. Lương Thành Văn làm bộ như không thấy vẻ mặt tủm tỉm của y, chỉ lặng lẽ bắt mạch, chân mày dần giãn ra, "May sao ngài còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, xương cốt dẻo dai. Nhưng vẫn cần theo dõi thêm mấy ngày nữa, phải uống thuốc đúng giờ."
"Ừ, biết rồi." Thiệu Hoa Trì nở nụ cười. Vị Diêm La này gần như chưa từng cười, nhưng giờ lại cười đến không ngừng được, "Trước khi ta ngất đi, Phó Thần nói hắn tơ tưởng đến ta."
"Ồ." Lương Thành Văn lạnh lùng đáp. Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, chẳng phải nói thế là bình thường sao.
Chậc, hắn biết mà. Hắn thì lo tối cả mắt, mà đương sự thì hí hửng thế này đây.
Chẳng phải chỉ là Phó Thần đã đáp lại tình cảm thôi sao, việc gì phải hớn hở như thế. Tuy vậy, nhưng Lương Thành Văn cũng không thèm khuyên can, dù khuyên cũng vào tai này ra tai kia thôi.
Quả nhiên Thiệu Hoa Trì không để ý đến vẻ hờ hững của Lương Thành Văn, "Hắn đáp lại ta rồi. Ta nói ngươi nghe nè, Thành Văn, hình như kế hoạch của ngươi rất hiệu quả đấy. Ban nãy, ta mới chỉ thử một chút mà Phó Thần đã thay đổi thái độ ngay rồi."
"Chắc vậy ạ." Không, méo có tí tác dụng nào hết á. Nói có một câu là bị hắn đoán ra sạch rồi.
"Nhưng hình như hắn đã khôi phục trí nhớ rồi thì phải."
Chuyện này cũng không khó hình dung. Rõ ràng một Phó Thần mất trí nhớ sẽ không thể đối phó với Cửu Hào và Thập Nhất Hào của Đệ Bát quân.
Nhưng mà lúc ấy, y quá nóng lòng tìm người nên không để tâm nhiều. Thiệu Hoa Trì lại bối rối, "Không biết hắn có nhớ những chuyện xảy ra lúc mất trí nhớ không." Nếu nhớ được thì liệu hắn nghĩ gì. Phó Thần là kẻ rất tâm cơ, chẳng ai nhìn thấu bụng dạ hắn.
"Chuyện này quan trọng sao?" Nhớ hay không nhớ thì thế nào, dù sao cũng là cùng một người cả.
Lương Thành Văn là một gã độc thân, đương nhiên không hiểu được tâm hồn mong manh của Thiệu Hoa Trì.
Khi Phó Thần mất trí nhớ, Thiệu Hoa Trì vừa mong hắn hồi phục, vừa ước gì hắn cứ như vậy mãi.
Nhưng giờ hắn hồi phục rồi, y lại sợ Phó Thần nhớ ra những chuyện khác người y đã làm lúc trước. Nếu hắn thật sư nhớ được thì liêm sỉ của y chẳng còn mà nhặt lên nữa.
Càng nghĩ đầu càng rối như mới bòng bong, Thiệu Hoa Trì muốn trốn tránh, chẳng thèm nghĩ đến nữa.
"Thực ra, ta cũng không dám trông mong Phó Thần nảy sinh tình cảm gì với ta. Suy cho cùng, hắn là người như thế, ta đoán là hắn chỉ cảm thấy áy náy, không muốn mang nợ ai mà thôi. Nhưng nếu cứ tiếp tục bên nhau, biết đâu hắn lại động tâm một chút?" Y biết rõ, Phó Thần nhận lời y chẳng qua vì quá phiền toái, không chịu đựng nổi. Nhưng y tin nếu mình tiếp tục cô gắng, tình cảm đôi bên sẽ được bồi đắp dần dần.
Thấy Thụy vương cười ngây ngô, Lương Thành Văn cảm ơn trời đất, quanh đây không có ai.
"À, phải rồi, Phó Thần đâu?" Lúc mới tỉnh, không thấy hắn, Thiệu Hoa Trì cũng không thắc mắc. Y vẫn biết Phó Thần chưa bao giờ nhàn rỗi cả.
Những ngày hắn ngoan ngoãn nhất là lúc mất trí nhớ, thẩn thơ ở vương phủ của y.
"Thần nghe Tùng Dịch nói, hắn đưa tiểu vương gia rời cung, đến bây giờ vẫn chưa quay lại."
Rời cung?
