Giang Đề không thích nói về xuất thân gia đình của mình, điều này gần như cả EOG đều biết, và có thể thấy mối quan hệ giữa đứa trẻ này với gia đình không hài hòa.
Nhưng thành thật mà nói thì cái này quá phổ biến trong giới thể thao điện tử, tuyển thủ nào chưa bị gia đình tuốt xác khi chọn nghề này chỉ đơn giản là tạ ơn trời đất quỳ lạy Quan Thế Âm.
Từ khi bắt đầu xuất hiện nghề thể thao điện tử cho đến nay thì định kiến chủ quan và định kiến xã hội của mọi người đối với nó chưa bao giờ giảm bớt.
Huống chi Giang Đề xuất thân từ một gia đình trí thức có địa vị ưu việt trong xã hội.
Thật khó để tưởng tượng một cặp ba mẹ là phần tử tri thức cho phép con họ bỏ học để chơi game chuyên nghiệp, thậm chí nghe cái này có vẻ rất dị giáo.
Đồng đội Giang Đề nhanh chóng bẻ lái đề tài hộ cậu.
Tâm trạng Giang Đề không vui, tự rót cho mình một ít rượu vào trong ly.
Tuy nhiên, khi cậu cho mèo ăn một con cá khô nhỏ xong ngẩng lên thì rượu trong cốc đã biến thành sữa trắng ngà không rõ nguyên nhân.
Giang Đề im lặng nhìn chăm chú ly sữa, sau vài giây cậu nhìn Trần Hiệt bên cạnh, ánh mắt "dịu dàng" như muốn tiêu diệt người đàn ông này ngay tại chỗ.
Trần Hiệt: "..."
Không phải Trần Hiệt muốn quản cả chuyện này, chỉ là buổi tối phải tham gia cuộc họp, đứa trẻ vẫn còn nhỏ nên uống rượu rất dễ say.
Vì để xoa dịu bạn nhỏ nên anh cũng đổi rượu trong ly mình thành sữa.
Sau đó hai chiếc ly cụng nhau, Trần Hiệt làm gương uống trước.
Giang Đề: "..."
Giang Đề vừa hùng hùng hổ hổ chửi rủa trong lòng vừa nâng ly uống sữa.
Khi Trần Hiệt rót đầy ly sữa thứ hai thì chú rể đã đến.
Quan hệ của Thẩm Trụy với Trần Hiệt khá tốt nên hắn rất tự nhiên đi thẳng về phía bàn anh đầu tiên.
Ban đầu hắn định cụng ly với Trần Hiệt nhưng khi nhìn thấy sữa trong cốc của anh thì sắc mặt Thẩm Trụy tối sầm lại: "Không uống được thì sang bàn của chó ở bên kia."
Trần Hiệt: "..."
Trần Hiệt mỉm cười: "Không, cậu nghe tôi nói đã, AD nhà chúng tôi em ấy..."
Chưa nói xong thì tiếng leng keng vang lên, anh thấy Giang Đề đang cụng ly với Thẩm Trụy, vẻ mặt còn rất sung sướng.
Giang Đề uống một hơi cạn sạch ly rượu không biết đã rót vào lúc nào, cuối cùng ra vẻ thân mật chỉ về một hướng nào đó: "Đội trưởng, bàn chó ở đằng kia."
Trần Hiệt quay đầu nhìn góc sảnh hẻo lánh thì đúng là có một bàn của chó thật, vẻ mặt anh lập tức hoá đau thương...
"Bạn nhỏ, em không có lương tâm."
Giang Đề quay mặt đi, khóe miệng nhanh chóng nhếch lên.
Đáng lắm đại cẩu, anh cũng có ngày hôm nay.
***
Tiệc kết thúc thì cũng đã chạng vạng tối, cả nhóm đi về phía bãi đậu xe.
Giang Đề vừa đi vừa rụt cổ.
Trời lạnh gió lớn mà cậu không quàng khăn quàng cổ, áo khoác cũng mỏng.
Cũng không sao, lên xe sẽ có điều hoà.
