Theo sau lời nói tràn đầy khí phách của Thiệu Hoa Trì là những tiếng đáp lại long trời lở đất. Ai nấy đều vô cùng kích động, bị những ngôn từ hào hùn thấm đẫm tâm can. Những vụ phó tướng lần lượt hô vang. Không một ai có thể nghi ngờ khả năng quy phục lòng người của Thiệu Hoa Trì lúc này,.
Khi Thiệu Hoa Trì nhìn lên, Phó Thần cũng bắt đầu hành động. Hắn có thể lựa chọn bỏ thành chạy trốn, nhưng ý nghĩ ấy chưa từng xuất hiện lần nào.
Những tiếng hô quyết tử vang vọng khắp khe núi. Có thể điều đó sẽ khiến kẻ địch chú ý, nhưng không một ai quan tâm.
Sở dĩ cảnh tượng trước mắt khiến lòng người xúc động như thế, bởi vì nó đã truyền đạt chính tâm tư của bản thân.
Phó Thần biết dân chúng cần sĩ khí, có sĩ khí mới bện thành một sợi dây vững chãi, không gì chặt đứt.
Tất cả mọi người đều bị nam nhân ngồi trên lưng ngựa thu hút sự chú ý, ngay cả Phó Thần cũng không thể rời mắt ra.
Thấy ánh mắt Phó Thần chăm chú nhìn về hướng đó, Thanh Nhiễm có chút lo lắng.
Chẳng lẽ công tử không nhận ra mình khác hẳn thường ngày hay sao?
Sau lưng Phó Thần là mấy trăm dân chúng trốn vào miếu để tránh quân binh. Lúc Thiệu Hoa Trì bước ra, bọn họ đều xôn xao nhìn. Có người nhận ra đó là Thụy vương. Dung nhan như thế trên đời hiếm có ai bì được. Người nọ kéo người kia ra xem, phần vì tò mò, phần vì bị những tiếng hô hào hùng thúc giục. Ai nấy đều biết, tồn vong của thành Bảo Tuyên đã ở ngay trước mắt rồi.
Phó Thần khom mình xuống, vẫy vẫy Thanh Tử đang đứng gần hắn, "Giúp ta một việc."
Thanh Tửu luôn cảm thấy Phó Thần và những người khác không coi trọng mình. Vì tuổi vẫn còn nhỏ, nó không được giao công việc gì lớn lao. Khi người nó hàng ngưỡng mộ nhìn mình như thế, máu trong người sôi sục cả lên, cảm xúc hào hùng vạn trượng, mạnh mẽ gật đầu một cái. Dù Phó Thần có giao công việc gì nó cũng dốc sức hoàn thành.
Phó Thần ghé sát vào tai nó, nói thầm một câu.
Thanh Tửu ngây cả người, nhưng chỉ do dự trong nháy mắt, im lặng nhìn Thụy vương đang đứng dưới đài, vội vàng chạy xuống chân núi. Lời ủy thác của Phó Thần chỉ ngắn gọn một câu: Dù xảy ra chuyện gì cũng phải ở bên cạnh Thụy vương.
Lấy lại tinh thần, Phó Thần quay nhìn dân chúng đang đứng nhốn nháo sau lưng. Ngay cả người không biết sự thật cũng lấy làm tò mò, nỗi căm hận dành cho Thụy vương giảm bớt phần nào. Ít nhất thì việc Thiệu Hoa Trì đích thân xuất hiện cũng đã là chứng cớ hùng hồn giải thích tất cả. "Bản nhân là thuộc hạ dưới trướng Thụy vương. Người dưới kia cũng chính là Thụy vương điện hạ của bản nhân. Những mệnh lệnh gần đây đều không phải do ngài quyết định. Giờ trong thành đang thương vong vô số, liên tục không ngừng. Bên cạnh các ngươi, ai cũng có người thân, cả già cả trẻ. Giờ ta muốn các ngươi cầm lấy vũ khí, tự bảo vệ mình. Ta hỏi các ngươi vẫn muốn ở trong này chờ chết, hay hợp sức cùng ta kháng địch?"
