Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 22





"Thần tử ca, đừng nhìn!" Cát Khả sợ đến mức sắc mặt tái xanh, bổ nhào vào lòng Phó Thần mà ôm chặt.

Hiện giờ Phó Thần cao hơn bọn họ một cấp, có thể tiếp xúc với những người ở tầng cao hơn, khiến bọn họ cũng theo bản năng không muốn bị Phó Thần phát hiện. Không phải là không tín nhiệm, mà chỉ là ý thức bảo vệ bản thân.

Phó Thần mặc kệ Cát Khả đu đưa trên người mình, chỉ yên lặng nhìn mọi người. Một đám tiểu thái giám bị ánh mắt kia quét qua, cảm thấy âm lãnh đến mức cả người phát run, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

"Các ngươi cho rằng chỉ cần như vậy là tránh được phiền phức? Cứ đóng cửa rồi chờ sư phó đến tận nơi kiểm tra?" Những người này ở trong cung cũng không phải ngày một ngày hai, có thể khiến cho bọn họ hoảng sợ như vậy, mùi máu tươi này tất nhiên không phải chuyện tốt lành.

"Không phải, chẳng qua bọn ta đều hoảng quá. Mọi người tránh ra, để Thần tử nghĩ biện pháp." Một tiểu thái giám quen hắn hô to.

Vừa nghe đến tên Phó Thần, những người từng được Phó Thần giúp đỡ đều dần tản ra, số còn lại có chút do dự nhưng cũng đành rời vị trí. Tuy nói Phó Thần tuổi không lớn trong nhóm thái giám, nhưng ba năm qua, hắn giúp đỡ không ít người, tiếng nói tương đối có trọng lượng.

Ba năm trước, Phó Thần chỉ đơn thuần nhanh chóng hòa nhập vào tập thể, mà cách nhanh nhất chính là khiến người khác mang ơn. Chỉ là giữa người với người không thể chỉ dùng lợi ích để cân nhắc, cho nên lâu dài, Phó Thần cũng thật sự có tình nghĩa với đám bạn cùng phòng.

Đám người rẽ ra một đường cho Phó Thần qua, đồng tử hắn dần mở lớn.

Trong vũng máu, có hai người, một nằm một ngồi. Trừ mùi máu tươi nồng đậm đến mức khiến người ta buồn nôn, bọn họ thật im lìm như không hề tồn tại.


Một là người mấy ngày trước vừa mới gặp qua, còn mỉa mai Phó Thần một trận. Diệp Tân nằm trên mặt đất, có vẻ như lành ít dữ nhiều, chỉ có nhìn lồng ngực phập phồng yếu ớt mới xác định được gã còn hơi thở. Bụng gã bị thủng vài lỗ, máu tràn lênh láng. Ngồi bên kia, bị hai tiểu thái giám giữ tay, là Vương Phú Quý mình đầy máu tươi, gương mặt đờ đẫn. Mà nhìn đến những vệt máu kéo dài xung quanh, dường như hắn cũng bị cảnh kinh hoàng này dọa đến chết đứng.

Tiểu thái giám ở trong cung không thể tránh việc nhìn thấy người chết, nhưng chính mình động thủ lại hiếm hoi như phượng mao lân giác. Đây cũng là lý do đám người trong phòng rối loạn đến thế.

Cảnh tượng này không cần phải nhiều lời, Phó Thần hít một hơi, mới nhìn ra hướng đám người đang đứng ngẩn: "Người nào có thể nói rõ cho ta chuyện này là thế nào, bước ra đây, ngay lập tức !"

Hắn biết việc này phát sinh chưa bao lâu, cũng biết thời gian vô cùng cấp bách.

Những chữ cuối vang dội như nện vào lòng người.Phó Thần rất hiểu phải làm thế nào để khống chế ngữ tốc, biết dùng loại ngữ khí gì để đạt hiệu quả trò chuyện cao nhất. Chưa ai từng thấy Phó Thần nổi giận, nhưng ít nhất nhìn gương mặt lãnh khốc của hắn lúc này, bọn họ cảm giác hắn như đang nổi cơn lôi đình.

