Nếu không ngăn Lý Biến Thiên lại thì Tấn quốc sẽ chết càng nhiều người hơn. Phó Thần biết biết, với tính tình của Lý Biến Thiên, hắn sẽ chẳng ngại sinh linh đồ thán.
Mà Phó Thần tin, bản thân không tận mắt chứng kiến thì không cảm nhận được sự khốn khổ cùng cực của dân chúng thời này. Nếu hắn là người đời sau, chắc chắn sẽ ca ngợi Lý Biến Thiên là bậc minh quân.
Phó Thần nhận lấy báo cáo của phủ nội vụ từ tay Ngạc Hồng Phong, ghi chép những địa điểm khả nghi. Hiện giờ, quân lính đang âm thầm theo dõi những chỗ này, chỉ cần có động tĩnh là báo cáo ngay. Nhưng khi ấy mới báo cáo, liệu có ích gì hay không. Thuôc nổ đã chôn sẵn rồi, một khi kích hoạt thì ai ứng phó kịp.
Phó Thần quay về phủ nội vụ một chuyến, nghe được tin tức tường tận hơn từ Lưu Túng. Các thái giám từng là đồng nghiệp của hắn hóa ra lại nắm trong tay nhiều lực lượng hơn hắn tưởng. Người hiện đại có câu, không có kẻ vô năng, chẳng qua năng lực không dùng đúng chỗ. Dù là nhân vật nhỏ bé đến mấy cũng sở hữu sức mạnh mà người khác không hình dung được.
Chỉ mới vài canh giờ đã thu về vô số tin tức.
Phó Thần nhìn thấy một điểm được đánh dấu quan trọng trên bản đồ tình báo: Cảnh Dương cung.
Chỗ đó cũng có nữa ư?
Hơn nữa, dựa vào địa hình nơi này thì có khi chỗ đó giấu nhiều thuốc nổ nhất.
Bởi vì Cảnh Dương cung ít nhiều có liên quan đến Thiệu Hoa Trì nên Lý phái cũng ưu tiên hơn một chút.
Đối với Phó Thần, nơi này vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đó là nơi lần đầu tiên, Thiệu Hoa Trì thành khẩn thừa nhận với hắn, bộc lộ diện mạo thực sự của mình. Đó cũng là nơi chôn giấu tuổi thơ bị lăng nhục thê thảm của Thiệu Hoa Trì. Nếu phải chọn một nơi để kết thúc, hắn sẽ chọn chỗ này.
Thấy Phó Thần chuẩn bị làm gì đó, Ngạc Hồng Phong vội giữ vai hắn, "Ngươi định đi một mình sao?"
"Chỉ mình ta làm được." Các ngươi không hiểu bọn chúng bằng ta, "Hơn nữa, chúng vẫn chưa chết hết. Ta muốn giết không sót một tên."
Giọng nói của Phó Thần vẫn bình tĩnh, nhưng đáy mắt nổi lên hận ý, tựa như hỏa diễm hừng hực cháy.
Từ lúc ở Dịch Đình cho tới giờ, lửa giận vẫn luôn tích tụ trong lòng hắn, đến khi Thiệu Hoa Trì ngã xuống thì bốc cao tận đỉnh.
Ngạc Hồng Phong đương nhiên biết không thể để thích khách chạy thoát. Hắn không hiểu vì sao Phó Thần lại thản nhiên nói ra những lời này. Nếu thích khách nhắm đến hoàng thượng và Thụy vương thì hắn còn hiểu được, thân phận của họ quá đặc thù. Nhưng Phó Thần chỉ là một thái giám, lại còn mất tích nhiều năm, có gì đáng để thành mục tiêu ám sát.
"Ngạc đại ca, bây giờ ta không thể giải thích cụ thể với huynh được. Huynh bảo người cách xa chỗ này ra một chút, lát nữa không an toàn đâu."
Hiện tại vẫn chưa có vụ nổ nào, nhưng những kẻ còn sống trong Đệ Bát Quân sẽ không từ bỏ. A Nhất chết rồi, dù chúng có phải dốc hết sức lực cuối cùng cũng sẽ làm náo loạn hoàng cung Tấn quốc.
Không thể xem nhẹ đám chó cùn rứt giậu, giống như A Nhất ban nãy.