Dân chúng đều chỉ quen bo bo giữ mình. Đó là bản năng của người yếu thế, đã quen với sự khuất phục, dù bị áp bức cũng không dám phản kháng. Bọn họ muốn trốn trên núi, không dám ra ngoài, điều đó cũng hiểu được. Nhưng nếu trên núi cũng bị địch tấn công thì sao?
Những lời Phó Thần nói rất đơn giản, dễ hiểu. Không có khí thế hào hùng vạn trượng, mà chỉ nho nhã, từ tốn thốt từng từ. Ai cũng biết, ý hắn muốn họ lựa chọn giữa chịu chết hay phản kháng. Nếu đằng nào cũng vậy, thì tại sao không tranh đấu một lần cuối cùng.
Một tòa thành có mười vạn dân, giờ chỉ còn một vận, thì nơi nào dung thân được nữa?
Phó Thần dùng ngôn từ để buộc dân chúng lựa chọn, chiến đấu hoặc chế!
Hắn không nói thành Bảo Tuyên có vị trí quan trọng thế nào, vì sao Lý phái lại nhắm vào nó. Hắn cũng không nhắc đến chuyện đấu tranh nội bộ giữa các hoàng tử, không nhắc đến sự thật về thân phận của nhị hoàng tử. Những chuyện không có chứng cớ xác thực thì dân chúng sẽ không tin.
Quan trọng hơn cả, có sĩ khí mà không có thực lực thì cũng chỉ là sự dũng mãnh tạm thời. Bọn họ đang ở thế yếu, nếu không huy động thêm thật nhiều người thì chỉ có thể chờ toàn quân bị diệt. Phó Thần tin rằng dù chỉ là một nhân vật bé nhỏ nhưng đầu có thể phát huy tác dụng nhất định.
Một hồi lâu qua đi, dân chúng chỉ ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt rụt rè, không ai dám bước lên một bước.
Phó Thần yên lặng siết chặt bàn tay, chờ họ lựa chọn.
Hắn biết nếu không động viên được những người này thì kết cục trận chiến khó mà đảm bảo. Họ không có đủ binh lực để bảo vệ nhiều người lăn lóc chờ chết như thế.
Hắn hiểu tác phong của Lý phái. Chúng muốn diệt thành Bảo Tuyên thì sẽ diệt đến tận gốc, chôn vùi mọi bí mật đã diễn ra ở đây.
Lúc này, vị trụ trì ngôi chùa bước lên, đi đến trước mặt Phó Thần, mặc áo cà sa trên mình, cúi đầu bái lễ theo nghi thức của một tăng nhân.
Lão lựa chọn đứng chung chiến tuyến với Phó Thần. Vị phương trượng này có danh vọng rất cao ở thành Bảo Tuyên. Càng lúc khốn khó, dân chúng càng đặt niềm tin vào tôn giáo để trốn tránh hiện thực.
Lúc này, sự lựa chọn của vị phương trượng đức cao vọng trọng đã giúp ích cho Phó thần rất nhiều.
Được dân chúng lần lượt ủng hộ, hắn mới lặng lẽ thả lỏng bàn tay đang siết chặt.
Nhưng bước tiếp theo mới là quan trọng nhất. Những người này đều là dân thường. Dù người sống ở biên quan, ngay cả phụ nữ cũng có chút sức lực, nhưng vẫn kém xa quân đội chính quy. Nếu cứ để họ liều lĩnh xông lên thì chắc chắn chỉ có đường chết.
Phó Thần tính toán mọi khả năng, lượng tin tức khổng lồ cùng hàng loạt suy đoán tập trung trong đầu, sau đó hắn mới hạ lệnh.
Hắn gọi Thiền gia huynh đệ tới. Bọn họ vừa mới được Tiết Duệ phái về kịp lúc, "Các ngươi có mang theo Huyết Lân Điệp không?"
Kiến thức về Huyết Lân điệp vẫn còn xa lạ với rất nhiều người. Thiền Vu gật đầu, lấy một chiếc hộp bên trong tay nải, chính là nơi họ nuôi dưỡng thứ sinh vật đặc trưng của Khiển tộc, Huyết Lân điệp. Ngày ngày, họ dùng máu của mình nuôi nấng chúng.