Có ngươi nói, kẻ cả ngày giận dữ không đáng sợ, còn kẻ chưa bao giờ khó chịu với ai, đột nhiên nghiêm mặt cũng khiến người ta sợ hãi hơn nhiều so với lớn tiếng mắng mỏ.

Người bước ra là Triệu Chuyết, một tiểu thái giám mặt chữ điền. Phần lớn thái giám trước khi vào cung đều không có danh tự, hoặc là chỉ có ấu danh, nên phần lớn sẽ do thái giám chưởng sự Mộ Duệ Đạt ban tên. Triệu Chuyết có phần bình tĩnh hơn so với những người còn lại, kể chi tiết sự việc từ đầu đến cuối.

Chuyện này thậm chí cũng liên quan một chút đến Mai cô cô. Nói đơn giản là Lý Tường Anh năm đó rất thích Mai cô cô, muốn cùng nhau thân mật, nhưng Mai cô cô ở hậu cung nhiều năm cũng không phải khờ khạo. Nàng biết Lý Tường Anh là kẻ có thói quen hành hạ người khác. Không ít tiểu cung nữ trong cung đều bị hắn dày vò, lỡ may làm chết vài người thì với tư cách quản sự, ném ra bãi tha ma là xong việc.

Mai cô cô cũng là sau này lên làm cô cô mới khiến Lý Tường Anh không thể chạm tay tới được. Mấy đêm trước Lý Tường Anh bị quỷ nháo đến không ngủ nổi, thần lại càng kích động, phát tiết tra tấn nhiều người. Lão nhìn trúng Tiểu Ương. Tiểu Ương thẹn thùng hướng nộ, rất khiến người ta muốn ra tay bảo vệ, tra tấn loại người như thế mới hứng thú. Lý Tường Anh hỏi thăm lại biết Tiểu Ương và Vương Phú Quý là một đôi, càng bùng phát dục vọng muốn lăng ngược, hủy hoại tâm hồn người khác.

Phó Thần nghe đến đó, trong lòng trống rỗng một khoảng. Liệu có phải hắn là người đưa đến kết cục này hay không?

Nếu không phải vì báo thù, hắn sẽ không kích thích tinh thần Lý Tường Anh.

Lý Tường Anh rất được thái hậu ưa thích, ở hậu cung càng nở mày nở mặt. Lão bắt Diệp Tân chuẩn bị, đưa Tiểu Ương đến thị thiện cho hoàng đế, lại cho nàng ăn mặc trang điểm xinh đẹp. Quả nhiên như bọn họ đoán trước, hoàng đế ăn quen thịt cá, ngẫu nhiên thấy cháo thanh lót dạ lại muốn nếm một miếng.

Bọn họ chỉ cần lấy mạng Vương Phú Quý ra đe doạn, Tiểu Ương chỉ có thể đi vào khuôn khổ, rưng rưng cười mà hầu hạ hoàng đế.

Cũng chính hôm đó, Phó Thần ở bên ngoài Lũng Ngu tây thập nhị sở nhìn thấy người ta bọc người đã hầu hạ hoàng đế xong được đưa về, chính là Tiểu Ương.

Tiểu Ương hôm sau trở về, vẫn giống như bình thường, làm ra vẻ không có chuyện gì, cũng không ai thấy khác lạ. Chỉ có Mai cô cô biết nàng đi thị thiện về muộn một chút.

Nàng không dám tự sát, tự sát trong cung sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Nếu tự sát bất thành, được cứu sống, sẽ bị sung làm quân nô vô cùng cực khổ. Hình pháp tại Hàm triều khắc nghiệt nhất, đến Tấn triều, sau hai đời hoàng đế đã nhẹ hơn rất nhiều.

Nàng không muốn liên lụy đến người khác, như cổ nhân quan niệm về trinh tiết đã trở thành thâm căn cố đế. Hổ thẹn với Vương Phú Quý khiến nàng suy sụp không còn đường cứu vãn. Đến khi Mai cô cô phát hiện ra thì tiểu cô nương này đã không còn nhận biết được người xung quanh, thậm chí gặp ảo giác, nghe thấy âm thanh lạ, chuyển biến xấu cực nhanh.