Ngạc Hồng Phong chưa từng thấy Phó Thần nghiêm nghị như thế.
Hắn bất giác nói, "Ngươi phải sống đấy."
Phó Thần không ngoái đầu lại, chỉ bình tĩnh nhìn bảng hiệu của Cảnh Dương cung. Thiệu Hoa Trì, ta sợ không giữ được nơi này cho ngươi rồi.
"Ta không dễ chết vậy đâu."
Cảnh vật trong Cảnh Dương cung không thay đổi nhiều, dường như mấy năm qua chưa từng được tu sửa. Nhìn mỗi nhành cây ngọn cỏ, Phó Thần lại nhớ đến lúc hắn mới gặp Thiệu Hoa Trì. Đây là nơi bọn họ bắt đầu khúc mắc, dây dưa. Những chuyện cũ đã chôn sâu trong ký ức từ lâu lại bồi hồi quay về. Phó Thần nhìn những cảnh vật này lần cuối, có chút lưu luyến.
Hắn phát hiện ra cánh cửa cũ nát của căn phòng chứa củi vẫn còn được đặt ngay bên cạnh, dấu chân trên đó cũng không bị xóa đi, giống như có người cố tình duy trì dáng vẻ như năm năm về trước.
Phó Thần đè nén cảm xúc đang trào dâng, tập trung quan sát mặt đất. Quả nhiên có vài viên gạch lát đã bị xê dịch. Nếu không biết trước kế hoạch của bọn họ thông qua A Tứ thì Phó Thần cũng sẽ không nghi ngờ, đâu có ai quan tâm đến thứ mình đặt chân lên. Phó Thần dựa theo phán đoán của bản thân, bước lên những viên gạch không có dấu vết đụng chạm.
Kiếp trước, hắn là cao thủ chơi quét mình trên máy tính, bây giờ thực hành ngoài đời, hắn bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng. Có lẽ toàn bộ cảm xúc của hắn đã bị cảnh vật được bảo tồn nguyên vẹn kia lấp đầy rồi.
Phó Thần không dụ địch tới ngay mà đi vào phòng. Quả nhiên vẫn không hề thay đổi, dù là chiếc ghế chiếc bàn, hay là chăn đệm trên giường. Thế nhưng phòng ốc lại được quét dọn sạch sẽ, không dính một hạt bụi. Chắc hẳn có người đã cố gắng duy trì hiện trạng này.
"Ngốc quá.....Có khi cả đời này ta cũng không đến đây nhìn một lần. Ngươi làm bao nhiêu chuyện, ta cũng không biết. Ngươi không cảm thấy bỏ nhiều công sức như vậy rất lãng phí sao?" Nếu nơi này bị Đệ Bát Quân thiêu hủy thì sao hắn có cơ hội nhìn thấy.
Hắn cũng biết Thiệu Hoa Trì không hy vọng hắn tới đây. Y chẳng qua chỉ muốn giữ nguyên vẹn nơi này đề tưởng niệm mà thôi.
Phó Thần nhìn chiếc giường kia, cảnh hắn đút đào hoa cao cho Thiệu Hoa Trì lại hiện về trong tâm trí, nhưng tâm trạng hắn bây giờ đã khác xưa.
Nhắc đến đào hoa cao, hình như vừa nãy hắn cũng thấy một ít ở Vĩnh Mai điện của Mai phi.
Hắn quan sát căn phòng một lượt, trông thấy vài hốc nhỏ, để mấy thứ đồ đạc linh tinh. Quả nhiên lẫn trong đó là vài cái bình chứa bột thuốc nổ, ngòi nổ dọc theo miệng vò, lấp ló thò ra ngoài.
Tìm thêm một hồi, thấy có đến vài nơi như thế. Làm được đến vậy chắc hẳn tốn không ít công sức chút nào. Phó Thần rất hiếu kỳ, không biết ai đẽ để Đệ Bát Quân vào cung. Chỉ vài kẻ có đủ năng lực và địa vị để làm thế. Nhưng dù sao đi nữa, hành động này rõ ràng là phản quốc.
Phó Thần thử gõ từng khối gạch trên tường hoặc những đồ nội thất bằng gỗ, cho tới khi nghe thấy âm thanh khác thường ở giá sách. Chính là chỗ này.