Chẳng lẽ quay về vương phủ? Nhắc mới nhớ, y và Phó Thần đã từng tranh cãi với nhau vì chuyện của Thiệu Long, đầu lại đau nhức, "Ngươi nói xem, thằng nhóc kia là con ta, Phó Thần quan tâm làm cái gì mà phải vội vàng đến thăm nói. Ai mới là cha đẻ ra nó chứ!"
Lương Thành Văn cảm thấy Thụy vương chẳng qua chỉ đang ăn giấm với con đẻ của mình, nhưng hắn vờ như không nghe gì hết.
Nghĩ một hồi vẫn không yên lòng, Thiệu Hoa Trì thay quần áo, chuẩn bị về phủ của mình. Hoàng tử đã trưởng thành mà ở trong cung quá lâu cũng không tốt. Nhân tiện, y muốn kiểm chứng thái độ của Phó Thần ra sao, sau đó điều chỉnh phương án cưu đổ đối tượng.
Thiệu Hoa Trì vừa tủm tỉm cười, vừa bước ra khỏi điện, hít sâu một hơi. Hôm nay trời đẹp quá, ngay cả cơn gió thổi qua cũng mát mẻ, trong lành.
Y hỏi các thân tín tình hình hoàng đế ra sao. Nghe nói, ngài vừa tỉnh thì lại ngủ thiếp đi. Các đệ đệ của y đều chờ bên ngoài, nhất là cửu đệ, bày tỏ lòng hiếu thảo sâu sắc.
Nhưng mà Thiệu Tử Du, nhà ngươi đến muộn rồi, giờ không phải lúc tỏ ra hiếu thuận nữa đâu.
Thiệu Hoa Trì không muốn đến Dưỡng Tâm điện lúc này để mà diễn màn kịch huynh hữu đệ cung.
Hắn ra ngaofi cung, thấy Tùng Dịch đang nhìn những chiếc xe ngựa thong dong đi lại, như đang chờ người nào đó, cổ vươn lên dài ngoằng.
"Đang làm gì thế?"
Tùng Dịch mải ngóng chờ bóng dáng Phó Thần, không để ý sau lưng. Một giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên, khiến hắn phát hoảng.
"Điện...Điện hạ." Tuy hắn bình tĩnh lại rất nhanh, nhưng vẻ hốt hoảng thoáng qua trong tíc tắc kia không thể qua mắt Thiệu Hoa Trì.
Làm sao đây? Công tử không cho hắn nói. Nếu Thụy vương tỉnh lại trước thì trả lời làm sao?
Giả sử hắn nói thật, nếu công tử quay về đúng giờ thì đương nhiên còn gì bằng, nhưng lỡ hắn không quay về được thì cái mạng này khó giữ. Chưa kể, hắn vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ phẫn nộ ngút trời của Thiệu Hoa Trì, quyết lật tung cả thành Bảo Tuyên lên đề tìm Phó Thần, chỉ một lời không hợp là sẵn sàng ra tay đồ sát, nghĩ đến mà run.
CÔng tử không muốn khiến Thụy vương lo lắng, mà hắn cũng không muốn Thụy vương phát hiện ra.
Nhưng vấn đề là, chuyện đên nước này rồi thì giấu làm sao được nữa. Thụy vương cũng đâu phải người dễ lừa như vậy.
"Ngươi hoảng cái gì?" Thiệu Hoa Trì nheo mắt nhìn Tùng Dịch, cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng mà y cũng không để tâm lắm. Miễn là thuộc hạ của y còn được vì thì y cũng không quản bình thường bọn họ làm gì, "Phó Thần đâu, đưa hắn về phủ rồi à?"
"Vâng, công tử đang ở cùng tiểu vương gia." Tùng Dịch cố gắng nói.
Thiệu Hoa Trì bước lên xe, chỉ mong sao có thể nhanh chóng trông thấy người trong lòng. Chắc đây sẽ là lần đầu bọn họ gặp nhau với tư cách là người yêu. Trái tim y lại bắt đầu nhảy nhót, "Vậy thì về phủ thôi."
Thấy Thụy vương không định tiếp tục chờ trong cung nữa, Tùng Dịch hốt hoảng. Bây giờ phải làm sao.
"Vương gia!" Hắn quỳ sụp xuống trước Thụy vương.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Thiệu Hoa Trì chợt cau mày.
"Công tử.....Công tử....hình như bị bắt đi rồi." Tùng Dịch hết cách, chỉ đành nói sự thật.
"Ngươi, nói, cái, gì?"
Đối mặt với sát khí ngút trời của Thiệu Hoa Trì, Tùng Dịch không dám dối trá nửa lời, kể hết mọi chuyện xảy ra ở trước Đông Huyền môn, bao gồm cả những chi tiết mà hắn tự suy đoán.