Nhưng đúng lúc này người đi bên cạnh cậu lại đột nhiên dừng lại.
"Giang Đề."
Giang Đề cũng dừng lại: "Sao vậy?"
Vì không muốn bị đuổi đến bàn cho chó nên Trần Hiệt đã uống rất nhiều rượu.
Mặc dù tửu lượng của anh rất tốt và cũng không có dấu hiệu say rượu nhưng đôi mắt hoa đào vốn đã tà răm cũng phiếm hồng, ánh mắt điềm tĩnh.
Rõ ràng giống người hơn so với bình thường.
Trần Hiệt đứng lặng lẽ hai giây rồi đi tới gần Giang Đề.
Giang Đề theo bản năng lùi hai bước.
Trần Hiệt nhấc ngón tay với khớp xương rõ ràng cầm khóa kéo áo khoác của Giang Đề nâng lên hết cỡ.
Cổ thiếu niên thon dài, làn da trắng lạnh, vừa nãy do tiếp xúc với gió nên chuyển sang màu đỏ, hiện tại đã được che chắn an toàn.
Trần Hiệt cảm thấy vẫn chưa đủ, cởi khăn quàng cổ của mình ra buộc một vòng tròn xấu xí quanh cổ cậu.
Giang Đề: "..."
Giang Đề cuộn tròn ngón tay, muốn cởi ra.
Nhưng cậu quá lười, cũng rất phiền phức, cuối cùng ấn mí mắt, cứ để Trần Hiệt muốn làm gì thì làm đi.
"Giang Đề."
"?"
Trần Hiệt quàng khăn cho thiếu niên mà đầu ngón tay vô tình cọ xát làn da mỏng manh của cậu.
Nhiệt độ rất nóng, tai Giang Đề theo bản năng đỏ bừng, nhưng bản thân cậu cũng không biết.
"Sao em lại chơi E-Sports?" Lần đầu tiên Trần Hiệt hỏi cậu câu này.
Các đồng đội dừng lại chờ đợi họ.
Giang Đề mím môi đáp: "Để kiếm tiền."
Đồng đội đồng loạt quay lại, từng người một đều mang vẻ mặt sững sờ.
Đứa nhỏ này quá thẳng thắn.
Trước đây, khi được hỏi câu hỏi này thì họ đều phải nói điều gì đó phù hợp với giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa: Vì tình yêu, vì ước mơ, vì tên tuổi của thể thao điện tử.
Trên thực tế thì kiếm tiền cũng là mục đích chính của họ.
Ngoại trừ những đại gia không thiếu tiền, chẳng hạn như đội trưởng của họ sinh ra thuộc phú nhị đại và ngay khi mới tòi ra đã có tài sản hàng trăm triệu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, công việc nhìn háo nhoáng đơn giản nhưng không dễ kiếm tiền.
Công chúng chỉ thấy những tuyển thủ hàng đầu đứng trên mây kiếm bộn tiền mà không biết rằng phần lớn họ đều là những con bạc liều mạng với cuộc sống của mình.
Sau đó, không có lợi nhuận và rời bỏ lĩnh vực này, cuối cùng những người nên chuyển nghề đã chuyển nghề, những người nên đến nhà máy vặn ốc vít thì đến nhà máy vặn ốc vít.
Giang Đề không thể không biết chuyện này.
Ai ngờ Giang Đề lại nói: "Ngoài chơi game thì tôi không biết làm gì khác."
Mọi người: "..."
Hôm nay bạn nhỏ Giang Tiểu Đề quá thành thật.
Đây chẳng phải là tiếng lòng từ những thanh niên nghiện Internet đã bỏ học và không biết gì sao?
Nhưng câu hỏi đặt ra là nhìn vào điều kiện gia đình của nhà họ Giang, làm sao có thể băn khoăn về tiền bạc?
Trần Hiệt chăm chú nhìn khuôn mặt trẻ con nhưng bình tĩnh lãnh đạm của Giang Đề, tâm trạng rất khó ổn định được.