Hắn tìm kiếm một lúc, quả nhiên phát hiện ra một cơ quan nhỏ. Dù Cảnh Dương cung được xem là lãnh cung nhưng thật ra cũng không khác biệt so với các cung điện khác, chẳng qua không ai biết số phận người sống trong đó thế nào thôi.
Sau này, khi trở thành mưu sĩ, hắn mới nghe có lần Thiệu Hoa Trì nhắc đến, để trốn những tên thái giám vũ nhục mình, y thường chui vào trong mật thất nho nhỏ này, khiến chúng tưởng thất hoàng tử phát điên, chạy ra ngoài. Nghĩ lại thì quả thật Thiệu Hoa Trì đã giấu tài từ rất sớm.
Không gian bên trong không lớn, còn có một cái sạp đơn sơ để nằm. Mùi ẩm mốc phả thẳng vào mặt, có vẻ như đã lâu rồi không có ai vào đây. Hắn có thể thấy vài ngọn nến và những thứ sách nằm rải rác.
Phó Thần quan sát một hồi rồi khôi phục lại nguyên trạng.
Hắn ghi nhớ thật kỹ đường đi lối lại một lần.
Sau đó, hắn bước ra giữa giếng trời, dẫm lên những tấm gạch lát an toàn, quan sát bầy chim tê tước trên không. Chúng đã ở đó một lúc khá lâu rồi.
Nếu Thất Sát không bị thương thì chúng không lao đến, cùng lắm chỉ bị mùi hương hấp dẫn mà bay vòng vòng thôi. Cho nên, muốn dụ chúng đếnt hì phải chảy máu.
Phó Thần cởi áo ngoài, rút thanh chủy thủ, cắt một đường lên cánh tay mình.
Bầy tê tước bỗng réo lên trên không. Tiếng kêu này chắc chắn sẽ khiến Đệ Bát Quân chú ý.
Máu tươi chảy ròng ròng như chuỗi trân châu bị đứt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tê tước càng đến gần, Phó Thần càng cắt sâu hơn, khiến máu chảy nhiều hơn.
Thất Sát sợ hãi nhất là những chuyện không thể tránh, nhưng thứ này vừa là vũ khí của kẻ địch, vừa có nghĩa là Phó Thần cũng sử dụng được tê tước, dụ đám người Lý phái đến chỗ mình. Tê tước phản ứng có nghĩa là đã tìm ra Thất Sát. Để điều khiển Huyết Lân điệp, mùi Khiển tộc trong máu của Phó Thần bây giờ nồng hơn trước rất nhiều, là thứ hương mà tê tước yêu thích nhất.
Đệ Bát quân còn sót lại hai người. Một là Thập Nhất Hào đã bỏ lại đồng đội để thoát chết trong gang tấc, một người là Cửu Hào, được A Nhất lưu lại để bảo toàn lực lượng. Khi A Nhất đoán Phó Thần chính là Thất Sát, dựa vào kinh nghiệm đối phó với Thất Sát trước kia, hắn cố tình để Cửu Hào ở nguyên tại chỗ, phòng khi người khác không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ ra tay. Đồng thời, gã cũng có nhiệm vụ canh chừng những nơi giấu thuốc nổ. Cho nên sau khi Mai phi nương nương biến mất ở Vĩnh Mai điện, Lục Hào Thất Hào mất luên lạc, gã vẫn luôn loanh quanh ở gần Vĩnh Mai điện nghe ngóng, cho đến khi tiếng kêu của tê tước cất lên.
Thập Nhất Hào đang nghỉ ngơi để di chứng của mê hương qua đi cũng nghe thấy tiếng này, lập tức nghi đến một kẻ:Thất Sát!
Dù có đang làm nhiệm vụ gì đi nữa thì tiêu diệt Thất Sát vẫn được ưu tiên hàng đầu. Bọn họ rất ít khi thất bại, nhưng mỗi lần Thất Sát xuất hiện là lại thua ê chề. Đối với Lý phái, phải băm vằm Thất Sát mới có thể xả được nỗi hận.
Bọn họ lập tức chạy theo tiếng kêu của tê tước.
Ở Canh Dương cung, Phó Thần nhìn cánh tay chảy máu ròng ròng. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động dụ tê tước đến, không màng tới bản thân.
Vẻ mặt hắn cực kỳ trầm tĩnh.