Khi Phó Thần đi ngang qua nghe thấy tiếng khóc, chính là lúc tiểu cô nương bắt đầu vô ý thức tự làm hại mình. Nhưng hình như trong tiềm thức biết là không thể tự sát, nàng không dám chết hẳn, nhưng không thể ngừng hành hạ mình, thi thoảng còn lên cơn co giật. Các cung nữ ở Lũng Ngu tây thập nhị sở đều nói Tiểu Ương phát điên nhưng Mai cô cô không muốn đưa nàng vào lãnh cung. Việc này vẫn đang giằng co.

Phó Thần biết đây là cách thức che chắn bản thân khỏi thế giới xung quanh nhằm quên đi thương tổn của những người chịu chấn động mạnh về mặt tinh thần, chuyên ngành gọi là biểu hiện lâm sàng của chứng rối phân ly.

Cung nữ không được tìm thái y chữa bệnh, nhưng Mai cô cô là chức tam phẩm. Nàng mời y nữ bát phẩm tới, được chẩn rằng Tiểu Ương sẽ tiếp tục tình trạng này cho đến khi nàng chết hẳn mới thôi, nhưng trong tiềm thức nàng không dám chết, nên quá trình giày vò này sẽ kéo dài rất lâu.

Vương Phú Quý sau khi biết tin này thì gần như phát điên, vậy mà tỏ ra bình tĩnh, lấy cớ gọi Diệp Tân vào phòng. Vương Phú Quý trước kia là người đọc sách, tốt xấu cũng là học trò, không thể nói là kẻ bốc đồng, không hiểu hoàn cảnh. Hắn nén xuống mọi cảm xúc cực đoan thống khổ, lãnh tĩnh dị thường, thậm chí khiến Diệp Tân không chút nghi ngờ.

Diệp Tân đương nhiên biết Vương Phú Quý căm hận mình, nhưng hắn chỉ là tong phạm, nghe lệnh mà làm. Hơn nữa trong phòng có nhiều người như vậy, cũng không lo Vương Phú Quý gây sự.

Nhưng ai biết Vương Phú Quý hoàn tòan phát điên, mạng mình cũng không quản. Không có Tiểu Ương hắn sống cũng không có ý nghĩa, chỉ là trước khi chết, hắn không thể tha cho những kẻ hạ nhục nàng.

Hắn ngang nhiên ra tay ngay trong phòng, đâm Diệp Tân vài dao. Nếu không phải trong phòng nhiều người, phát hiện ra bèn đè hắn lại, nếu không thì tình huống đã nghiêm trọng hơn nhiều.

Sau đó, mấy người bên trong khóa cửa lại, khi Phó Thần bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng này.

"Phó Thần, nên làm gì bây giờ?"

"Chúng ta đều phải chết sao?"

Đúng vậy, bọn họ sau khi khóa của vào, liền chia thành hai phe. Một nhóm tin rằng nếu Diệp Tân tỉnh lại sẽ không bỏ qua cho bọn họ, dứt khoát giết hẳn, đem phi tang xác rồi làm như không biết chuyện gì. Nhưng bọn họ đều là thái giám, chưa bao giờ phạm tội thì không biết phải làm thế nào. Phe còn lại thì cho rằng nên đưa Diệp Tân ra ngoài chữa trị, để Vương Phú Quý tự mình gánh trách nhiệm, không thể chỉ bởi vì hắn mà liên lụy đến mọi người.

Dần dần, có người bắt đầu tuyệt vọng khóc. Bất kể lựa chọn cách nào, họ cũng chỉ muốn khiến việc này ít gây ảnh hưởng nhất.