Những người khác không biết nhưng anh biết rõ, ba mẹ thiếu gia nhỏ này đã ly hôn từ lâu, cũng đã lập gia đình riêng và có con riêng.
Sau đó, thiếu gia nhỏ này cứ bị luân phiên qua lại...
Không tính là gánh nặng.
Nhưng ít ra khi đi học Trần Hiệt cũng có biết, giáo viên tiếng Anh của anh, cũng là mẹ của Giang Đề thường hay gửi cậu đến nhà chồng cũ.
Không lâu sau chồng cũ lại đưa Giang Đề trở lại.
Lúc đó Giang Đề nhỏ hơn bây giờ, đôi mắt rất xinh đẹp nhưng đáng tiếc dường như chưa có ánh sáng bao giờ.
Khó có thể nói rằng lý do đứa trẻ này có tính cách cô độc không phải do môi trường mà cậu lớn lên.
Trần Hiệt bị gió thổi qua chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại.
Anh đội mũ trùm đầu cho Giang Đề nói: "Vậy thì đánh cho tốt, phấn đấu trở thành đại gia, cưới vợ Bạch Phú Mỹ rồi đi đến đỉnh cao của cuộc sống."
Khi Giang Đề nghe thấy năm chữ "Cưới vợ Bạch Phú Mỹ" thì mí mắt giật giật.
Chó vẫn là chó!
***
Đoàn người trở về căn cứ thì trời đã tối.
Vừa bước vào, mọi người đều cảm thấy là lạ.
Giải đấu mùa xuân đang đến gần nên theo kế hoạch thì giám đốc và huấn luyện viên sẽ có một cuộc họp cổ vũ họ vào tối nay.
Vì vậy, về lý thuyết, căn cứ sẽ rất nhộn nhịp.
Tuyệt đối không nghĩ tới vừa lạnh vừa yên tĩnh, chó cũng đã mặc cả áo lông chồn đến rồi.
"Chuyện gì thế này? Đâu hết rồi??" Triệu Bắc Nam gào lên.
Ngay khi vừa hét xong những lời này thì một tiếng bước chân vang lên trên cầu thang.
Không lâu sau, một người đàn ông dáng người cao trung bình để đầu đinh xuất hiện trước mặt họ.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Time: "Hoa Huyền? Cậu ra ngoài... À không, cậu về rồi à?"
Trên tay Hoa Huyền cầm một chai rượu, thậm chí hắn ta còn say hơn mọi người từ tiệc về, thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo dựa trên lan can cầu thang.
Hắn ta không lên tiếng, liếc mắt nhìn mọi người.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Giang Đề, người đang đi dép lê ở lối vào, rồi tự nhiên bước đến chỗ Trần Hiệt, tiếp đó Trần Hiệt rất tự nhiên cởi bỏ mũ trùm đầu và khăn quàng cổ cho cậu.
Trong phút chốc, ánh mắt hắn ta trở nên hung ác nham hiểm.
Bầu không khí xung quanh đột nhiên thành xấu hổ.
Triệu Bắc Nam từng là Support của Hoa Huyền cho nên hắn tự nhiên có thể hiểu rõ cảm xúc của hắn ta nhất, hắn nhanh chóng bước lên phía trước vòng tay ôm lấy rồi nói nhẹ nhàng: "À người anh em, trở về mà không đánh tiếng với các anh em một câu, đi nào người anh em, làm vài chai."
Hoa Huyền đẩy hắn ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Hiệt rồi dùng giọng điệu hung hăng chất vấn: "Nghe nói cậu tiến cử thằng nhóc chó chết này vào?"
Khi mọi người nghe thấy lời này thì lông mày đều nhíu lại.
Trần Hiệt quay đầu nhìn Giang Đề, phát hiện bạn nhỏ đang thảnh thơi nhai kẹo cao su và không hề có dấu hiệu xù lông.
Rất tốt, rất ngoan.
Hy vọng có thể giữ được thêm vài giây nữa.
Trần Hiệt thu hồi ánh mắt trả lời Hoa Huyền: "Ừ, tôi đề cử."