Từ lúc đến đây, hắn đã đưa ra quyết định này.
Dù người của Lý phái đang ở đâu, làm gì, còn bao nhiêu tên, chúng nhất định sẽ mò tới hết!
Lấy thân làm mồi, không sợ mất mạng, đó là một trong số những lý do khiến Phó Thần nhiều lần đơn phương chống lại kẻ địch hùng hậu.
Nếu Thiệu Hoa Trì mà biết, nhất định sẽ ngăn cản hắn. Nhưng người duy nhất có thể thuyết phục hắn thì không ở đây, nên hắn không ngần ngại gì.
Năm con tê tước điên cuồng lao đến cánh tay đầy máu của Phó Thần. Chỉ trong thoáng chốc, sức tấn công của chúng đã khiến da thịt trên tay bị mổ tơi tả. Phó Thần mặt không đổi sắc, bắt từng con, ném vào trong chiếc lồng hắn tiện tay tìm được của một vị phi tần nào đó để lại. Lúc hắn nhổ chúng ra khỏi tay mình, mỏ chúng còn ngoạm lấy thịt của hắn, máu tươi văng tung tóe. Sau đó, hắn đóng lồng chim lại, bỏ nó vào trong mật thất.
Không bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng động.
Đến rồi......
Bao nhiêu tên?
Phó Thần rũ ống tay áo, nhưng rất khó che được vết thương nặng như vậy, máu vẫn còn chảy ròng ròng.
Khi Cửu Hào và Thập Nhất Hào tránh được thủ vệ bên ngoài, lẻn vào trong thì thấy Lý Ngộ đã chờ sẵn.
"Ngộ đại nhân, sao ngài lại ở đây?" Chúng cực kỳ ngạc nhiên.
Chẳng lẽ hắn cũng theo bầy tê tước tìm đến.
"Ta nghe nói A Nhất dẫn người vào cung, định đến giúp huynh ấy một tay, tiếc là chưa gặp được. Ban nãy ta nghe tiếng tê tước, nghi ngờ Thất Sát đang ở đây nên đến tìm, không ngờ lai bị hắn tấn công...." Hắn vừa nói, vừa khổ sở ôm cánh tay.
Thập Nhất Hào và Cửu Hào cũng thấy Lý Ngộ bị thương không nhẹ, nhưng tìm kiếm Thất Sát quan trọng hơn. Ánh mắt chúng đều đói khát như bầy sói, sốt ruột nói. "Thế hắn chạy đâu rồi?"
"Ban nãy ta bị thương nhanh quá, không kịp nhìn. Chắc chắn vẫn ở đâu đây thôi."
"Mau chia nhau ra tìm xem!" Thập Nhất Hào nói.
Phó Thần nhìn bọn họ. Số người còn lại ít hơn hắn tưởng nhiều. Xem ra lúc trước, hắn và Thiệu Hoa Trì đã giải quyết được tổng cộng sáu người, giờ chỉ còn hai tên. Thập Nhất Hào là cao thủ có võ công cao nhất trong Lý phái. Phó Thần không muốn uổng mạng vô ích, đương nhiên sẽ không trực tiếp đối đầu.
Cửu Hào thì dễ giải quyết hơn, nhưng nổi danh về khinh công, giỏi nhất là chạy trốn. Gã thường xuyên hợp tác với Nhị Hào Tiểu Khấu, một kẻ thu tập thông tin, một kẻ truyền tin, vô cùng ăn ý.
Hai người bọn họ hoàn toàn không chút nghi ngờ, khiến Phó Thần bình tĩnh hơn. Cũng bởi khi còn ở Kích quốc, bọn họ đã từng làm việc với nhau, lòng tin của họ với Lý Ngộ còn hơn cả Phi Khanh. Theo như bàn bạc, họ chia nhau ra, tìm kiếm trong từng gian phòng.
Phó Thần bí mật lấy chiếc hộp trong ngực, thả một con Huyết Lân điệp ra, chỗ còn lại thì cất về chỗ cũ. Loài sinh vật này quá quý hiếm, nuôi sống được chúng còn khó khăn hơn. Dùng một con để giải quyết hai người là đủ rồi.
Hắn lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới làm cách này để phòng ngừa.