Một khi loài bướm này xuất hiện thì mọi người sẽ biết, người Khiển tộc còn sống, bí mật họ che dấu bấy lâu đều bại lộ.
Thiền Nhạc vẫn còn dáng vẻ ngu ngơ, nhưng rất may là hắn nghe lời Phó Thần.
Địa Thử vác một bao lớn đến, quẳng xuống mặt đất. Đó là những thứ được thợ rèn ở núi Thái Thường làm ra, Thanh Nhiễm sai người chuyển tới, Địa Thử vẫn luôn cất trong hầm đóng quân. Phòng ngừa chu đáo cho mọi tình huống đã là thói quen của tất cả những người đi theo Phó Thần.
"Trong này có không ít ám khí, đều là loại đơn giản mà ta sai người làm ra. Lấy một ít, đưa cho những thanh niên khỏe mạnh để bọn họ phòng thân, bảo vệ những người bên cạnh." Hai huynh đệ này am hiểu thuật cơ quan và kỳ môn độn giáp, chỉ trong một thời gian ngắn chắc cũng có thể thiết lập vài cái bẫy ở khe núi.
Dãy núi này nối dài liên tiếp, chỉ có năm đường ra. Hắn sai Thiền gia huynh đệ đến lối đi quan trọng nhất.
Thiền Vu kéo Thiền Nhạc còn đang quyến luyến không thôi. Hai huynh đệ dẫn vào người được Thanh Nhiễm lựa chọn rời đi. Trong thời gian này, Thanh Nhiễm không hề rảnh rỗi ở trong thành. Nàng hiểu phần nào cuộc sống của dân chúng. Tuy những người này muốn phản kháng, nhưng vài con dao mổ bò, vài cái cuốc cái xẻng thì tấn công được ai.
Lúc này, Thanh Nhiễm phát huy hết năng lực của mình, sắp xếp từng người vào vị tí thích hợp, không gây hỗn loạn, tiết kiệm cho Phó Thần không ít công sức.
Phó Thần hiện giờ là người phân công công việc. Từ tác phong củ hắn phát ra khứ khí thế quyết đoán, không thể nghi ngờ.
Thanh Nhiễm dẫn thuộc hạ, thủ lĩnh các nhóm cùng ba mươi người nữa, đứng vây quanh Phó Thần, nghe hắn sắp xếp.
Vị trụ chì ngôi chùa nhìn Phó Thần đứng giữa đám đông, tim đập loạn nhịp.
Lão nhớ khi phương trượng trước kia qua đời đã từng nói, thành Bảo Tuyên sẽ gặp đại nạn, nhưng sau đại nạn là cơ hội chuyển mình, một nhân vật trong truyền thuyết sẽ xuất hiện.
Lão thấy nam nhân kia đứng giữa kia dường như có mị lực vô cùng to lớn, đó là khí chất của bậc lãnh tụ.
Phó Thần có thể nhận được sự tôn trọng của trụ trì để thu phục được lòng dân trong cảnh hỗn loạn, từ góc độ nào đó có thể nói, người ta thấy được trăm thái nhân sinh trong chiến tranh. Hắn nhìn đỉnh tháp trên núi cao, thấy chuông lớn vẫn còn nguyên vẹn, hẳn là được bảo trì hằng ngày. "XIn hỏi phương trượng, khi cần triệu tập dân chúng vào các dịp lễ lớn, có phải sẽ gõ chuông không?"
Đó là tập tục của phần lớn chùa chiền Phật giáp ở Tấn quốc, có lẽ nơi này cũng không ngoại lệ.
Phương Trượng đã lớn tuổi, râu cũng điểm bạc, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, "Đúng vậy, vào những dịp lễ long trọng đầu năm, mọi người đến chùa cầu phúc, sẽ gõ chuông chín lần."
"Được. Xin ngài sai tiểu sư phó nào nhanh nhẹn nhất đến tháp chuông, gõ chín lần."