Thiệu Hoa Trì nghe vậy, sững sờ như cột đá.
Tùng Dịch lo lắng nhìn Thiệu Hoa Trì. Công tử, ngài đừng trách ta, vương gia không có dễ lừa như ngài nghĩ đâu.
Tâm tình Thiệu Hoa Trì vốn còn đang lơ lửng trên mây, không sao chấp nhận nổi sự thật này. Trái tim y như bị người ta bóp siết, bị ngàn đao băm vằm.
Thấy sắc mặt Thiệu Hoa Trì tái mét, Tùng Dịch hoảng hốt nhận tội.
Giọng Thiệu Hoa Trì nhẹ bẫng, "Đứng lên đi, không liên quan đến ngươi. Ngay cả ta còn không khuyên nổi hắn, thì ngươi làm gì được. Hắn đã quyết rồi thì chẳng thể thay đổi."
Tùng Dịch thấy Thiệu Hoa Trì hơi lảo đảo, vội vàng đỡ lấy.
"Hắn rõ ràng có thể làm ầm lên, cùng lắm thì phá vỡ cục hiện bình tĩnh hiện tại. Như thế, ta không tin những kẻ kia có thể bắt hắn đi. Nhưng mà hắn......không, ta biết hắn chỉ nghĩ đến đại cục mà thôi." Không cần phải thắc mắc kẻ nào đưa Phó Thần đi. Ở trong kinh thành mà có thể dễ dàng bắt người thì chỉ còn ai ngoài Lý phái. Y thậm chí còn biết, Phó Thần chủ động theo kẻ địch là vì bảo vệ Thiệu Long, bảo vệ những thuộc hạ này. Nếu hôm nay mà làm ầm lên thì chẳng có lợi gì cho họ, thậm chí cả người của hắn cũng có thể mất mạng.
Vì cục diện kinh thành, Phó Thần làm thế là đúng.
Ngay cả đến tính mạng mình, hắn còn chẳng quan tâm, thì quan tâm làm sao được cảm nhận của Thiệu Hoa Trì y?
Không, dù Phó Thần có biết, hắn cũng vẫn làm thế thôi, bởi vì bình tĩnh, lý trí, đưa ra quyết định là nhiệm vụ của một mưu sĩ.
Y đều hiểu hết, nhưng rốt cuộc trái tim Phó Thần rốt cuộc có phải là từ máu thịt hay không?
"Còn....gì nữa, ngươi nói nốt đi." Toàn thân y như chết lặng.
Còn cái gì mà y không chấp nhận được nữa. Mọi đau khổ y đều trải qua rồi, chẳng qua là đau thêm lần nữa thôi. Y là Thụy vương, sao có thể không chịu đựng nổi.
Thiệu Hoa Trì hít sâu một hơi, nhìn Tùng Dịch chằm chằm.
Tùng Dịch do dự, cuối cùng vẫn bại trận trước ánh mắt của chủ tử nhà mình, nói ra câu chuyện đi ngao du sơn thủy mà Phó Thần căn dặn.
Thiệu Hoa Trì nở nụ cười, cổ họng chợt nóng cháy.
"Vì sao hắn không nghĩ cho ta một chút."
"Một lần thôi cũng được....."
Ngươi không biết thế nào là đau đến tê tâm liệt phế sao? Chắc là không, còn ta thì nếm trải rất nhiều lần.
Vì sao Phó Thần không bao giờ do dự khi vứt bỏ đi.
Ta sẽ đau lắm, Phó Thần.
Có lẽ y điên mất rồi. Y muốn nhốt Phó Thần lại, không cho ai nhìn thấy. Như vậy, y sẽ chẳng cần lo lắng đề phòng nữa, dù biết đó chỉ là một cơn mộng tưởng mà thôi.
Thiệu Hoa Trì cắn chặt răng. Một trận gió lạnh bỗng nhiên ùa tới, khiến y khẽ run rẩy, "Tìm. Tìm tất cả những nơi chúng ta hoài nghi là cứ điểm của Lý phái. Nghe rõ không, huy động mọi lực lượng!"
Tùng DỊch sửng sốt. Chẳng lẽ Thụy vương không sợ để lộ thế lực thật sự của mình sao?
Giờ đâu phải thời điểm tốt? Trong kinh có bao nhiêu kẻ địch đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Chỉ để tìm Phó Thần thôi sao? Thụy vương điên rồi!
Bỗng nhiên, Thiệu Hoa Trì nhìn về phía hoàng hôn bao phủ góc trời u ám đằng xa.