Sau đó, hắn lại gần chỗ giấu thuốc nổ, châm ngòi, rồi nói vọng ra ngoài, "Tìm thấy rồi! Hắn ở đây!"
Say đó, hắn nhanh chóng chạy vào mật thất đã chọn từ đầu.
Phó Thần nhanh tay lẹ mắt, đóng mật thất lại, trốn dưới tấm phản mà Thiệu Hoa Trì đã từng dùng để ngủ.
Từ lúc châm ngòi đến khi phát nổ không quá lâu. Phó Thần lặng lẽ đếm ngược trong lòng. Bảy, sáu, năm.....
Tiếng bước chân sốt sắng chạy vào, theo sau Cửu Hào là Thập Nhất Hào.
"Ngộ đại nhân?"
"Ngài đâu rồi?"
Lúc Phó Thần đếm được đến hai thì tiếng nổ ing tai vang lên. Ánh lửa đỏ cả chân trời.
Dù có vách tường, giá sách ngăn cản, Phó Thần vẫn bị vụ nổ tác động, người bị hất văng một quãng. Gạch ngói vỡ tan liên tục rơi xuống. Tấm phản che chắn cho hắn, nhưng cung tiện cũ kỹ này không chống đỡ nổi, sụp đổ ầm ầm.
Dù hắn đã bịt tai nhưng tiếng nổ vẫn khiến đầu óc hắn quay mòng mòng, không thể nghe được âm thanh gì.
Trước mắt chỉ ngổn ngang toàn cọc gỗ và gạch đá.
Bốn phía im lặng như tờ, tựa chỉ còn lại mình mình trong trời đất.
Chết rồi, không chui ra được!
Vết thương trên cánh tay vẫn còn đổ máu, khiến đầu óc Phó Thần choáng váng.
Trước lúc ngất đi, hắn nghĩ dù Cửu Hào và Thập Nhất Hào có võ công cao cường đến mấy cũng không thoát được.
Mong sao Ngạc Hồng Phong mau chóng cứu hắn ra, đừng để Thiệu Hoa Trì biết.
Khi Phó Thần rời đi, chạy đến Cảnh Dương cung, Ngạc Hồng Phong vẫn ở gần đó, nhưng làm theo lời dặn, không canh gác nghiêm ngặt, chỉ lặng lẽ theo dõi.
Thực ra, hắn vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động ở Cảnh Dương cung. Khi nghe tiếng chim hót quái dị kia, hắn đã có linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, không lâu sau, có hai bóng người nhanh chóng tiếp cận, chỉ mất một lúc đã lẻn được vào trong. Có lẽ thập đại cao thủ trên giang hồ cũng chỉ đến vậy thôi.
Nếu hắn không phải nãy giờ, hắn vẫn nhìn không chớp mắt thì có khi đã chẳng phát hiện ra bọn họ.
Chẳng lẽ bọn chúng chính là những kẻ mà Phó Thần và điện hạ muốn đối phó?
Ngày trước, Phó Thần chỉ có dăm ba miếng võ mèo cào. Tuy vài năm sau, hắn đã tiến bộ cực kỳ, nhưng làm sao mà thoát thai hoán cốt đến độ đánh lại được cao thủ tầm kia.
Ngạc Hồng Phong đừng chờ bên ngoài, sốt ruột xoa lòng bàn tay, lòng nóng như lửa đốt, khiến thân tín của hắn cũng lo lắng theo.
"Ngạc thống lĩnh, chúng ta có vào hay không?"
"Không được." Ngạc Hồng Phong quả quyết cự tuyệt. Đây không phải lần đầu hắn hợp tác với Phó Thần, "Các ngươi không biết rõ hắn bằng ta. Nếu hắn cần, hắn nhất định sẽ nói. Nhưng nếu hắn nói đừng đến gần thì đừng bén mảng đến. Lỡ xảy ra chuyện gì thì không ai cứu được đâu."
"Lợi hại thế sao?" Thân tín kia không dám tin. Người đó chẳng qua chỉ là một tên thái giám, còn không có cả phẩm cấp, nào đáng để thống lĩnh Ngự Lâm quân phải kính nể như thế.
"Lần cuối hắn xuất hiện trong cung là năm năm, gần sáu năm trước, đương nhiên các ngươi không biết gì. Nhưng ta chỉ nói thế này, nếu hắn không mất tích thì chắc giờ đã ngồi cùng mâm ăn cùng bát với đám An Trung Hải rồi."