Hoa Huyền mỉm cười.
Không cam lòng và oán hận đã cuốn trôi sự tỉnh táo của hắn ta.
Hắn ta cầm chai rượu bước lên túm lấy cổ áo Trần Hiệt, trừng đôi mắt như muốt nứt cả ra: "Tôi đánh AD cho cậu 6 năm mà cậu đối xử với tôi như vậy đấy à?"
"Trần Hiệt, con mẹ nó lương tâm của cậu bị chó tha đi mất chưa?"
Thấy Hoa Huyền sắp mất khống chế thì sắc mặt đồng đội thay đổi kịch liệt, tất cả đều bước lên phía trước ngăn cản.
Hoa Huyền làm ầm ĩ: "Đừng ngăn cản tôi, tôi chỉ muốn so chiêu với tên lính mới này. Nó giỏi đến mức nào? Có xứng đáng ngồi vào chỗ của tôi không?"
"Anh, có chuyện thì từ từ rồi nói."
"Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, chuyện này không trách anh Hiệt được."
"Động tay động chân là không được đâu... Mẹ nó Hoa Huyền cậu bình tĩnh lại đi."
Tình cảnh hỗn loạn nhưng tầm nhìn của Giang Đề đã bị chặn lại.
Trần Hiệt đứng giữa cậu và Hoa Huyền, cậu nhìn thấy bờ vai thẳng và rộng của Trần Hiệt, và còn... Một nốt ruồi sau tai trái.
Giang Đề hạ mi xuống đút tay vào túi, dùng lưỡi cuốn kẹo cao su.
"Muốn đánh một trận hả?"
Giọng thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Phòng khách trở nên yên tĩnh.
Hoa Huyền đẩy tất cả những người đang bảo vệ Giang Đề ra, nhìn chằm chằm cậu chế nhạo: "Tôi còn chưa chấm dứt hợp đồng đâu, cùng lắm thì chiến đội đã loại tôi ra khỏi đội hình xuất phát, cho nên...
"Tôi sẽ chỉ ngồi trên băng ghế dự bị để xem cậu có thể kiên trì được mấy trận."
Sau đó Hoa Huyền vỗ vỗ quần áo của hắn ta khinh thường xoay người lên lầu.
Phòng khách yên tĩnh như đàn gà con, bầu không khí trầm xuống.
Giang Đề buồn ngủ, cũng bước lên lầu.
Trần Hiệt kéo cánh tay cậu nói: "Anh sẽ nhờ dì làm canh giải rượu, uống canh xong hãy lên phòng."
"Tôi không say."
"Không say cũng phải uống, nếu không sẽ bị khó chịu khi ngủ."
Đồng đội cũng tỏ vẻ không muốn uống thứ canh giải rượu này.
Trần Hiệt cau mày, gõ một chữ như ngàn cân lên đầu mọi người: "Ai không uống thì ngày mai chơi game ở bàn dành cho chó."
Giang Đề: "..."
Đồng đội: "..."
***
Sự trở lại đột ngột của Hoa Huyền phá vỡ nhiều kế hoạch của đội và cuộc họp cổ vũ đã trực tiếp bị hủy bỏ.
Vì tranh chấp hợp đồng và mâu thuẫn nội bộ của Hoa Huyền mà đội một bước vào giải mùa xuân gần như trong tình trạng rối như canh hẹ.
Và Giang Đề cũng mở ra đỉnh điểm của việc bị bạo lực Internet.
Trong thời gian đó cậu đã nhận được hàng ngàn tin nhắn lăng mạ riêng, thậm chí còn gửi cả vòng hoa di ảnh đến căn cứ.
Nhưng Giang Đề không nhìn thấy những thứ đó vì Trần Hiệt với huấn luyện viên đã chặn hết rồi.
Một ngày trước khi giải đấu mùa xuân khai mạc, Liên Minh đã cử một người đến EOG ghi hình phỏng vấn trước trận đấu.
Theo đề nghị thì các tuyển thủ được yêu cầu mặc đồng phục nhóm để xuất hiện trước ống kính.