Ban đầu, phương trượng cũng không nghĩ đến cách này. Đôi khi phương án lại đơn giản đến mức người ta xem nhẹ. Lão nhanh chóng hiểu ý Phó Thần.
Chuông chùa khác chuông nhà thờ phương tây, không gõ hàng ngày mà chỉ vào những nghi lễ. Gõ chín tiếng có nghĩa là triệu tập. Phó Thần dùng cách này truyền tin cho dân chúng trong thành, mau trốn lên núi.
Những kẻ ngoại lai như Lã Thượng có lẽ không hiểu chín tiếng chuông nghĩa là gì, mà dù hiểu đi nữa thì chúng cũng không đủ binh lực phân chia tới đây.
Thanh Nhiễm vừa quay lại, Phó Thần đang mải suy nghĩ, ngay cả mắt cũng không liếc sang, hỏi ngắn gọn, "Có bao nhiêu?"
"Chín mươi tám người." Thanh Nhiễm vừa sắp xếp lại nhân lực, cũng chọn ra những người mình cần. Những người đó, bất kể già hay trẻ đều có một đặc điểm chung, cực kỳ rành địa hình thành Bảo Tuyên. Không có biết rõ một thành trì to lớn hơn người dân địa phương, không chỉ đường xá, địa hình mà còn cả những nơi ẩn nấp nhỏ nhất.
Con số này nhiều hơn Phó Thần nghĩ. Không phải sống ở trong thành cũng hiểu biết về nó. Người nắm rõ nhất có lẽ là những tên lưu manh và ăn mày.
Giờ thì nhóm người này đã không còn phân chia giai cấp.
Phó Thần cầm tấm bản đồ do Hận Điệp vẽ. Năm năm trước, say khi lợi dụng địa hình để gây ra chiến tranh giữa phe Lý hoàng và tộc Ô Ưởng, Phó Thần rất ưng ý khả năng vẽ bản đồ của Hận Điệp.
Thời gian trôi qua, năng lực của nàng càng lúc càng phát triển toàn diện. Bọn họ không chỉ nhất chất nghe theo Phó Thần mà còn không ngừng trau dồi tích lũy bản thân, để hắn không phải chiến đấu đơn độc.
Phó Thần chỉ vào những chỗ quan trọng mà hắn khoanh lên bản đồ, chia người thành năm đội. Hắn nói với đội một, "Đây là nơi ta dự đoán địch sẽ phái quân lính càn quét. Các ngươi chia thành năm nhóm, mỗi nhóm mang người mai phục tại những chỗ này. Thuốc nổ hẳn và vẫn còn, hãy chôn ở đó."
Này mấy địa lôi đến từ Ứng Hồng Loan động đá vôi hỏa khí khố, bị bọn họ mang theo một ít đi ra, vũ khí nóng không phải Lý hoàng phái chuyên chúc.
Trong những ngày này, chỗ thuốc súng được cất giấu trong căn cứ của Ứng Hồng Loan đã được chuyển đến kịp thời.
"Tùy cơ ứng biến, mỗi nơi đều có thể xảy ra tình huống bất ngờ hoặc xuất hiện điểm mù, không thể quan sát. Các ngươi phải phối hợp với nhau, không được chủ quan khinh địch." Chắc chắn sẽ có thương vong, nhưng cũng sẽ là đòn đánh bất ngờ dành cho kẻ địch.
Hắn nói với đội thứ hai, "Cá ngươi tập hợp những người dân nghe tiếng chuông chạy tới đây, dẫn họ đến nơi an toàn. Có năm đường ra, mất đường này thì chọn đường khác. Các ngươi cứ tự sắp xếp."
Quay sang đội thứ ba, "Các ngươi và Thanh Nhiễm hãy lẻn biệt trang, tìm đến nơi ta yêu cầu."
Trong biệt trang có một kho vũ khí, trừ Linh Hào không ai được phép động đến. Chỉ người có địa vị cao hơn Linh Hào ở trong thành, tức là Lý Ngộ, được phép dùng lệnh bài tùy thân để mở. Vũ khí trong kho không nhiều, nhưng theo tin tức Phó Thần nhận được từ lão Lã, ở đó có nhiều bom khói, chính là loại Thẩm Kiêu đã dùng ở bến tàu. Thứ này thể tích khó nhỏ, dễ mang theo. Sau khi kho vũ khí bị Thất Sát tấn công, người Lý phái càng thêm cẩn thận.