Thân tín bị những lời này khiến cho kinh hãi. Tuy bọn họ không cùng đường với đám hoạn quan, nhưng cũng biết để ngoi lên chức tổng quản, không chỉ cần đến mấy chục năm kinh nghiệm mà còn cả mánh khóe thông thiên. Ngoài ra, còn phải được cấp dưới ủng hộ, chủ tử chống lưng, vận may đầy mình.....Trong cung có nhiều nô tài như thế, ai chẳng muốn đứng đầu.
"Nhưng không chỉ có vậy.....Hả?" Ngạc Hồng Phong bỗng nhiên cảm thấy được gì, hét lớn, "Tất cả nằm xuống!"
Sau đó, hắn nghe thấy âm thanh xé rách màng tai cùng ánh lửa đỏ rực, mặt đất cũng hơi rung động.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy cảnh tượng đổ nát.
Phó Thần vẫn còn bên trong.
Vài canh giờ trước, Thiệu Hoa Trì được đưa và Trọng Hoa cung. Đám thái giám cung nữ từng hầu hạ y vẫn còn ở đó, bỗng nhiên trở nên bận rộn tối mắt.
Khi Thiệu Hoa Trì tỉnh lại khỏi cơn đau, y thấy màn giường quen thuộc, tấm rèm đong đưa. Ánh mắt y còn thoáng chút niềm vui mơ hồ, cảm thấy giấc mộng ban nãy thật đẹp. Phó Thần ôm lấy y, thì thầm bên tai y, từ giọng nói đến nhiệt độ thân thể đều giống y như thật.
Nhất là lúc hắn nói hai chữ cầu hôn.
Muốn cưới cũng phải là y cưới Phó Thần về mới đúng, dù sao Phó Thần cũng là thái giám mà. Nhưng ngữ khí và thần thái kia đúng là giống Phó Thần như cùng một khuôn đúc.
Nghĩ ngợi một lúc, y lại nhớ ra, lúc mình chạy đến hồ Dịch Đình thì thấy phụ hoàng nhảy xuống nước, liền lập tức lặn xuống cứu người. Nhưng hình như sau đó Phó Thần cũng đến, nói y cứu lầm người.
Có lẽ vậy thật.
Người của Lý hoàng tính toán quá tốt.
Y bị phụ hoàng đánh một cú, văng vào thân cây. Lúc ấy, y đã bị thương nặng, không đuổi kịp phụ hoàng cũng là chuyện đương nhiên. Bọn chúng liền nhân cơ hội ấy để treo đầu de bán thịt chó. Y cũng không có thời gian cân nhắc xem phụ hoàng lúc đó là thật hay giả, đã vội vàng nhảy xuống.
Nếu lúc ấy, bọn họ giấu phụ hoàng thật đi, chờ đến lúc y phát hiện ra mình cứu lầm người thì đã muộn. Cái tội giết vua sẽ úp thẳng vào đầu y.
Phó Thần đúng là phúc tinh của y.
Nói tới điều này, y khẳng định những chuyện xảy ra trước đó đều là thật, nhưng sau khi rơi xuống nước thì lại rất mơ hồ. Quả nhiên khi ấy, y đuối nước nên ngất đi.
Thiệu Hoa Trì còn đang hồn bay trên mây thì nghe tiếng mở cửa. Y quay đầu nhìn, thấy Lương Thành Văn đang bưng thuốc vào.
"Thành Văn, ngươi có nghiên cứu thứ mê hương của Lý phái không?"
Thấy cặp mắt lóng lánh của Thiệu Hoa Trì, Lương Thành Văn vốn đã chuẩn bị tinh thần từ trước, làm bộ không biết gì hết, "Ta đã nghe Từng Dịch kể. Chẳng phải ngài cmar thấy đám thuộc hạ của mình không chịu nghe lời nên cách chức, còn cảm thấy bọn chúng quá mức nhàn rỗi, dâng mỹ nhân đến cho ngài, khiến ngài tức giận đến nỗi hủy hết mê hương, hạ lệnh cho cấp dưới không được đưa nữ nhân đến nữa. Giờ ngài lại cần sao?"