"Để ta đi, các ngươi đều nhanh chóng rời khỏi đây, nếu phải chết thì mình ta chết. Ta là người đâm Diệp Tân. Phú Quý, ngươi còn Tiểu Ương cần chiếu cố, ngươi không thể chết !" Bỗng nhiên, một tiểu thái giám nói. Công việc của Vương Phú Quý là giám sát tịnh thân, rất nhiều tiểu thái giám đều nhận ân tình của hắn, lúc này lại đặc biệt thấy được được tình người ấm lạnh ra sao.

Sau đó, bọn họ lại nhao nhao lên, tranh nhau tìm chết.

Ai nói trong cung không có ôn nhu. Có, và vẫn luôn tồn tại, chỉ là so với những đại nhân vật thì quá mức nhỏ bé mà thôi.

"Im lặng ! Các người ở yên trong này đợi, mọi chuyện ta sẽ xử lý. Cho ta một canh giờ, trong khoảng thời gian này, ai gõ cửa cũng không được mở. Hôm nay sư phó sẽ không về sớm như vậy, các ngươi chỉ cần ngăn người ở viện khác vào đây là được." Phó Thần vẫn vững vàng như trước, khiến mọi người cũng vô thức chấn định mà nghe hắn nói.

Cả đám nhìn hắn đầy hoang mang : "Phó, Phó Thần, ngươi có biện pháp gì?"


"Nhưng ngươi chỉ là từ tứ phẩm a!"

Phó Thần mỉm cười, trong nét cười bao hàm nhiều cảm xúc, hướng Vương Phú Quý mà nói.

"Trời không tuyệt đường ngươi, ngươi sẽ vì Tiểu Ương thất trinh mà vứt bỏ nàng sao?" Hắn ngồi xổm xuống nhìn Vương Phú Quý nãy giờ vẫn thất thần như một con rối gỗ.

Nghe được tên Tiểu Ương, Vương Phú Quý bỗng nhiên táo bạo, hai tiểu thái giám phía sau cũng không giữ nổi hắn: "Không ! Nàng có biến thành cái dạng gì ta cũng không bỏ !"

"Nàng bị chứng rối loạn phân ly , có khả năng chữa khỏi, ngươi có muốn thử không?"

Vương Phú Quý như bắt được sợi rơm cứu mạng cuối cùng, gắt gao nhìn Phó Thần, nước mắt như còn đập bị vỡ mà tràn ra: "Ngươi nói thật sao?"

"Phải, Phú Quý, đời người sẽ gặp rất nhiều chuyện, chết rất dễ dàng, xong hết mọi chuyện, nhưng chỉ cần ngươi còn sống là có hy vọng, Ngươi phải sống, dù có bao nhiêu khó khăn."Phó Thần nhẹ nhàng lau nước tràn ra từ đôi mắt không hề chớp động của Vương Phú Quý: "Đừng quên, Diệp Tân chỉ là tòng phạm."

Phó Thần nói xong liền đứng dậy định rời đi, lại bị Vương Phú Quý kéo lại: "Phó Thần, ngươi định làm cái gì? Ngươi đừng xúc động."

"Ta không xúc động, cũng không có cơ hội nào khiến ta xúc động. Phú Quý, còn nhỡ ba năm trước ngươi từng cứu ta một mạng? Khi đó ta nói, mạng này sớm muộn cũng trả cho ngươi, ngươi lại nói ta vĩnh viễn sẽ không có cơ hội này. Nhưng đôi khi, thế sự vô thường." Phó Thần nở nụ cười, sau vẻ nhẹ nhành vân đạm phong khinh mà là sự chấn nhiếp dứt khoát, kiên định. Khí thế toát ra từ hắn khiến người ta nói không nên lời.

"Phó Thầm, nếu Diệp Tân trong khoảng thời gian này...."

Phó Thần nhìn Diệp Tân đã hoàn toàn bất tỉnh, nói: "Thì đó là số mệnh của hắn. Đóng cửa lại, chờ ta về!"

Trước lúc Phó Thần rời đi, Triệu Chuyết đột nhiên hỏi: "Còn nếu sau một canh giờ mà ngươi vẫn chưa về...."

"Vậy thì cũng nhau chịu tội thôi." Đã nước này rồi, cùng lắm chỉ đến thế.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.