Đội thứ tư, "Các ngươi mang vũ khí, dẫn những người còn lại đi bảo vệ bốn lối vào." Thành Bảo Tuyên dễ thủ khó công chính nhờ địa hình của nó. Rừng núi che phủ có thể là lá chắn thiên nhiên kiên cố cho bọn họ. Phó Thần xem như am hiểu cách lợi dụng địa hình, dùng sở trường của mình đánh vào sở đoản của địch.
Đám Phì Hổ lĩnh mệnh. Bọn họ có một toán lính do Thiệu Hoa Trì để lại, chắc hẳn vẫn còn đủ thời gian chống đỡ.
Mấy trăm người dưới sự phân công của Phó Thần đã rời đi hơn nửa. Trên núi chỉ còn người già và phụ nữ yếu ớt, không có sức chiến đấu.
"Những người khác, theo ta."
Lão Lã đến được cổng thành cũng là lúc tướng quân Nhã Nhĩ Cáp bị bắt.
Vị tướng quân nhìn lão bằng cặp mắt chất chứa đầy thù hận. Bên cạnh lão La là mười mấy người nhà Nhã Nhĩ Cáp, dù tướng quân có là nhân vật một địch mười cũng không trốn được vận mệnh. Dưới chân thành, dân chúng hỗn loạn chạy trốn quân lính đuổi giết. Nhưng trước niềm hy vọng cuối cùng của họ, cửa thành vẫn đóng chặt. Bọn họ như lũ chuột bị dồn vào bẫy. Quân Lý phái giương cung bắn, máu văng đầy tường, tiếng kêu thê thảm vang lên không dứt.
Nhã Nhĩ Cáp không dám nhìn thêm, lệ dâng đầy hốc mắt.
Trước khi lão Lã đẫn người đến đây, tướng quân đã sai phó tướng đắc lực nhất đi hỗ trợ Thiệu Hoa Trì. Đó là điều duy nhất có thể làm lúc này.
Cửa thành bị người Lý phái canh giữ. Chỉ cần cửa luôn đóng chặt thì dù lời đồn có thay đổi ra sao cũng sẽ kết thúc thôi. Giờ bọn họ cần hạ tổn thất xuống mức thấp nhất.
Những tướng lãnh bị Phó Thần đánh tráo vẫn còn trong thành, nhưng trước thế địch mạnh ta yếu, họ không thể làm gì khác thường, chỉ đành án binh bất động.
Cuộc tàn sát đơn phương dưới kia vẫn không ngừng. Lão Lã không cho chuyện đó có gì sai. Lão nghĩ năm xưa Tấn Thái Tổ cũng đạp Tây Vực dưới gót giày thép, đó không phải xâm lược hay sao? Chẳng lẽ Tấn quốc chưa từng bắt Kích quốc cúi đầu xưng thần sao, cho nên họ việc gì phải thương hại cho nước địch, "Tướng quân cứ ngoan cố như vậy, khiến ta khó xử lắm. Nếu ngài đã yêu mến tòa thành này như thế thì cứ mở to mắt mà nhìn nó bị thiêu rụi đi."
Lão Lã không định tha cho Nhã Nhĩ Cáp. Lão sai người đưa ông ta đến giao cho Lã Thượng ở khu Hắc Huyết. Thương vương chắc hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Lão phu quả thực không phải người thông minh, nhưng ít ra cũng là con người." Nhã Nhĩ Cáp nhổ một bãi nước bọt. Năm xưa Tấn Thái Tổ cũng dùng chính sách dụ dỗ, không giết hại nhiều thường dân. Chẳng qua chúng chỉ lấy cớ đó để bao biện cho dã tâm của mình mà thôi!
Lão Lã lau nước miếng, cười ha hả, không thèm để bụng.