Thiệu Hoa Trì làm như không nghe thấy tiếng cười nhạo của Lương Thành Văn. Đối với những người thân cận, Thiệu Hoa Trì cũng không làm cao, vui đùa mấy câu cũng không vấn đề gì. Trước kia, y với Cảnh Dật và Vanh Hiến tiên sinh cũng thường như vậy. Chính bởi y dễ dàng hạ mình, hòa cùng cấp dưới nên mới có nhiều người nguyện trung thành với y. Nghe Lương Thành Văn bỡn cợt, y cũng không giận, chỉ hơi lúng túng, "Hiệu quả không tồi."
Nếu trong hiện thực không đạt được thì tìm chút an ủi trong mộng cũng rất tốt. Dù sau khi tỉnh mộng, chỉ còn lại trống rỗng vô tận, nhưng còn hơn không có gì. Sau chuyện lần này, suy nghĩ của y thay đổi một chút. Giấc mộng quá mức chân thật kia khiến y lưu luyến không thôi.
"Thần chỉ là thái y, không làm được chuyện ngoài phận sự." Lương Thành Văn vô tình cự tuyệt.
Điện hạ, hơi xa nghiệp vụ của thần rồi, thứ cho thần bất lực.
Úi.....
Thiệu Hoa Trì vừa định ngồi dậy đã đau đến hít sâu một hơi, suýt chút nữa ngã xuống giường.
"Ngài nên nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng có ngồi dậy. Uống thuốc trước đã."
Phó Thần không nhăn mày, uống sạch bát thuốc. Y nhìn vết thương đã băng bó, thoáng nghi hoặc, "Sao vết thương cũng giống trong mộng vậy? Ta bị thương lúc nào?"
Không thể cả nguyên nhân bị thương cũng giống mộng cảnh được chứ.
Thiều Hoa Trì thì thầm một mình, vẫn còn ngơ ngẩn, "Ngươi có biết ta mơ thấy ai không? Ta mơ thấy Phó Thần. Rõ ràng hắn phải ở Vĩnh Mai điện hoặc phủ nội vụ, sao lại có mặt ở hồ Dịch Đình. Nhưng lúc ấy ta biết mình đang mơ. Ta thấy hắn nhảy xuống nước cứu ta, lại còn....." Hôn ta. Cái này không nói cho ngươi biết được.
"Khụ, ờm, rồi lại còn....ờm..." Đánh chết Phó Thần cũng không nói ra mấy lời sến súa đó. Nhưng chuyện này cũng không thể khoe ra được!
"Không những thế, hắn còn...." Chủ động ôm ta. Hắn chưa bao giờ chủ động như thế. Giọng điệu cũng không nghiêm túc như bàn chuyện với chủ công. Nói sao nhỉ, cảm thấy nhu tình như nước vậy đó. Cái này càng không thể cho ngươi nghe!
Phát hiện ra mình cuối cùng chẳng kể được gì, Thiệu Hoa Trì uất ức, nghẹn đỏ cả mặt!
Chứng kiến Thụy vương mất hết khí tiết, thẹn thẹn thùng thùng thế này, đúng là một cảm giác hết sức cạn nhời. Chỉ mơ thấy một giấc mơ thôi mà nhảy nhót trong lòng. Thiệu Hoa Trì cũng biết thế này thật mất mặt. Y không muốn người khác thương hại mình, hay xem mình như kẻ điên. Chỉ tại y quá mức phấn khởi, muốn mau chóng chia sẻ với ai đó thôi.
Ngay sau đó, y lại yên lặng. Mộng cảnh tươi đẹp bao nhiêu, khi quay về hiện thực sẽ cảm thấy trống rỗng bấy nhiêu. Cảm giác cô tịch này không khác gì tra tấn tinh thần. Ánh mắt y lạc long,tăm tối, nhưng y nhanh chóng giấu đi, "Không có gì, chẳng qua là một giấc mơ thôi. Phó Thần sao rồi? Hắn có bị thương không?"
"Không phải mơ đâu." Mơ cái gì mà mơ. Hai người các ngươi nắm tay nhau chặt đến mức thiếu điều dính làm một, mắt ta không có mù nhé! Cảnh đó ta có muốn quên cũng không quên nổi. Chẳng biết làm sao ta lại quyết định nối nghiệp cha làm cái nghề thái y này, khổ không để đâu cho hết!