Nhưng bộ đồng phục mà Giang Đề đặt trên ghế huấn luyện lại bị Doberman cắn, Doberman là con chó Hoa Huyền nuôi.
Sau khi Hoa Huyền nhìn thấy thì hắn ta không đau không ngứa nói: "Só rì, chỉ là đồng phục của nhóm thôi. Trong căn cứ có rất nhiều. Tôi sẽ nhờ người lấy cho cậu một bộ mới."
Sắc mặt của đồng đội còn khó nhìn hơn cả Giang Đề.
Đúng là có rất nhiều đồng phục nhưng đồng phục của đội hình xuất phát khác với đồng phục thông thường.
Đồng phục của đội hình xuất phát được thiết kế riêng, với cả đường viền cổ áo của mỗi bộ sẽ được thêu tên tuyển thủ bằng kim tuyến.
Mặc dù bây giờ họ chỉ mặc để nhận một cuộc phỏng vấn nhỏ nhưng một khi video phỏng vấn được phát tán thì không ít netizen sẽ lấy kính lúp để tấn công vấn đề này.
Chẳng hạn như..
Ở trong đội, Wither không được đánh giá cao như Hoa Huyền.
Ngay cả đồng phục của nhóm cũng không được thiết kế riêng cho cậu ta, chắc chỉ được đối đãi như nhân viên bình thường thôi.
Nhóm EOG đang xa lánh AD mới.
......
Các đồng đội khó chịu với những gì Hoa Huyền đã làm nhưng vì tình đồng đội quá lâu nên không tiện nổi cáu.
Triệu Bắc Nam thở dài đi lấy một bộ đồng phục bình thường cho Giang Đề: "Giang Tiểu Đề, không còn cách nào khác, hơi thiệt thòi cậu một chút rồi."
Giang Đề thấy chả sao cả.
Cậu kéo khoá áo lên hết cỡ rồi lạnh lùng nhìn Hoa Huyền.
"Anh yên tâm, lần sau có đồng phục thiết kế riêng cho tôi thì tôi sẽ luôn mặc nó trên người. Nếu để anh mặc đồng phục đội lên sân đấu một ngày, tôi thua."
Trong phòng huấn luyện đột nhiên im lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Sắc mặt Hoa Huyền đen xì, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Giang Đề.
Chết cười, loại gà này một năm bị chuyển nhượng hai lần, chơi không ra hồn cho ba đội, ai đã cho cậu ta cái can đảm để nói những lời kiêu ngạo như vậy?
Giang Đề nhẹ nhàng kết thúc lời nói tàn nhẫn của mình rồi đi đến phòng họp bên cạnh phỏng vấn.
Đi trước là Trần Hiệt.
Cậu và Trần Hiệt va vào nhau ở cửa.
Trần Hiệt đỡ vai nhìn đồng phục của cậu, cảm thấy kỳ lạ.
"Đồng phục của em đâu?"
"Hi sinh vì nhiệm vụ."
"?"
Sau đó, Trần Hiệt nhìn thấy Hoa Huyền bước ra với vẻ mặt không mấy thiện cảm từ phòng huấn luyện.
Mặc dù anh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng anh có thể đoán được có liên quan đến người đó.
Trần Hiệt cau mày, im lặng hai giây.
Những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng rơi vào dây khoá áo của Giang Đề, kéo xuống phía dưới.
Sắc mặt Giang Đề hơi thay đổi: "Anh làm gì vậy?"
"Cởi ra."
Trần Hiệt gần như dùng giọng điệu ra lệnh.
Giang Đề mím môi, mặc dù không vui nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Chỉ là không ngờ rằng khoảnh khắc tiếp theo, Trần Hiệt cũng cởi đồng phục ra.
Sau đó anh khoác áo lên vai Giang Đề và kéo tay từ từ mặc cho cậu.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều sửng sốt.
"Ôi đệt?"
"Anh Hiệt."
"Đội trưởng!"
Sắc mặt Hoa Huyền vô cùng u ám, ánh mắt gần như bùng nổ thù hận.