Lúc rời thành, lão ngoái đầu nhìn thoáng qua. Không biết Lý Ngộ có làm sao không. Lão lẩm bẩm, "Ngươi nhanh nhạy như vây, chắc là sẽ sống sót."
Ánh mắt lão kiên định trở lại, vội đi tìm Phi đại nhân để hỏi dung mạo vị thái giám họ Phó, đồng thời xin thêm viện quân.
Lão lên ngựa, quất roi phi thẳng về phía Phi Khanh đang ở ẩn tĩnh dưỡng.
Lúc Thiệu Hoa Trì dẫn người xuất phát, y thấy thi thể nằm la liệt khắp nẻo đường. Dân chúng bị giết vô tội vạ, khói lửa bốc lên bốn phía, mặt đất nhuộm đầy máu khô.
Tướng quân thủ thành Nhã Nhĩ Cáp đã bị đưa đến khu Hắc Huyết. Người Lý phái không kiêng nể gì nữa, ngay cả tấm màn che mặt cuối cùng cũng lột bỏ. Đây là điều Thiệu Hoa Trì e sợ nhất. Nếu chúng không muốn để lộ thân phận thì ít ra cũng sẽ hành động có chừng mực. Còn lúc này, chúng chi như bầy thú hoang.
Tất nhiên điều này sẽ xảy ra thôi, chỉ là nó đến quá sớm.
Dọc đường đi, có binh lính Lý phái nhìn thấy Thiệu Hoa Trì, vội thúc ngựa xông đến. Nhưng còn chưa đến gần được thất điện hạ thì đã bị dân chúng tràn đầy căm hận lao lên giết chết.
Nhìn thấy một thai phụ bị mổ phanh bụng, đứa bé sơ sinh đã chết rơi ra ngoài, tất cả mọi người đều sững sờ dừng bước.
Thiệu Hoa Trì không nói lời nào, chậm rãi rút thanh bội kiếm, ánh đao lóe một vòng hào quang sáng rực. Y lẳng lặng lao về phía đám lính đang xông đến.
Những binh lính kia chết khi chưa kịp đánh trả một đòn. Người đứng đó là vị vương gia nổi danh dũng mãnh thiện chiến vùng Tây Bắc. Sát khí sôi trào cùng dung nhan lãnh khốc đan xen với nhau, đẹp đến kinh tâm động phách.
Lúc dân chúng đang trốn chạy, nhìn thấy nam nhân tựa như sát thần đứng giữa đường lớn, đều ngây người một lát. Y xuất hiện ở bấy cứ chỗ nào cũng sẽ hút lấy mọi ánh nhìn. Đôi mắt sắc sảo, sát khí ngập tràn, mái tóc trắng xóa như tuyết tung bay, dung mạo hoàn mỹ khiến y giống như một quả cầu lửa, nóng rực đến cháy da bỏng thịt, nhưng không thể nào thoát được sức hấp dẫn của y.
Đó là Thụy vương, vị vương gia có nửa khuôn mặt quỷ, giờ đã để lộ hình dáng thật sự rồi.
Ngay cả người đang vội vàng chạy trốn cũng không quên nổi khoảnh khắc khi y quay đầu nhìn.
Giết hết binh lính ven đường, Thiệu Hoa Trì vẫn sát khí lãnh lẽo tỏa ra. Y nhìn dân chúng đang run rẩy, "Mau trốn lên chùa đi!"
Sát khí quá nặng, đến lạnh cả người.
Tiếng chuông vang lên coong coong từng hồi.....Chín lần gõ.
Lã Thượng sắp hết kiên nhẫn, lôi mười người ở khu Hắc Huyết ra chém giết, treo đều lên cọc rào, sai người loan tin khắp nơi. Chỉ cần Thiệu Hoa Trì tới chậm một khắc thì chém mười người nữa, đến khi chết hết thì thôi.
Nghe tướng sĩ báo cáo, Thiệu Hoa Trì bình tĩnh đến kỳ dị.
Gương mặt y lấm máu, mái tóc dài như kiếm bạc cắt ngang không trung, giọng nói trầm thấp, "Đi!"